[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 13




Edit: Chrysanthemum

Vận khí của cậu thật sự là đáng chết đến cực điểm!

Sau khi Diệp Tử Linh phục hồi tang thi hóa xong không ngừng dâng lên cơn khát máu, cố gắng bảo trì thanh tỉnh đầu óc.

Đối phương rất mạnh, Diệp Tử Linh có thể rõ ràng cảm nhận được, tại tình huống không có tang thi hóa, thực lực của đối phương vững vàng hơn cậu một bậc. Tại hoàn cảnh bị vây công thế này, bảo trì đầu óc thanh tỉnh thì mới có khả năng giết chết đối phương.

Đúng vậy, là giết chết chứ không phải đào thoát.

Diệp Tử Linh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện đào thoát, muốn chạy trốn rất đơn giản, thế nhưng cái mật đạo phía sau cậu đã bị tang thi này phát hiện, nếu không giết chết tang thi này, mọi người trong thành Hắc Thạch sẽ phải rơi vào tai ương ngập đầu!

Cậu, đã không còn đường thối lui.

Ngay tại thời điểm Diệp Tử Linh còn đang cẩn thận đề phòng tang thi đột nhiên xuất hiện, đồng thời tự hỏi làm cách nào để giết chết đối phương thì tang thi kia đột nhiên vẫy tay một cái, trường thương cắm trên mặt đất giống như bị gọi về rung rung hai cái bay về trong tay tang thi.

Đồng tử Diệp Tử Linh hơi co rụt lại, nhanh chóng nhảy về phía sau vài bước.

Khí tức dị năng quá mức rõ ràng, cậu tuyệt đối sẽ không cảm nhận sai. Cái tang thi này, thế nhưng cũng có thể dùng dị năng!

Điều này làm sao có thể? Chuyện này thật không có khả năng!

Diệp Tử Linh vì kinh ngạc trong lòng mình mà cảm thấy buồn cười, nếu bản thân cậu vừa là tang thi cũng vừa là dị năng giả, những tang thi khác đương nhiên cũng có khả năng giống cậu, căn bản không có gì phải ngạc nhiên.

Có điều, trình độ khó đối phó với cái tang thi này lại là một chuyện khác.

Tang thi đối diện lại không cho Diệp Tử Linh có nhiều cơ hội lo lắng, tay cầm thương lại sắp phát động công kích, trường thương màu đen như tia chớp lấy một loại quỹ đạo yêu dị phóng về phía Diệp Tử Linh.

Diệp Tử Linh bị tốc độ của tang thi làm cho kinh hãi, trong lúc hoảng sợ chỉ kịp tùy tay nã một phát súng, sau đó đã bị trường thương đâm thủng bả vai.

Đáng chết, giữa hai bên chênh lệch quá lớn! Trong nháy mắt Diệp Tử Linh liền ý thức được điểm này.

Thực lực của cậu trước khi tang thi hóa và sau khi tang thi hóa kém đi một nửa, hơn nữa ba năm khuyết thiếu kia đủ để khiến cho năng lực của Diệp Tử Linh so với lúc trước giảm đi không ngừng. Vào thời điểm đấu với Hình Duệ Tư kia cũng vậy, tuy rằng cả hai bên vào lúc ấy đều không dùng toàn lực, thế nhưng dù cho cậu có dùng toàn lực thì kết quả cũng không khác đi nhiều, vẫn là thất bại.

Dị năng của Diệp Tử Linh, đối với cậu hiện tại mà nói thật sự là một cây gậy cùn, phải trải qua nhiều huấn luyện thực chiến thì mới có thể phát huy sức mạnh hoàn toàn.

Xem ra, không còn cách nào …

Diệp Tử Linh phát ra một tiếng cười khổ thầm lặng, sau đó nháy mắt lần thứ hai tang thi hóa. Sau đó, cậu tay không bắt lấy thân trường thương, dùng sức một cái rút cây thương của tang thi quăng ra ngoài.

Thế cục, nháy mắt nghịch chuyển.

Liên tục hai lần tang thi hóa khiến Diệp Tử Linh nháy mắt mất đi toàn bộ lý trí, toàn bộ đầu óc đều là ý muốn đánh bại kẻ địch trước mắt, những thứ khác hoàn toàn trống rỗng.

Ý chí chiến đấu dâng cao hoàn toàn khống chế được Diệp Tử Linh, cậu hướng cây súng lên không trung bắn một phát, viên đạn hình thành từ dị năng lên đến độ cao ước chừng khoảng mười thước đột nhiên nổ mạnh, vô số sợi tơ lam sắc tung xõa ra từ trong viên đạn, trừ vị trí mà cậu đang đứng, những địa phương khác đều bị những sợi tơ rậm rạp đan xen che kín, bao vây tang thi kia chặt chẽ đến không thể nhúc nhích.

Những sợi tơ đó nhìn qua tưởng chừng kéo cái liền đứt, kì thực lại có lực sát thương rất lớn, tang thi kia vừa mới động đậy một chút, cánh tay đã bị sợi tơ cứa ra một vết thương dài nhỏ.

Tang thi đã bị nhốt không thể nhúc nhích, thế nhưng Diệp Tử Linh không hề có ý tứ thu tay, cậu cất súng đi, trực tiếp dùng móng vuốt lợi hại xé rách những sợi tơ dị năng do chính mình tạo ra, thẳng tắp nhắm về phía tang thi.

Sau khi mất đi lý trí, năng lực chiến đấu của Diệp Tử Linh dựa vào ký ức thân thể ngược lại được đề cao trên diện rộng, chính là tang thi vốn có thể khống chế cậu nay hoàn toàn không thể trở tay.

Trong nháy mắt tang thi sắp chết dưới tay Diệp Tử Linh, trên bầu trời đột như giống như thời điểm ban ngày, bỗng hạ xuống một trận mưa hoa, những đóa hoa màu trắng khi rơi xuống liền phá lưới tơ dị năng do Diệp Tử Linh tạo ra thành mảnh nhỏ, làm cho tang thi khôi phục tự do đúng lúc thoát khỏi phạm vi công kích của Diệp Tử Linh.

Diệp Tử Linh đột ngột dừng công kích, chậm rãi xoay người, dùng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm kẻ phá hư bố cục hoàn mỹ của cậu, huyết sắc trong đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn.

“Lui ra đi, ngươi không phải  đối thủ của hắn.” Clare Clomann phất tay ý bảo thủ hạ vẫn chưa từ bỏ ý định công kích Diệp Tử Linh lui ra, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Tử Linh, đáy mắt hiện lên một tia quang mang hàm súc không rõ.

Tang thi kia thực nghe lời mà rời khỏi nơi này, chỉ để lại hai người Diệp Tử Linh và Clare Clomann.

“Ai nha nha, như thế này thì nói chuyện không được đâu, ta cũng không muốn làm ra tổn hại đối với cậu…” Clare Clomann nhìn Diệp Tử Linh ở trong trạng thái hoàn toàn mất đi lý trí, lộ ra biểu tình đau đầu.

“Xem ra chỉ có thể như thế này rồi, hiện tại cậu ra cái dạng này nếu đại nhân biết được có phải sẽ giết ta luôn hay không.” Clare Clomann nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó lộ ra biểu tình quyết định, chậm rãi bước về phía Diệp Tử Linh.

Cảm giác áp bách mà Clare Clomann mang đến cho Diệp Tử Linh là thứ mà tang thi vừa rồi không thể so sánh được, cậu phát ra một tiếng rống giận trầm thấp, không nói hai lời rút súng ra không ngừng bắn về phía Clare Clomann, ý đồ ngăn cản hắn tới gần.

Nhưng mà những viên đạn hình thành từ dị năng khi chạm đến người Clare Clomann liền biến mất không còn bóng dáng, một chút cũng đều không có thương tổn đến hắn, phảng phất tựa như chưa từng tồn tại.

“Không cần khẩn trương đến như vậy, ta sẽ không tổn thương cậu.” Clare Clomann lúc này giống như là đang đối mặt với dã thú bị thương vậy, thật cẩn thận mà tiếp cận Diệp Tử Linh, không dám lộ ra chút ác ý nào, mà hắn thật sự cũng không hề có ác ý với Diệp Tử Linh.

Clare Clomann khiến cho Diệp Tử Linh đã đánh mất lý trí có chút mê muội, ngay tại lúc cậu đang sửng sốt này, Clare Clomann đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Tử Linh, sau đó mãnh liệt ôm siết lấy cậu, cả người tản ra quang mang bạch sắc, cùng bao vây Diệp Tử Linh trong đó.

Diệp Tử Linh giẫy dụa một chút, sau khi cảm nhận được quang mang màu trắng ấm áp kia thì chậm rãi an tĩnh lại, màu đỏ máu trong đôi mắt cũng bắt đầu từng chút một rút đi.

Ước chừng qua thời gian khoảng hai mươi giây, Diệp Tử Linh rốt cuộc hoàn toàn khôi phục lý trí, chấm dứt tang thi hóa.

Thấy Diệp Tử Linh đã khôi phục lý trí như cũ, Clare Clomann lập tức buông Diệp Tử Linh ra, thối lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, vội vàng nói: “Vừa rồi ta cái gì cũng không có làm, không có để cho Tiểu Tiếu thăm dò cậu cũng không có khiến cho cậu mất đi lý trí, lại càng không có ôm ôm gì hết! Cậu cái gì cũng không có nhìn, cái gì cũng không biết, đúng không?!”

Diệp Tử Linh nhìn Nguyên soái tang thi ở đối diện đang cố gắng khiến cho cậu quên tất cả sự tình phát sinh vừa rồi, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị không thích hợp càng mãnh liệt, không nghĩ nhiều nói: “Ngươi có biết ta hay không?”

Clare Clomann sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ đến Diệp Tử Linh sẽ hỏi đột ngột như vậy, sau đó phản ứng kịp thời mà dùng sức lắc đầu: “Không biết, chúng ta đương nhiên không quen biết!”

Loại thái độ giấu đầu lòi đuôi quá mức rõ ràng này khiến cho Diệp Tử Linh nháy mắt nhận định rằng Clare Clomann quả nhiên biết cậu, hơn nữa từ thái độ hẳn không hề xem cậu là kẻ thù.

Có điều, nếu đã quen biết cậu thì vì sao lại giả vờ như không biết?

“Ngươi biết ta.”

Ngữ khí quá mức khẳng định của Diệp Tử Linh khiến Clare Clomann nhất thời thay đổi sắc mặt, cái đầu lắc lắc thực không khác gì trống bỏi mà ra sức phủ nhận: “Ta đường đường là tang thi làm sao có thể quen biết con người, cậu nhận sai người rồi!”

“Ta…”

“Được rồi, chúng ta cứ xem như sự tình hôm nay chưa từng phát sinh được không? Ta chưa từng thấy cậu, cậu chưa từng xuất hiện ở nơi này.” Clare Clomann dùng ngữ khí không cách nào phản bác ngắt lời Diệp Tử Linh, khoát khoát tay với cậu.

“Nếu muốn cho rằng hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh, vậy ngươi sẽ không lợi dụng thông đạo đào thoát này để tiến vào bên trong thành, thế nào?” Diệp Tử Linh vốn còn muốn tiếp tục truy vấn, cậu biết Clare Clomann khẳng định biết gì đó trong ba năm mất đi ký ức của cậu, nhưng mà cậu nhìn thái độ của đối phương chỉ biết hôm nay khẳng định sẽ rất khó từ miệng của tang thi này đào ra được cái gì. Đối phương dường như đối với cậu có chút tránh còn không kịp, một khi đã như vậy cậu đương nhiên phải lợi dụng triệt để điểm này để bù đắp lại một chút sự kiện tối hôm qua.

Không hiểu vì sao, Diệp Tử Linh biết rằng Clare Clomann chỉ cần đáp ứng thì sẽ nhất định sẽ không đổi ý. Cậu tựa hồ quá mức tin tưởng vào nhân phẩm của đối phương.

“Được.” Clare Clomann thế nhưng lại không chút do dự gật đầu đáp ứng, “Như vậy ta đi trước, coi như chuyện hôm nay đều chưa từng phát sinh.”

Diệp Tử Linh nhìn bóng dáng Clare Clomann rời đi, cái loại quen thuộc này khiến cho cậu càng cảm thấy bản thân khẳng định có quen biết với đối phương.

Clare Clomann trước khi rời khỏi tầm mắt của Diệp Tử Linh đột nhiên dừng bước lại, do dự một chút rồi quay đầu, nói: “Có một số việc cậu đừng nên quá theo đuổi đáp án, những đáp án đó có lẽ lại là những điều cậu không hề muốn biết.”

Nói xong liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Tử Linh.

Diệp Tử Linh đứng tại chỗ trong chốc lát, lúc này mới bố trí che giấu thông đạo một phen rồi mới từ thông đạo đi ngược trở về trong thành.

Câu nói cuối cùng của Clare Clomann kia khiến cậu phải ngẫm lại, những lời này thật sự để lộ rất nhiều tin tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.