Hắn Là Vương Phi Của Ta

Chương 23: gạt tàn (3)




Bộ trưởng Doãn nói vô cùng dễ dàng. Hai chục triệu, hẳn là có thể quyết định, từ ý nghĩa nào đó, chiêu này của Bộ trưởng Doãn đích thực là hết sức nể mặt. Đầu tư cơ sở giao thông của Bộ Giao thông cũng không phải dễ dàng mà giành được. Cả nước có nhiều nơi xa xôi, nghèo khó như vậy, nơi nào cũng cần tiền. Mỗi một nơi 20 triệu, Bộ Giao thông làm gì có nhiều tiền mà cho như vậy.

Nhiếp Chấn Bang lúc này mỉm cười nói:

- Bộ trưởng Doãn, ân tình này tôi sẽ nhớ mãi. Tuy nhiên, lần này đến đây chúng tôi không phải đến để xin tiền.

- Không đến để xin tiền? Chủ tịch Nhiếp, vậy là?

Vụ trưởng Quách ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

Lên bộ chỉ để xin tiền, những lời này tuy rằng thô tục nhưng rất đúng, đến Bắc Kinh chạy vào các bộ uỷ mà không cần tiền đúng là chuyện rất ly kỳ. Bộ giao thông bên này lại không giống như các bộ khác, có hạng mục, trên thực tế, các hạng mục của các bộ khác nói trắng ra cũng là tiền. Cho nên, Vụ trưởng Quách mới tò mò, không cần tiền thì đến làm gì?

Nhiếp Chấn Bang khẽ cười nói:

- Bộ trưởng Doãn, Vụ trưởng Quách, tôi nghe nói, Uỷ ban cải cách và Phát triền cùng Bộ giao thông liên hợp điều tra nghiên cứu mạng lưới giao thông của cả nước, dự định bố trí một mạng lưới cao tốc của cả nước. Lần này mục đích tôi tới là hy vọng có thể vì Vọng Hải tranh thủ một con đường cao tốc. Con đường cao tốc từ Vọng Hải đến Thiên Phủ.

Những lời này nói xong, Bộ trưởng Doãn lộ vẻ khiếp sợ. Nhiếp Chấn Bang nhìn mà thầm cười trong lòng, quả nhiên, quy hoạch đường cao tốc lần này chính là chuẩn bị cho mạng lưới cao tốc Dương Cựu.

Trong trí nhớ ở hậu thế, sau khi Phó chủ tịch Thẩm nhậm chức liền bắt tay vào xây dựng mạng lưới cao tốc hoàn chỉnh của cả nước.

Trong trí nhớ, kế hoạch của quốc gia là dùng thời gian 30 năm xây dựng mạng lưới cao tốc lấy Bắc Kinh làm trung tâm, sau khi xây dựng xong, mạng lưới cao tốc của quốc gia sẽ đạt đến trăm nghìn km. Cộng thêm một số cao tốc địa phương, mạng lưới này sẽ đạt đến 120 nghìn km. Thành phố có trên 200 nghìn km trên toàn quốc sẽ đều nằm trong mạng lưới cao tốc này.

Đó là lý do kế hoạch mạng lưới cao tốc Dương Cựu được lập nên. Mà đường cao tốc từ Vọng Hải đến Thiên Phủ đúng là một trong những tuyến đường trung tâm. Hiện tại xem ra, Bộ trưởng Doãn kinh ngạc như vậy, quốc gia nhất định đã có sự sắp xếp và quy hoạch cho phương diện này.

Sau lúc lâu, Bộ trưởng Doãn cũng phục hồi tinh thần, nhìn Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình, có chút tò mò, đầu năm nay mới có kế hoạch, sau họp Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc mới bắt đầu chính thức lập thành hạng mục, hiện tại chỉ có trong kế hoạch của chuyên gia Bộ Giao thông, còn chưa tiến hành khảo sát, chuyện này bên phía Ủy ban Cải cách và Phát triển cũng chỉ có lãnh đạo và người trong đảng bộ của Ủy ban Cải cách và Phát triển biết, mà bên Bộ Giao thông giữ bí mật càng nghiêm mật hơn, ngoại trừ chuyên gia tham gia, trong bộ cũng chỉ có vài lãnh đạo biết. Mà hiện tại Nhiếp Chấn Bang đã biết. Quả nhiên là bối cảnh không tầm thường.

Lập tức, Bộ trưởng Doãn trầm ngâm một lúc, nói:

- Chủ tịch Nhiếp, chuyện này tin chắc anh cũng biết, trước mắt tuy rằng đã chính thức tiến vào giai đoạn quy hoạch, ý của nội các Chính phủ là trước tiên xem xét việc xây dựng cải tạo mạng lưới cao tốc nòng cốt từ Bắc Kinh đến phía đông đặc khu Hongkong, hai đường cao tốc khác cụ thể xây dựng một đoạn đó, nhưng không có nhận thức thống nhất. Chuyện này Bộ Giao thông chúng tôi không tính, còn cần Ủy ban Cải cách và Phát triển cùng nhau đồng ý, quyền quyết định cuối cùng vẫn là bên phía Chính phủ.

Loại chuyện này nếu như đối diện với một cán bộ địa phương bình thường, Bộ trưởng Doãn nói không chừng sẽ dò hỏi một chút, loanh quanh một lúc lâu. Cuối cùng, hài lòng rồi mới đưa ra một đáp án đảm bảo. Nhưng cho dù là vậy, lãnh đạo địa phương cũng phải cảm ơn rối rít, nhưng đối mặt với Nhiếp Chấn Bang, Bộ trưởng Doãn cũng không dám nói như vậy. Chuyện vừa rồi, Bộ trưởng Doãn tận mắt nhìn thấy. Tuy rằng không biết rõ bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang lắm nhưng đoán chừng 8 phần 10 cũng là có quen biết trong Bắc Kinh, có thể ngồi ngang hàng với Quách Ba, thậm chí còn có vẻ cao hơn, trong Bắc Kinh cũng chỉ có mấy vị mà thôi.

Nhiếp tam ca, nghe cái tên này, Bộ trưởng Doãn cũng nhớ ra một nhân vật như thần trong đám con ông cháu cha ở thủ đô.

Lúc này, Bộ trưởng Doãn cũng không dám lên mặt, hoàn toàn là cảm giác biết thì nói, đã nói thì phải nói hết.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, nói:

- Bộ trưởng Doãn hết sức là tốt, bên Ủy ban Cải cách và Phát triển không biết Bộ trưởng Doãn có người quen không? Nếu như có thể, vẫn hy vọng Bộ trưởng Doãn có thể giới thiệu cho tôi một chút.

Nghe được câu này, Bộ trưởng Doãn lộ vẻ khó xử, đám người trong Ủy ban Cải cách và Phát triển đều là những người kiêu ngạo, đây chính là một bộ phận được gọi là nội các Chính phủ thu nhỏ, là một tồn tại ghê gớm nhất trong các Bộ và Ủy ban trung ương.

Hơn nữa, những người này không dễ mời, chú ý cũng nhiều, đúng là không dễ xử lý, nhưng, khó thì khó, Bộ trưởng Doãn vẫn phải gật đầu, nói:

- Được, Chủ tịch Nhiếp nếu đã nói vậy, tôi đây sẽ giúp liên lạc một chút.

Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười bưng chén rượu lên nói:

- Bộ trưởng Doãn, một chén rượu này tôi mời anh. Hôm nay, chúng ta không say không về.

Bàn xong chuyện, tiếp theo là thời gian ăn uống. Năng lực của Hùng Phượng đúng là không phải người thường có thể so sánh được. Điều tiết không khí trên bàn ăn càng giỏi, nói chuyện rất khéo, khiến không khí trên bàn ăn cực kỳ hòa hợp.

Vốn Bộ trưởng Doãn còn có chút suy nghĩ với Hùng Phượng, nhưng sau khi biết thân phận của Nhiếp Chấn Bang thì chút tâm tư này liền giấu đi. Một bữa cơm có thể nói là khách và chủ đều vui vẻ.

- Chủ tịch Nhiếp, chuyện cao tốc Vọng Hải – Thiên Phủ cũng không phải là không có cơ hội, hiện giờ, nơi nào trong nước cũng như sói đói, chăm chăm nhìn vào trung ương, một khi có tin tức gì truyền ra, chỉ sợ sẽ chen chúc giành giật. Cao tốc Vọng Hải – Thiên Phủ cũng có ưu thế tự thân, đi qua tỉnh Phúc Kiến, xuyên qua tỉnh Hồng Giang và Sở Nam, đi qua tỉnh Kiềm Châu, cuối cùng đến tỉnh Ba Thục, nếu, anh có thể liên hợp những tỉnh này lại, nói như vậy giá trị cân nhắc sẽ nặng hơn.

Ở cửa lớn của khách sạn Bắc Kinh, Bộ trưởng Doãn cầm tay nắm cửa xe, nói với Nhiếp Chấn Bang.

Nghe lời này, Bộ trưởng Doãn đúng là đã suy xét cho mình. Hơn nữa, đây cũng là sự thật, năm tỉnh liên hợp lại, tranh thủ Trung ương, đi qua không phải là khu Cách mạng cũ thì là khu xa xôi nghèo khó. Kiềm Châu lại là chỗ Tổng bí thư Viên từng làm việc, đây đúng là một cách hay.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng nói:

- Bộ trưởng Doãn, cảm ơn anh. Anh đi cẩn thận, tôi không tiễn xa. Bên tôi bất cứ lúc nào cũng đợi tin tức của anh.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Nhiếp Chấn Bang cũng không lập tức trở về mà đi đến nhà khách Vọng Hải, trong phòng mình, một đám người đang ngồi, Hùng Phượng lúc này đảm đương vai trò nhân viên phục vụ, rót một chén nước cho từng vị lãnh đạo xong cũng ngồi bên cạnh sô pha.

Lưu Cao Hoa lúc này cũng nhấp một ngụm trà, nói:

- Chủ tịch, đề nghị vừa rồi của Bộ trưởng Doãn, tôi thấy lấy danh nghĩa thành phố Vọng Hải chúng ta đi liên lạc thì có chút khó khăn đấy.

Lời Lưu Cao Hoa nói đúng là sự thật, Vọng Hải, mặc dù là thành phố cấp phó tỉnh nhưng muốn làm được chuyện này vẫn còn hơi non. Năm tỉnh này đều là tỉnh lớn, lãnh đạo tỉnh Phúc Kiến, Ba Thục đều là Ủy viên bộ Chính trị. Những người khác cũng là Ủy viên Trung ương. Chuyện này mà chính mình vận động thì vẫn chưa đủ tư cách.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Anh Lưu nói không sao, đề nghị này của Bộ trưởng Doãn đúng là cách hay. Nhưng chuyện này nếu như thực hiện chỉ sợ tất cả các lãnh đạo tỉnh đều sẽ biết, lúc này cũng không nên làm như vậy. Nếu như không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, tôi cảm thấy, vẫn nên là chúng ta hành động trước thì tốt hơn.

Vừa nói xong, bên cạnh Hùng Phượng cũng nghiêm mặt nói:

- Chủ tịch Nhiếp, có mấy câu này không biết có nên nói hay không.

Sau khi thấy được năng lực và tác phong của Nhiếp Chấn Bang, Hùng Phượng cũng rõ, Chủ tịch Nhiếp người này không phải một Chủ nhiệm Văn Phòng Thủ đô nhỏ bé như mình có thể chống lại, nên trong lòng cũng giấu đi chút tâm tư.

Lời Hùng Phượng nói khiến Nhiếp Chấn Bang ngây người, lập tức gật đầu nói:

- Chủ nhiệm Hùng, có gì cứ nói.

Hùng Phượng cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch, phương diện xây dựng đường cao tốc cũng liên quan đến đầu tư của các tỉnh ven đường và phương án giải phóng mặt bằng. Dựa theo phương châm đầu tư kiến thiết của quốc gia, việc thu phí và quản lý đường cao tốc của các tỉnh thuộc các tỉnh quản hạt, Trung ương gánh phần lớn tiền đầu tư, các tỉnh cũng phải gánh vác một phần chi phí xây dựng, phương diện này nếu có tỉnh nào không đồng ý, có thể nảy sinh phiền toái hay không?

Lời Hùng Phượng nói đúng là có lý của cô ấy, lập tức trong phòng yên ắng. Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư, chỉ dựa vào thành phố Vọng Hải quyết định chuyện này, xem ra là quá không thực tế, thời gian gấp rút, mấy tỉnh rất có có thể sẽ nảy sinh mâu thuẫn, vấn đề tuyến đường quốc lộ giữa các tỉnh nhất định sẽ không giống nhau, ví dụ như tỉnh Sở Nam, đường Cao tốc Vọng Hải – Thiên Phủ chỉ là xuyên qua tỉnh Sở Nam, mà Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở Nam hiện giờ quan hệ rất chặt chẽ với Lý gia, nếu thực không đồng ý, hoặc yêu cầu thay đổi đường cao tốc, thì hẳn là chuyện rất phiền phức. Thậm chí có khả năng khiến cho kế hoạch này phá sản.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn An Quốc Vũ, nói:

- Anh An, anh có ý kiến gì không?

An Quốc Vũ cũng chậm rãi nói:

- Chủ tịch, tôi thấy, chúng này cũng nên báo cáo với Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy một chút. Năm tỉnh liên hợp lại sẽ nhanh hơn một bước so với những người khác, phần thắng của chuyện ta nhiều hơn. Về phần tin tức bị lộ, tin chắc rằng, loại chuyện này, qua mười ngày nửa tháng, trước khi tuyên bố, nhất định sẽ bị truyền đi, so với lúc đó bị động còn không bằng hiện tại bắt đầu lên kế hoạch.

Nghe đến đó Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, nói:

- Ừ, nói không sai. Tôi thấy, hiện tại liền gọi điện cho Chủ tịch Kiều, báo cáo lại chuyện này tường tận một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.