Hắn Là Vương Phi Của Ta

Chương 14: Mê cung




Hơn bốn giờ chiều trong lễ đường Thành ủy thành phố Vọng Hải, cán bộ toàn thành phố tụ tập một chỗ tham gia cuộc họp tiễn Phó chủ tịch Thẩm, trong hội nghị Phó chủ tịch Thẩm đánh giá cao các dự án xây dựng và công tác kinh tế thành phố Vọng Hải, đưa ra sự khẳng định đầy đủ cho năng lực của bộ máy thành phố Vọng Hải, đoàn người Phó chủ tịch Thẩm năm giờ ngồi chuyến bay về Bắc Kinh, lãnh đạo liên quan của Tỉnh ủy cũng rời khỏi.

Bẩy giờ tối, trong phòng họp nhỏ Thành ủy, toàn thể thành viên bộ máy thường vụ Thành ủy đều tập trung ở đó, phía sau các lãnh đạo đều có thư ký ngồi bên cạnh, chuyên mục "Mỗi ngày bảy giờ" đài truyền hình quốc gia chính thức phát sóng. Đầu tiên là báo cáo hoạt động của lãnh đạo quốc gia, Đảng, tiếp theo tin tức đầu tiên trong nước là Vọng Hải, hình minh họa ở bên trái của người dẫn chương trình chính là hình ảnh cảng mới Vọng Hải.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều vui vẻ, bàn tán không ít, Lý Thái Thạch nhướn mày không giấu có chút bất mãn về chuyện này, nhưng lúc này cũng không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình TV.

MC nói:

- Hôm nay, đồng chí Thẩm Tu Siêu Phó chủ tịch nước, Bí thư ban Bí thư trung ương, hiệu trưởng trường Đảng trung ương thị sát xây dựng cảng mới Vọng Hải, Phó chủ nhiệm văn phòng Phương Lê trung ương, uỷ viên quốc hội Đới Siêu cũng đi cùng...

Hình ảnh xuất hiện cảnh Phó chủ tịch Thẩm Tu Siêu cùng đi với lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiến, lãnh đạo Thành ủy Thành phố Vọng Hải khảo sát cảng mới Vọng Hải, kèm theo tiếng thuyết minh ba phút, tin tức suốt ba phút làm cho Lý Thái Thạch vô cùng rung động, chỗ dựa của Chủ tịch thành phố Nhiếp thâm hậu không ngờ, trong lòng cảm thấy quyết định của mình vô cùng may mắn, nếu mình đối nghịch với Nhiếp Chấn Bang sợ là thành phố Vọng Hải bây giờ lại là cảnh tượng khác rồi, năng lực, phương pháp và tốc độ khôi phục lại thành phố Vọng Hải nhanh như vậy mặc dù Lý Thái Thạch là người hiểu biết nhiều nhưng cũng phải có cảm giác hoảng sợ.

Tiếp theo MC lại thông báo một tin tức, hội nghị công tác Tam Nông trung ương tổ chức ở Bắc Kinh, quốc gia đã bắt đầu công tác tiến hành điều tra và nghiên cứu Tam Nông trong nội các Chính phủ, bộ Nông nghiệp và các Bộ chức năng tương quan cả nước.

Tín hiệu này cũng cho thấy Nhiếp Chấn Bang có cảm giác siêu nhiên, lúc này Nhiếp Chấn Bang hiểu vì sao những trí giả thời xưa có thể phe phẩy quạt lông, có vẻ thản nhiên, giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng đạt tới cảm giác đó: Bày mưu nghĩ kế bên trong, quyết thắng thiên lý bên ngoài, cảm giác này thật rất dễ chịu. "Mỗi ngày bảy giờ" kết thúc rất nhanh, Lý Thái Thạch cầm điều khiển từ xa tắt TV, tất cả cán bộ ủy viên thường vụ đều ngồi ngay ngắn.

Lý Thái Thạch trầm ngâm một chút, nói:

- Các đồng chí, Phó chủ tịch Thẩm thị sát chỉ đạo Vọng Hải đã nói rõ trung ương quan tâm và trân trọng xây dựng phát triển Vọng Hải, nắm chắc cơ hội này, cư xử thật tốt, trong công việc cụ thể phải nắm lấy cơ hội hiếm có lần này, tranh thủ xây dựng thành phố Vọng Hải càng thêm tốt đẹp.

Xe đỗ ở cổng khu gia đình số hai của Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang xuống xe nói với Lý Cư Bằng và Quách Tam:

- Cư Bằng, bảy giờ sáng mai các câu đón tôi đi trung tâm triển lãm xem một chút.

Vào trong nhà, bảo mẫu dì Trương chạy ra chào:

- Cậu Nhiếp về rồi.

Dì Trương là người giúp việc do An Quốc Vũ tìm giúp, tuổi chừng năm mươi tuổi, sức khỏe tốt, người Vọng Hải, nấu ăn giỏi, về tính cách thì dì Trương cũng không nói nhiều làm Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng.

Lập tức nói:

- Dì Trương, nói rất nhiều lần rồi, trong nhà, không tính gì chức vụ cao thấp, dì là bề trên không phân địa vị, chỉ là công việc khác nhau mà thôi, gọi tôi là Chấn Bang hoặc Tiểu Nhiếp là được.

Những lời này làm dì Trương mỉm cười, gật đầu nói:

- Cậu Nhiếp thật biết ăn nói, tôi chỉ là làm nội trợ, có gọi là công việc gì đâu.

Nhìn dì Trương Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, bình thường dì Trương tuy khách khí nhưng sắc mặt và điệu bộ cũng không như thế, lập tức dừng bước nói:

- Dì Trương có tâm sự à?

Lời vừa nói ra làm dì Trương có chút bối rối, vẻ mặt tránh né, xua tay liên tục, nói:

- Không, không có, không có chuyện gì.

Thấy như vậy Nhiếp Chấn Bang càng khẳng định phỏng đoán này, hai tháng qua Nhiếp Chấn Bang hiểu không ít về tính cách của dì Trương, dì Trương là một người phụ nữ của gia đình vô cùng giản dị, không có suy nghĩ xấu gì, trong lòng cũng không giấu nổi bất cứ chuyện gì. Bây giờ tuy chưa thấy gì khác thường, nhưng trên trán có thoáng chút u sầu làm Nhiếp Chấn Bang càng khẳng định trong lòng là dì Trương chắc chắn có chuyện.

Nhiếp Chấn Bang lập tức không vội vã đi về thư phòng mà ngồi xuống ghế sô pha, trầm giọng nói:

- Dì Trương, tính cách của dì tôi còn không biết sao? Dì không dấu được chuyện, có thể nói cùng tôi không?

Lúc này dì Trương có chút bối rối, xua tay nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi thực sự không có chuyện gì, cậu yên tâm đi...

Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng đối với dì Trương này: nói không nhiều, làm việc cũng không cần chỉ bảo, việc gì cũng đều chủ động làm tốt, cuộc sống của mình trong khoảng thời gian này ít nhiều cũng có dì Trương xử lý.

Nhiếp Chấn Bang cố ý trầm giọng nói:

- Dì Trương nói như vậy không được, trong lòng dì có suy nghĩ thì làm sao làm tốt công việc được, xem ra tôi phải gọi điện cho An Quốc Vũ bảo anh ta đổi giúp người giúp việc rồi.

Những lời này có sức mạnh rất lớn, dì Trương vừa nghe thấy câu này càng bối rối, sau khi im lặng một lúc lâu, nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi... Tôi thật không ... ôi, Chủ tịch thành phố, nếu cậu đã nói như vậy tôi xin nói, con trai tôi đi làm chưa được một tháng thì bị đuổi rồi.

Nghe vậy Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt, nhướn mày im lặng, Nhiếp Chấn Bang biết con trai của dì Trương, tên là Phương Ba, năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế, sau khi tốt nghiệp không có việc làm. Dì Trương và An Quốc Vũ có quan hệ bà con xa, lần này thấy mình tìm người giúp việc An Quốc Vũ liền nghĩ đến người chị họ, chuyện này anh ta cũng báo cáo rồi.

Sau k hi dì Trương làm giúp việc cho mình, An Tù Vũ cũng nói qua về chuyện con trai, nghĩ tới năng lực bản thân của Phương Ba cũng rất tốt, Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu giúp sắp xếp, đương nhiên không cần mình ra mặt, không cần nói tới An Quốc Vũ là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, mà là Lý Cư Bằng bây giờ muốn sắp xếp công việc cho một hai người cũng là chỉ một câu nói. Đối với chuyện này Nhiếp Chấn Bang lại vô cùng bảo thủ: Đề cử người hiền không quan tâm người thân. Xưa kia cũng có: Một người làm quan cả họ được nhờ, quyền lực trong tay mình việc đó chỉ là những việc nhỏ mà thôi, hơn nữa cũng vẫn có nguyên tắc, nếu không có năng lực thì bản thân mình cũng sẽ không đồng ý.

Theo thế Phương Ba liền được sắp xếp làm việc ở tại cục Xúc tiến đầu tư, tuy nhiên An Quốc Vũ cũng rất cẩn thận, cũng không để chuyện Phương Ba và mình có quan hệ lộ ra.

Thật không ngờ, mới đi làm một tháng mà Cục Xúc tiến đầu tư đuổi cậu ta, là có chuyện gì? Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, chuyện trong thể chế Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, đây gọi là “Bát sắt”. Gọi như vậy vì thường thì đuổi nhân viên trừ khi là chuyện vi phạm kỷ luật cực kỳ nghiêm trọng, hoặc là chuyện phạm tội trái pháp luật mới có thể đuổi, chẳng lẽ Phương Ba phạm pháp gì hay sao?

- Dì Trương đừng lo, ngồi xuống từ từ nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi đã gặp qua Phương Ba, cậu nhóc đó rất có năng lực, hơn nữa, cũng không giống người xằng bậy, làm sao mà bị đuổi chứ?

Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt ôn hoà, tốc độ nói không nhanh, âm điệu bình thản làm cho người ta có cảm giác vô cùng an tâm.

Dì Trương theo thế cũng bình tĩnh lại, nói:

- Chủ tịch thành phố, chuyện này, tôi vốn là không muốn nói, tôi sợ cậu nghĩ tôi muốn “Đi cửa sau".

Nghe câu này Nhiếp Chấn Bang cũng có cảm giác bừng tỉnh, thả nào dì Trương ấp a ấp úng không chịu nói, nếu dì Trương vừa mở miệng đã nói chuyện này thì ngay cả mình cũng sẽ cho rằng dì Trương muốn từ chỗ mình “Đi cửa sau”, nhưng bây giờ ngay cả suy nghĩ đó cũng không có.

Lập tức mỉm cười nói:

- Dì Trương nghĩ nhiều quá, dì ở chỗ tôi làm giúp việc hơn hai tháng rồi, tính cách của tôi dì còn không hiểu sao? Nếu Phương Ba đúng tôi nhất định phải xen vào, nếu Phương Ba sai vậy cậu ta phải chịu trách nhiệm, đây là vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ không vì dì Trương mà làm trái kỷ luật.

Nhiếp Chấn Bang cố ý nói như vậy, dì Trương suy tính thiệt hơn, suy tính trong lòng, nói như vậy có thể làm dì cởi bỏ tâm sự.

Quả nhiên, dì Trương nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, ngạc nhiên một chút rồi an tâm hơn, gật đầu nói:

- Cụ thể, tôi cũng không hiểu rõ, chỉ nghe nói nó đắc tội với Cục trưởng nên bị đuổi.

Nghe được câu này, trong đầu của Nhiếp Chấn Bang liền hiện lên dáng người thấp, thân hình to mập của Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Lưu Minh Vũ. Đối với người này Nhiếp Chấn Bang cũng không ưa gì, hắn điển hình là một người ngồi không ăn bám, thái độ ngạo mạn coi thường người khác không chịu nổi, người như thế làm sao có thể làm tốt công việc thu hút đầu tư.

Nghe vậy Nhiếp Chấn Bang đứng lên nói:

- Dì Trương, thế này đi, bây giờ dì gọi điện thoại cho Phương Ba bảo cậu ta tới đây để tôi hỏi chuyện xem rốt cuộc tình hình như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.