Hân Hân Hướng Vinh

Chương 6: Tôi là con cá




Linh Đông ăn xong cháo, nhìn về phía Ôn Uyển đang mỏi mệt không thôi: “Cô, cháu không sao rồi. Người đi nghỉ ngơi chút đi” Thật ra Linh Đông biết, Ôn Uyển bề bộn nhiều việc. Trừ ngày nghỉ ra những thời gian khác Minh Duệ và Minh Cẩn cũng chỉ có buổi tối mới có thể gặp cô. Mà hắn mặc dù hai ngày có một buổi chiều đi theo cô học tập. Nhưng trên căn bản cũng chỉ ở bên cạnh nghe, ở bên cạnh nhìn. Nghe xong nhìn xong, cuối cùng Ôn Uyển sẽ hỏi hắn. Theo bên người thời gian dài, hắn hiểu biết chính xác cô cô bận rộn thế nào. Rất nhiều chuyện phải xử lý, còn phải rút ra thời gian tới dạy hắn.

Ôn Uyển cười một tiếng: “Đứa nhỏ ngốc. Không có chuyện gì, cô không có chuyện gì. Muốn nghe chuyện xưa không? Cô kể cho cháu nghe? Nói với cô, cháu muốn nghe chuyện xưa gì? Bận rộn cũng không kém chút thời gian này. Hai đệ đệ cháu ở lớp học, tiên sinh không cho đi, để buổi trưa ta bảo hai đứa ở cạnh cháu. Buổi sáng cô ở cùng cháu, cháu sẽ không buồn nữa.” Hài tử một mình dễ dàng suy nghĩ lung tung. Có nàng ở cạnh nói một chút chuyện xưa, cũng có thể dời đi lực chú ý. Bằng không, một người buồn bực dễ dàng suy nghĩ lung tung.

Linh Đông cảm thấy không tốt, nhưng Ôn Uyển kiên trì, hắn cũng biết tính tình Ôn Uyển nói một là không nói hai, lập tức không nhăn nhó nữa: “Cô kể cái gì cháu cũng đều thích nghe.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng mà kể chuyện xưa. Có lẽ bởi vì âm thanh quá nhu hòa, cũng có lẽ là âm thanh này trấn an nội tâm không yên của Linh Đông. Rất nhanh Linh Đông liền ngủ mất.

Ôn Uyển nghe hô hấp của Linh Đông đều đều, biết Linh Đông thật sự ngủ thiếp đi, liền vén chăn cho Linh Đông. Lúc đi ra khỏi phòng, dường như sắc mặt Ôn Uyển đen giống như than củi.

Ôn Uyển vừa đi ra khỏi phòng, thấy ngoài phòng Hạ Dao hung hăng trừng mắt liếc: “Đến thư phòng ta, đem Hạ Ảnh gọi đền luôn.”

Ôn Uyển ở trong thư phòng, ngó chừng hai nữ nhân. Rét căm căm hỏi: “Nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Cũng không biết hai nữ nhân này nói cho Linh Đông bao nhiêu.

Hạ Dao kinh ngạc nói: “Cái gì chuyện gì xảy ra?” trong lòng Hạ Dao lộp bộp, xong, thoáng cái đã bị Quận chúa đoán được rồi. Cũng không biết lúc này có thể tránh được kiếp này hay không?

Ôn Uyển đem nghiên mực trên bàn sách nện đi xuống, phát ra âm thanh loảng xoảng. Hai người Hạ Dao và Hạ Ảnh theo nghiên mực rơi xuống đất, tim của bọn họ cũng rơi xuống theo. Đã bao nhiêu năm Quận chúa không nổi giận lớn như vậy rồi. Xem ra chuyện lần này không thể kết thúc tốt.

Mặt Ôn Uyển giận dữ: “Chuyện gì xảy ra? Ngươi cho ta là đứa ngốc sao? Nói, các ngươi rốt cuộc nói với Linh Đông cái gì? Để cho đứa bé kia khóc. Linh Đông tính tình rất ổn, nếu không phải các ngươi nói chuyện gì đó để cho hắn bi thống hắn tuyệt đối sẽ không khóc . Nói. . . . . .” ” Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi cũng biết là Hạ Dao và Hạ Ảnh làm chuyện tốt. Những người khác tuyệt đối không có can đảm này .

Hạ Ảnh đi theo bên cạnh Ôn Uyển gần hai mươi năm rồi, Ôn Uyển tức giận mấy lần cong tay là có thể đếm được. Nhìn thấy Ôn Uyển giận dữ như vậy. Lập tức quỳ trên mặt đất: “Quận chúa bớt giận.”

Hạ Dao lập tức cũng quỳ xuống đất theo.

Ôn Uyển lần này là thật sự bị tức : “Nói. Các ngươi rốt cuộc đã nói cái gì với Linh Đông?” Nếu như không phải nói đại sự, đứa bé Linh Đông kia làm sao có thể khóc. Còn khóc thương tâm như vậy. Hơn nữa tiếng khóc thút thít kia, tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thống.

Hạ Ảnh lập tức thành thật khai báo. Hai người thừa dịp Linh Đông chợp mắt cố ý đàm luận chuyện Linh Đông chấn kinh. Còn muốn lấy hình thức nói chuyện phiếm để nói chuyện tra được. Trên mặt hai người thương xót Linh Đông, nhưng thật ra là đem tiền căn hậu quả chuyện này nói cho Linh Đông biết. Mặc dù Hạ Ảnh biết lần này đã tự tiện chủ trương, nhưng điểm xuất phát là tốt: “Quận chúa, chúng ta nói đều là sự thật. Cũng không có thêm dầu thêm mỡ một phần nào. Quận chúa nếu muốn trách phạt chúng ta, chúng ta không lời nào để nói.”

Ôn Uyển giận đến tay đều phát run: “Các ngươi đến bây giờ còn cho là mình không sai?” Nhìn bộ dáng này, nơi nào có bộ dạng biết sai.

Lúc này Hạ Ảnh không nói, Hạ Dao ngẩng đầu hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa. Ta không biết chúng ta sai ở đâu? Chúng ta từ đầu tới đuôi cũng không nói sai một chữ. Chúng ta chỉ muốn để cho Linh Đông biết sự thật mà thôi.”

Hạ Ảnh nghe những lời này, cũng biết hai người phiền toái lớn.

Ôn Uyển giận dữ hét: “Diện bích tư quá, không có phân phó của ta, không cho phép đi ra ngoài.” Cái gọi là diện bích tư quá, chính là nhốt tại trong phòng, trừ đối mặt vách tường cái gì cũng không được làm. Sau đó một ngày ba bữa mỗi bữa ăn một cái bánh bao, một chén nước. Không khác ngồi tù là mấy.

Hai người cũng không dám chống đối với một Ôn Uyển đang trong lúc tức giận. Đều cúi đầu đi ra ngoài. Vừa đi đến cửa, Ôn Uyển liền tăng thêm một câu: “Mặt khác, phạt chép nữ giới một trăm lần. Một chữ sai rồi, chép lại cả quyển sách.” Diện bích tư quá đối với hai nữ nhân này mà nói, đoán chừng tác dụng không lớn. Nói không chừng các nàng còn luyện công trong phòng đấy! Xử phạt như vậy, sẽ chỉ làm hai nữ nhân này không có sợ hãi.

Hạ Dao và Hạ Ảnh khóe miệng đều co giật hồi lâu, cuối cùng hai người nhận mệnh mà đi ra ngoài. Nếu nói là xử phạt trước các nàng còn không sao cả, xử phạt phía sau kia quả thực chính là cố ý ác chỉnh. Các nàng không chịu được nhất là thứ này, đặc biệt là Hạ Ảnh ( để cho Hạ Dao và Hạ Ảnh chép nữ giới. Hiệu quả cũng giống như Ôn Uyển chép nữ giới).

Hạ Dao và Hạ Ảnh bắt đầu thời gian khổ ép chép phạt nữ giới ( muốn chép nữ giới, cũng không thể nào diện bích tư quá nữa).

Hạ Dao và Hạ Ảnh là sư phó của Minh Duệ và Minh Cẩn, không thấy sư phụ làm đồ đệ nhất định phải hỏi. Đặc biệt là Minh Duệ, hiện tại đang luyện nội công, cần Hạ Dao ở bên cạnh chỉ đạo. Biết Hạ Dao cô cô và Hạ Ảnh cô cô bị mẹ giam lại thì nóng vội: “Mẹ, Hạ Dao cô cô phạm sai cái gì? Người phải phạt nàng diện bích tư quá? Mẹ, con có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Hạ Dao cô cô.”

Ôn Uyển lấy khuôn mặt nghiêm túc nói: “Chuyện người lớn con nít không cần lo. Trong khoảng thời gian này nếu con có vấn đề gì, hỏi Võ Tinh đi.” Võ công của Võ Tinh so sánh với Hạ Dao không kém bao nhiêu. Chỗ không hiểu muốn hỏi nhất định có thể giải đáp .

Hai nữ nhân này, lá gan thật là càng lúc càng lớn rồi. Lần này nếu không cứng rắn cho thấy thái độ của nàng. Sau này sợ là nàng còn đeo danh tiếng giết người phóng hỏa ( ngươi thật nghĩ nhiều. Các nàng không chỉ sớm cho ngươi đeo danh giết người phóng hỏa rồi, còn thêm danh tiếng trừ cỏ tận gốc nữa).

Minh Duệ thấy sắc mặt Ôn Uyển xanh mét thì không dám nói lời cầu tình. Nhưng lại bí mật muốn tra nguyên nhân. Làm sao đang êm đẹp lại diện bích tư quá chứ? Vốn còn muốn tìm Võ Tinh hỗ trợ, Võ Tinh thế nhưng cự tuyệt hỗ trợ ( Ôn Uyển buồn bực, nhìn một cái xem Võ Tinh giác ngộ cao bao nhiêu, hai nữ nhân này hoàn toàn bị nàng làm cho hư ).

Hai người Minh Duệ và Minh Cẩn tra hỏi mấy người, cuối cùng hai huynh đệ cho ra một cái kết luận, vấn đề ở trên người Linh Đông. Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cho nên, hai huynh đệ xin Linh Đông cầu tình với Ôn Uyển.

Động tác của Minh Duệ và Minh Cẩn như vậy sao có thể thoát khỏi mắt Ôn Uyển, nhưng nàng lại tùy ý bọn chúng hành động, xem như khảo sát năng lực của bọn chúng đi.

Linh Đông gặp Ôn Uyển, cẩn thận từng chút hỏi : “Cô, tại sao người muốn giam hai vị cô cô Hạ Dao và Hạ Ảnh?”

Ôn Uyển vẫn là câu nói kia, chuyện người lớn con nít đừng xen vào. cuối Cùng Linh Đông lấy hết dũng khí nói: “Cô, người trách phạt bọn họ là bởi vì con phải không.”

Ôn Uyển trầm mặc một chút rồi nói ra: “Lần này là cô quản dưới không nghiêm. Con yên tâm, lần này ta nhất định phải nghiêm trị. Sau này không ai dám ở trước mặt con nói hưu nói vượn nữa.”

Linh Đông thấy nguyên nhân thật sự là vì hắn, thì ngu ngơ một hồi. Linh Đông rất rõ ràng hai người Hạ Dao và Hạ Ảnh là trợ thủ đắc lực của Ôn Uyển. Địa vị ở phủ Quận chúa, gần như là ba chủ tử đúng đắn. Linh Đông vội vàng nói: “Cô, chuyện của cháu không liên quan đến các nàng. Cô, là thân thể của con không tốt. Cô, người để các nàng ra đi!”

Ôn Uyển không cho phép Linh Đông nói giúp, sắc mặt phát xanh nói: “Chuyện này trong nội tâm cô cô nắm chắc. Cháu cũng không cần nhiều lời. Chuyện này không có liên quan đến cháu, là bọn họ to gan lớn mật. Không phạt sợ là sau này sẽ lật trời.” Nếu không phải hai người nữ nhân này cả gan làm loạn, Linh Đông làm sao lại bị sợ đến sốt lên.

Linh Đông thấy thần sắc Ôn Uyển tối tăm thì có chút sững sờ. Cô cô đang tức giận, hắn lần đầu tiên thấy cô cô tức giận. Không nghĩ tới là vì hắn, trong lòng Linh Đông có tư vị nói không ra lời. Qua thật lâu, mới giống như muỗi kêu hỏi: “Cô, hai vị cô cô Hạ Dao và Hạ Ảnh nói, thật ra thì mẫu phi cũng biết, là mẫu phi cố ý bỏ mặc. Cô, các nàng nói có đúng sự thật không?” Thật ra trong lòng Linh Đông đã biết rồi. Nhưng hắn vẫn hi vọng nghe được Ôn Uyển nói không phải. Ít nhất như vậy, trong lòng hắn sẽ thoải mái một chút.

Tay Ôn Uyển hơi chậm lại, một hồi lâu cũng không trả lời. Bởi vì Ôn Uyển không có biện pháp trả lời cái vấn đề này. Nói đúng, thương tổn này đối với hài tử không gì sánh kịp. Nói không phải, nhưng chân tướng chính là chân tướng, không phải bởi vì nàng hủy bỏ thì là không phải. Ôn Uyển cuối cùng chỉ có thể nói: “Linh Đông, đúng và không đúng, trong lòng con đã có phán đoán suy luận rồi. Không cần phải hỏi cô nữa.”

Linh Đông chán nản nói: “Con biết rồi.” Sau đó ngẩng đầu nói: “Cô, Hạ Dao cô cô và Hạ Ảnh cô cô không phải là cố ý. Lần này người hãy bỏ qua bọn họ đi!”

Ôn Uyển lắc đầu: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phạm vào sai thì phải bị trừng phạt. Cô chẳng qua là giam các nàng cấm bế đã là trừng phạt rất nhỏ rồi. Chuyện này không nên nói, cô cô trong nội tâm nắm chắc.” Phải làm cho hai nữ nhân này ghi nhớ thật lâu.

Sau sự kiện lần này, Ôn Uyển rút ra càng nhiều thời gian ở bên cạnh Linh Đông. Khiến cho Minh Cẩn ghen tị, cũng may là Minh Duệ có thể trấn an hắn: “Biểu ca ngã bệnh rồi, cho nên Mẹ mới chiếu cố hắn thêm. Chờ hắn hết, sẽ không vậy nữa. Đệ không nhớ rõ khi đệ ngã bệnh rồi, Mẹ cũng cái gì đều chìu đệ. Minh Cẩn, làm người nên hào phóng một chút, đừng nên hẹp hòi nhỏ mọn.” Minh Duệ đối với Minh Cẩn, vẫn rất có sách lược. Đáng đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nên dụ dỗ thì dụ dỗ. Đem Minh Cẩn sửa trị được ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất tin cậy hắn.

Minh Cẩn thử nghĩ xem quả thật như thế. Sau đó cũng mỗi ngày phụng bồi Linh Đông, hi vọng hắn mau mau khoẻ. Tránh khỏi suốt ngày chiếm lấy mẹ của mình. Dĩ nhiên, điểm tiểu tâm tư ấy Linh Đông không biết đến. Ngược lại bởi vì Minh Cẩn chu đáo mà cảm động. Đây thật đúng là một hiểu lầm hoa lệ.

Ôn Uyển đem Hạ Dao và Hạ Ảnh giam nửa tháng, lần này Ôn Uyển hạ xuống quyết tâm. Hạ Dao và Hạ Ảnh ở trong phòng căn bản là không có diện bích tư quá, mà một mực chép nữ giới ( không có thời gian diện bích tư quá ). Sở dĩ chỉ giam nửa tháng, là bởi vì thái giám tới đây truyền khẩu dụ của hoàng đế, để cho Ôn Uyển ngày mai tiến cung.

Lúc này Ôn Uyển mới đem hai người thả ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.