Hắn, Đồ Lạnh Lùng

Chương 21: Những ngày tháng trôi




Ở nhà mãi cũng chán, Ngô Nữ Thục Nguyên đưa ra ý tưởng đi thay đổi không khí. Cô quyết định đi học.

Nhưng, Lưu Thiên Vũ lại một mực lắc đầu.

-Chồng à, cho vợ đi học nha? Dù gì cũng còn "cả chặng đường dài" phía trước, không muốn thất nghiệp đâu.

-Tôi nuôi cô.

-Ai biết được sau này xảy ra chuyện gì, phải có dự trù trước chứ! Nha?

-Không.

-Đi mà, đừng keo quá như thế, anh không muốn nhìn tiền của mình trôi vào dĩ vãng đâu.

-Lắm lời.

-Hừ, tôi thôi...Tôi đi ngoại tình.

-Cô nói cái gì?

Lúc bấy giờ Lưu Thiên Vũ mới ngước lên, rời mắt khỏi đống tài liệu, giấy tờ. Thục Nguyên mỉm cười thách thức, cánh môi đỏ cong lên tự đắc:

-Ngoại tình.

Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như hồ nước kia, một lát sau mới quay lại với mớ giấy tờ.

-Ngành nào?

-Thời trang.

-Mai vào học.

-Haha, ông xã là nhất!

Thục Nguyên hí hửng reo lên rồi nhảy chân sáo ra khỏi phòng. Thiên Vũ cười nhẹ. Thần đồng Ngô Nữ Thục Nguyên thật quá dễ bị lừa. Anh đâu sợ cô đi ngoại tình, chỉ là thấy biểu hiện của cô quá thú vị thôi.

Vài phút sau, cô quay lại, chỉ dám đứng ở cửa, tần ngần hỏi vọng vào:

-Thế... Có được thi vào đại học không?

-Tôi không rảnh.

-Thôi được rồi.

Nói một hiểu mười, Thục Nguyên ỉu xìu bước đi. Không phải thi vào đại học mà được vào thẳng đại học luôn, không công bằng cho lắm. Mà thôi, được đi học là tốt rồi. Haha, cứ đợi đấy, Tây Thi châu Á sẽ trở lại.

-Kẻ Sát Nhân-

Ở trường đại học Dương Đức xảy ra một hiện tượng bát nháo, ồn ào đến đáng sợ. Nghe đâu, hôm nay vợ của chủ tịch Lưu Thị đẹp trai sẽ đến nhập học. Tin sốt dẻo như vậy, tất nhiên mọi người sẽ chen lấn xô đẩy để được thấy người nổi tiếng rồi.

Đợi mãi đến 9 giờ vẫn chưa thấy Tây Thi xuất hiện.

-Hay, đây là tin vịt?

Chắc chắn là thế. Tất cả kéo nhau đồng loạt đi tìm tên chết dẫm nào tung ra tin đồn đó.

Trong khi ấy, người nổi tiếng vẫn đang nướng đến cháy khét trên chiếc giường Doremon màu hồng. Chồng cô chả thèm gọi cô một tiếng mà cứ thế ung dung đi làm. Vì vậy, cô gái nhỏ ung dung ngủ nướng mà không hay trời hay đất gì cả.

Ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên Lưu Thiên Vũ thấy day dứt. Theo "lịch", Ngô Nữ Thục Nguyên sẽ nướng thả ga trong thứ 2-4-6-Chủ nhật. Hôm nay lại là thứ hai, khá lắm thì trưa cô mới mò dậy, không đánh thức thì cũng thấy có lỗi.

Nghĩ vậy, anh mở lòng từ bi lấy điện thoại gọi cho cô.

-W...H...A...T...

-"Đi học đi."

-Học cái gì, tên nào vậy? Dám phá giấc ngủ của ta, đồ chết tiệt rỗi hơi. Ngươi hết chuyện làm rồi hả? Rảnh thì đi cọ toilet đi! Hừ!

Ngô Nữ Thục Nguyên mắt nhắm mắt mở, gục gà gục gật, chửi xối xả. Đầu dây bên kia lắng nghe xong thì nhẹ nhàng trả lời:

-"Tôi, Lưu Thiên Vũ đây."

Lưu Thiên Vũ?

Cô bật dậy, nhìn lại. Dòng chữ "Hội Chứng Ghét Phụ Nữ" nhảy nhót trên màn hình làm Thục Nguyên tỉnh ngủ hẳn, bộ não căng dây cót, giọng ngọt xớt:

-Hì hì, chồng à, có chuyện gì không?

-"Đi học đi."

"Đi học đi." ?

Trời ơi chết cô rồi, hôm nay nhập học mà. Sao cơ thể cô biết nghe theo "lịch" quá vậy? Nướng tới chín giờ luôn, chết là cái chắc!

"Vèo!"

Chiếc ôtô màu đen dừng ngay trước cổng trường. Từ trong xe, một cô gái bước xuống, cả ngôi trường đang náo loạn liền rơi vào trạng thái chết đuối.

Mái tóc màu đen nhánh dài ngang lưng xõa tự nhiên, khẽ lay động trong cơn gió nhẹ. Đôi mắt đen láy, trong vắt tựa hồ nước, hàng mi cong khẽ chớp nhìn xung quanh. Mũi cao, thanh tú đến hoàn hảo, môi đỏ mọng mấp máy vài lời nói thầm. Bộ váy màu hồng phấn càng tôn lên làn da trắng hồng không tì vết. Đẹp cực kì! Đúng như lời đồn, hớp hồn cả thế giới từ trái, gái, bóng bê-đê đến già, lớn nhỏ, chắc ma quỷ cũng không tha. Trong vô thức, hàng loạt dòng máu mũi phun trào.

Cái trường này lạ thật, sao im như tượng thế kia? Chẳng lẽ Lưu Thiên Vũ ghét cô đến mức xếp cho cô học với tượng đá sao? Nhíu mày dị nghị, Ngô Nữ Thục Nguyên tiến vào trong, đến phòng hiệu trưởng.

-Ơ, người quen?

-Hello, Tay Thi of Asia! Sit down, please!

-Thôi đi, nói tiếng Việt cho tôi nhờ.

Ngô Nữ Thục Nguyên bĩu môi rồi ngồi xuống ghế. "Ông thầy hiệu trưởng" kia chẳng phải người cô gặp tối hôm đó hay sao - người con trai tóc đỏ, Dương Lịch Hi.

Dương Lịch Hi mỉm cười. Không hổ danh kẻ Sát Nhân, dễ khiến người ta trông mặt mà bắt hình dong.

-Vâng thưa Bang Chủ Phu Nhân.

-Tôi đến với tư cách là sinh viên.

-Hẳn rồi, Lưu Thiên Vũ đã sắp xếp cho cô. Thần đồng mà cũng phải đi học sao?

-Chán quá không có chuyện gì làm.

-Nên mới nương nhờ cửa trường?

-Chính xác....Tôi có thể về lớp chưa?

-Không tiễn.

Dương Lịch Hi mỉm cười thích thú. Rồi sẽ có kịch hay để xem cho mà coi. Lưu Thiên Vũ sẽ phải biết mùi vị ghen tuông đầu đời!

-Kẻ Sát Nhân-

Quả đúng như lời tiên tri của Dương Lịch Hi, không chỉ ở Dương Đức mà tất cả các trường trong thành phố đều xảy ra cuộc bạo loạn lớn chưa từng thấy, toàn thể thần dân quen gọi là "Làn Sóng Ngô Nữ Thục Nguyên" do chính nàng Tây Thi châu Á vô tình gây ra.

Ngô Nữ Thục Nguyên đến trường học hành như bao sinh viên khác. Vừa bước chân vào trường, chưa kịp định hình cái gì thì không khí đột nhiên oi bức, ngột ngạt kinh khủng, máy ảnh, điện thoại chớp nhá liên tục đến chói mắt, người này nói, người kia hỏi, người nọ khóc ré, vân vân và vân vân.Té ra, cả thảy sinh viên vây lấy cô hơn cả hâm mộ thần tượng. Kết quả, Ngô Nữ Thục Nguyên quần áo rách tả tơi, thảm hơn ăn mày, đến nỗi Lưu Thiên Vũ còn tưởng mình gặp phải ma mà giật mình, phun hết nước trong miệng ra. Những ngày hôm sau, biết rút kinh nghiệm, cô cải trang, ăn mặc kín mít nhưng vẫn bị nhận ra . May thay , Lưu Thiên Vũ thương tình , phái vệ sĩ đi theo bảo vệ, cô mới thoát khỏi móng vuốt học sinh trường này.

Thoát cửa ải thứ nhất lại gặp cửa ải thứ hai.

Cô đến trường, một núi thư tình ào xuống làm cô trở tay không kịp. Cô vào nhà ăn, hàng tá quà, socola nhảy ra làm Thục Nguyên ngẩn ngơ nhìn mớ quà cáp. Đến chiều, sợ cái gì đến nữa, Ngô Nữ Thục Nguyên lật đật chạy về trước. Mới ra giữa sân, một chiếc trực thăng ở sẵn trên cao, "thả" một suối hoa hồng xuống, một lần nữa, cô bị nhấn chìm. Về nhà, Lưu Thiên Vũ té khỏi ghế khi nhìn bộ dạng của cô. Lần đầu tiên anh thấy cảm thương thay cho cô, vỗ vai an ủi, còn dẫn cô đi ăn kem lại bị Dương Lịch Hi bắt gặp. Khỏi phải nói anh ta cười khả ố thế nào, sau này nhớ lại vẫn thấy hối hận đã đưa cô đi ăn kem lúc đó.

Bị Ngô Nữ Thục Nguyên chỉ trích, bày tỏ nỗi thất vọng, đám sinh viên mới thôi đày đọa cô. Thay vào đó, họ lập vô số Fanclub hâm mộ. Mọi thứ về cô đều bị đưa ra ngoài ánh sáng. Từ lai lịch, sở thích, đến số đo ba vòng, thành tích, chuyện cô bị té thế nào, ăn uống ra sao, ngay cả nhãn hiệu quần jeans của cô cũng bị đem ra bàn tán! Chưa hết, chồng cô, Lưu Thiên Vũ cũng cùng chung số phận. Sẵn bản tính thờ ơ, mấy chuyện này được hai nhân vật chính nhắm mắt bỏ qua, lấy đó làm bình yên. Cho đến khi đám fan cuồng truy ra nhà cô liền chạy đến, làm đủ trò bày tỏ tình cảm: hò hét, liều chết xông vào trong, hay ghê hơn còn dọa đánh bom cảm tử sống chết cùng thần tượng. Lưu Thiên Vũ nổi trận lôi đình, rút súng bắn lên trời cảnh cáo, đám fan vẫn gan lì bám trụ trước cổng. Tức quá, anh gọi Dương Lịch Hi đem anh em trong xã hội đen giải tán đám fan. Lúc đó mới yên ổn. Nghĩ đến sự kiện đáng nhớ ấy, Ngô Nữ Thục Nguyên không khỏi run rẩy.

Quá một tuần, cơn sốt mang tên Ngô Nữ Thục Nguyên vẫn chưa thuyên giảm. Các nhân vật đình đám thành phố, hot girl, hoa khôi, đàn chị đàn em bị đám fan trung thành bỏ rơi nên ghen tị với ngôi sao mới lên-Ngô Nữ Thục Nguyên. Thế là họ huy động chân ta hành hạ cô. Sáng sớm, cô được chào đón bằng đám rắn rết ruồi bọ gớm ghiếc. Đùa à? Có dọa thì dọa cho ra hồn chứ! Cười khẩy, Ngô Nữ Thục Nguyên ung dung ôm chúng vào lòng phán:

-Đáng yêu quá.

"Đám đạo diễn" tức bọn cầm đầu rùng mình, hóa đá.

Trưa, chúng nghênh ngang hất đổ cơm của cô, còn lớn tiếng đá xoáy, nói năng văng tục. Thở dài nhìn lũ bệnh hoạn, Ngô Nữ Thục Nguyên đảo mắt phân vân không biết phải chọn cách giải quyết nào là hợp lý nhất. Nếu nhổ cỏ tận gốc luôn thì không còn gì vui nữa, nếu chúng đã nghĩ cô yếu đuối thì chiều chúng vậy. Gật đầu đồng tình, Ngô Nữ Thục Nguyên dùng ánh mắt độc chiêu với bàn dân thiên hạ. Đôi mắt to tròn, trong veo lại rưng rưng, ươn ướt, vẻ long lanh mềm mỏng khiến ai cũng bị chinh phục. Không đợi cô cất tiếng oan ức, tất cả đồng loạt xử trảm lũ bắt nạt, còn cô thản nhiên bỏ đi.

"Đám đạo diễn" tức bọn cầm đầu vỡ vụn.

Chiều, chúng đích thân vây đánh hội đồng, vẫn chiêu cũ, Ngô Nữ Thục Nguyên lôi kéo tất cả về phía mình. Bệnh viện thành phố lại được dịp bận rộn.

Ngày hôm sau, bị fan của Ngô Nữ Thục Nguyên xử, bọn bệnh hoạn bị đưa ra trước vành móng ngựa, phải xin lỗi cô. Rất trượng nghĩa, Ngô Nữ Thục Nguyên ban ân xá tội, cảm động quá, tất cả côn đồ lưu manh đàn chị đàn em đồng chí hướng quy phục cô. Cái tên Ngô Nữ Thục Nguyên lại được sử sách lưu thơm, vẻ vang vô cùng. Dù không muốn, Lưu Thiên Vũ cũng phải thừa nhận rằng vợ mình rất ghê gớm. Nhưng tất nhiên, anh sẽ không để bị bắt nạt!

Không bị bắt nạt, bị làm cho tức chết nhưng ghen đến tàn bạo thì có đấy.

Một ngày đẹp trời, Ngô Nữ Thục Nguyên nhất định đòi Lưu Thiên Vũ đưa đi học. Thẳng thừng từ chối, anh điềm nhiên đọc báo, uống cafe. Đúng lúc không biết phải làm sao thì một chiếc xe bóng loáng thời thượng đến trước cổng nhà cô. Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, đẹp trai vô đối, mỉm cười ngỏ lời đưa cô đi học. Có người đưa đón, Ngô Nữ Thục Nguyên đồng ý ngay, cười nói vui vẻ, người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là cặp. Nếu Lưu Thiên Vũ đoán không lầm thì đó là Vương Đăng Khoa, thiếu gia tập đoàn Vương Thị. Mặt Lưu Thiên Vũ sa sầm, tối dần lại, tim như bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác rất khó chịu. Tờ báo bị vò nát chấy, Lưu Thiên Vũ đứng dậy, kéo Ngô Nữ Thục Nguyên nhét vào xe mình, trước khi đi còn dặn vệ sĩ:

-Thả chó tiễn khách.

Vương Đăng Khoa được bài học nhớ đời về định nghĩa "thả chó tiễn khách".

Khi đến trường, Lưu Thiên Vũ mới biết đó là quyết định sai lầm.

Nhìn thấy anh tự mình mở cửa cho vợ, bọn con gái hét lên ái mộ, một phần tử khác thì tức tối, ghen ghét. Khi ý thức được hành động của mình là nhất thời không kiểm soát được cũng đã muộn, Lưu Thiên Vũ chỉ còn cách theo lao. Tuy nhiên, chưa dừng lại ở đó, mọi chuyện theo cái lao đó lại lớn hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, trên báo xuất hiện hình ảnh Ngô Nữ Thục Nguyên nhón chân hôn vào má Lưu Thiên Vũ!

(Ngô Nữ Thục Nguyên: Oa, lúc đó ta cũng nhất thời không kiểm soát được mà.)

Dương Lịch Hi quả rất có tài tiên tri. Bang phó được xem một màn kịch đã đời liền hứng chí trêu chọc ai kia, làm Lưu Thiên Vũ nổi giận, chém giết lung tung, san bằng hàng tá bang phái lớn nhỏ. Xã hội đen lẫn xã hội trắng bạo loạn cả lên, phải mất một thời gian dài mới cân bằng lại. Thế mà chỉ với một câu xin lỗi, kèm theo bộ dạng đáng thương, yếu đuối của Kẻ Sát Nhân là tất cả phủi tay cho qua.

Chuyện bé xé ra to, đó là khái quát của toàn bộ chuyện này.

P/S: Tớ chém hơi quá tay, mong mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.