Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 17-18




Tối, Phổ Thông lại đòi hỏi Hồng Kỳ, y nắn nắn hai bên ngực hắn, bắt đầu nói nhăng nói cuội, "Anh này, hình như đầu ti của anh to lên á."

Mặt Hồng Kỳ lập tức đỏ bừng, hắn xấu hổ lườm Phổ Thông một cái sắc lẻm.

Phổ Thông vui vẻ đón nhận cái lườm của Hồng Kỳ, chăm chú xoa bóp đầu v* hắn, há miệng ngậm vào, tận lực liếm mút hòng lấy lòng hắn. Hồng Kỳ ngửa cổ rên những tiếng ngắt quãng, phía dưới vô thức siết chặt lấy thứ to lớn của Phổ Thông. Phổ Thông buông một tiếng thở dốc nặng nề, bắt lấy eo Hồng Kỳ ra ra vào vào như vũ bão. Lúc trên giường Hồng Kỳ rất nghe lời, chỉ cần không ép hắn làm tư thế gì quá đáng, hắn sẽ cố gắng phối hợp, lúc nào cũng khiến Phổ Thông dục tiên dục tử. Phổ Thông yêu nhất là dáng vẻ ngoan ngoãn mặc người thao túng của Hồng Kỳ, nhiều lúc hắn thấy làm với Hồng Kỳ còn sướng hơn làm với phụ nữ gấp nhiều lần.

Sau một hồi đưa đẩy, Phổ Thông thỏa mãn bắn ra, dạo này y đã quen với việc dùng bao cao su, như vậy sau khi làm xong sẽ đỡ phải vệ sinh. Hôn nhẹ lên trán Hồng Kỳ, Phổ Thông dịu dàng bảo, "Anh, thả chân ra nào."

Chân Hồng Kỳ vẫn còn vắt trên eo Phổ Thông, tư thế này không tốt cho cơ thể, ngủ dậy sẽ dễ bị nhức lưng. Hồng Kỳ bám chặt quá, Phổ Thông không nỡ dùng sức kéo hắn ra.

Hồng Kỳ nghe vậy, lười nhác mở mắt, "Không thích. Nằm thế này thoải mái lắm."

Phổ Thông cười khúc khích, mỗi lần làm xong là Hồng Kỳ lại nổi bệnh lười, thỉnh thoảng còn làm nũng nữa, đáng yêu muốn chết.

Phổ Thông cưng chiều nhìn Hồng Kỳ bị y xoay tới xoay lui đến mức cả người mềm nhũn, hai mắt díp hết cả lại, quyết định thuận theo ý hắn, cùng lắm thì ngày mai y sẽ đấm bóp giúp hắn. Vì Hồng Kỳ, Phổ Thông có thể làm tất cả.

"Anh ngủ ngon." Phổ Thông hôn cái chóc lên mặt Hồng Kỳ, theo thói quen kéo hắn vào lòng.

Cái ôm của Phổ Thông thật ấm áp và vững chãi. Cuộn người trong vòng tay y, Hồng Kỳ yên tâm đánh một giấc no tròn đến sáng, dù trước đây hắn thường xuyên bị mất ngủ.

Sáng hôm sau, Phổ Thông mang theo tâm trạng cực tốt xuống giường, xung phong nấu bữa sáng. Lúc y ăn xong thì Hồng Kỳ cũng dậy. Trong lúc Hồng Kỳ đánh răng súc miệng thì Phổ Thông chuẩn bị đi làm, Hồng Kỳ ra cửa tiễn y, thừa dịp vắng người, Phổ Thông bạo gan hôn tạm biệt người yêu, "Em đi làm đây, bữa sáng đã nấu rồi đó, anh cứ từ từ ăn."

Dõi theo người nào đó đang ngâm nga một bài hát không biết tên đến khi bóng lưng y khuất hẳn, Hồng Kỳ nhoẻn miệng cười, chợt nhớ ra khăn giấy sắp hết rồi, phải mua thêm thôi.

Sau khi dạo vòng vòng vài chỗ, Phổ Thông cũng thu được kha khá. Cảm nhận sức nặng trên xe đẩy, Phổ Thông vui lại càng vui. Y phấn khởi đẩy xe về hướng cơ sở thu mua phế liệu, bán được hai mươi đồng. Phổ Thông vừa ra khỏi cổng cơ sở thu mua, một bóng người nhảy ra, tự nhiên như ruồi đặt mông ngồi lên khung xe, "Cuối cùng cũng bắt được anh, tôi đợi suốt một tiếng đồng hồ rồi đó."

Lý Chí mặt dày oán trách Phổ Thông, bây giờ là chín giờ hơn, tính ra gã chầu chực ở đây nhiều lắm cũng chỉ mới mười phút thôi.

Sau khi lấy lại bình tĩnh vì bị Lý Chí chẳng biết từ đâu chui ra dọa, Phổ Thông nhíu mày, y không ngờ lại gặp phải gã đàn ông này, y cứ tưởng hôm qua gã chỉ đùa cho vui thôi chứ. Lời Lý Chí nói Phổ Thông đều nghe tai trái ra tai phải, thật lòng mà nói, y bắt đầu thấy gã này có chút phiền, vừa thấy mặt gã là tâm trạng vui vẻ lúc sớm bay sạch!

Lý Chí vỗ vỗ thành xe, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi. Hôm nay anh định đi đâu, tôi đi cùng anh?" Lý Chí ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt vì cái nhíu mày mà trông tràn đầy nam tính của Phổ Thông, gã chảy nước miếng. Gã thích kiểu nam tính, có cơ bắp càng tốt. Lần đầu gặp mặt, suýt chút nữa gã đã bỏ qua món đồ chơi hợp khẩu vị này rồi, may mà phát hiện kịp thời.

Lại là loại ánh mắt này! Phổ Thông chán ghét liếc Lý Chí, gã đàn ông này quá bất thường, ánh mắt như đang xem xét một món hàng của gã khiến người ta phát cáu.

"Ai cho anh ngồi lên xe tôi?" Phổ Thông siết chặt nắm đấm, khó chịu hỏi Lý Chí.

"Làm gì keo thế, ngồi tí thôi mà. Xe này ngồi cũng êm phết đấy chứ." Lý Chí leo vào thùng xe, chọn một tư thế thoải mái ngồi xuống.

Phổ Thông bĩu môi, quyết định không để ý đến gã nữa. Y nắm lấy tay cầm, dùng sức đẩy cả xe lẫn Lý Chí, vì hoạt động cường độ mạnh nên cơ tay y gồ lên, Lý Chí nhìn mà thèm rỏ dãi. Da gà da vịt của Phổ Thông lập tức dựng hết lên, y cố nén cảm giác buồn nôn, đẩy xe vào một lối nhỏ.

"Hửm?" Lý Chí nghi ngờ nhìn con đường mòn trước mặt, lúc đầu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Phổ Thông muốn đi đường tắt mà thôi. Đến khi Phổ Thông dừng xe ở một chỗ không người, gã mới "vỡ lẽ", bỉ ổi cười, "Đẩy tôi vào chỗ vắng vẻ thế này, anh muốn làm gì đây?" Đương nhiên gã rất mong Phổ Thông cũng có cùng suy nghĩ với mình.

"Leo xuống." Phổ Thông nhíu mày.

Trong đầu Lý Chí hiện tại toàn hình ảnh cấm trẻ em, gã nghe vậy nhanh chóng đáp ứng, "Rồi, xuống ngay đây." Gã đã nôn nóng lắm rồi.

"Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi, nói đi, tôi có thể cân nhắc." Tuy từ cái cách nhìn y của Lý Chí, Phổ Thông đã lờ mờ đoán ra ý đồ của gã, nhưng y tình nguyện tin rằng mình nhìn lầm, y cũng không muốn rước lấy phiền phức.

Lý Chí suy bụng ta ra bụng người, tưởng Phổ Thông kiên định thế nào, hóa ra cũng dễ dàng gục trước sự quyến rũ của gã mà thôi. Gã cười mờ ám, nhìn thẳng vào Phổ Thông như thợ săn quan sát con mồi, "Anh biết rồi mà còn hỏi."

"Anh không nói thì sao tôi biết?" Phổ Thông nhìn Lý Chí ngày càng sáp lại gần mình, nắm đấm y âm thầm siết chặt.

"Ha ha, anh chọn chỗ đi." Lý Chí vuốt ve cơ ngực của Phổ Thông, chu môi định hôn y.

"Vậy thì... Làm ở đây luôn đi!"

"Sao? Á!" Mặt Lý Chí được tiếp xúc thân mật với nắm đấm của Phổ Thông. Phổ Thông đánh không chút nương tay, khiến Lý Chí suýt nữa té ngửa ra sau. Gã bụm mặt, ngạc nhiên và giận dữ nhìn Phổ Thông, không ngờ người đàn ông này lại dám đánh gã!

Không đợi Lý Chí kịp phản ứng, cú đấm thứ hai của Phổ Thông đã xé gió lao tới. Tuy y không có kinh nghiệm ẩu đả, nhưng thắng ở chỗ sức y lớn, một đấm của y đủ làm nạn nhân mắt tóe đom đóm rồi. Y vừa đấm vừa mắng, "Mẹ kiếp! Đồ biến thái, cút mẹ mày đi!"

Lý Chí ăn đủ ba cú liền, trước mắt toàn màu đen, ngã ngồi xuống đất không đứng dậy nổi. Phổ Thông hả giận rồi thì dừng tay, khinh bỉ liếc gã, bỏ lại một câu, "Đừng để tao gặp lại mày!", rồi đẩy xe rời đi.

Mặt Lý Chí đau nhức như bị kim châm, gã chùi khóe miệng bị đánh ứa máu, lẩm bẩm, "Mẹ, thế mà cũng xuống tay được." Lý Chí kiêu ngạo cũng là có nguyên nhân, gã vốn là công tử thế gia, lại có nhan sắc, vì thế thường được mọi người ngưỡng mộ, tôn làm soái ca. Gã cho rằng đã cưa được Phổ Thông nên lúc nãy có hơi mất cảnh giác, lại nói, từ trước đến giờ có người nào dám phản kháng lại gã đâu, Phổ Thông đúng là một ngoại lệ.

"Phụt." Lý Chí phun ra một búng máu, nhếch mép, "Thật thú vị. Muốn chơi sao? Tôi chơi cùng anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.