Hàn Băng Ngưng Tuyết

Chương 77: Phiên ngoại 1




Chiếc xe mui trần trắng dừng ngay trước cửa nhà hắn. Không khí xung quanh tĩnh lặng vô cùng. Hôm nay hắn không đóng tấm kính phản lực, An giúp nó mở cửa. Cánh cửa cổng lớn được chạm chổ tinh xảo nhanh chóng mở ra. Nó và An bước vào gian phòng khách nồng nặc mùi rượu nó khẽ lấy tay phủi phủi xung quanh.

- An à, chị lại làm khổ anh ấy rồi. Có lẽ anh ấy đã uống nhiều lắm và giờ đã đang trên phòng ngủ. – nó nhìn An cười hiền.

An vẫn im lặng, hai người nhẹ nhàng bước lên cầu thang để cố gắng không gây ra tiếng động để gây cho hắn bất ngờ, trước khi đến đây nó không quên mua tặng cho hắn một chiếc vòng tay coi như là quà hối lỗi.

Đứng trước cửa phòng nó hít một hơi thật sâu, định bụng gõ cửa thì nó chợt nghe thấy những tiếng rên rỉ vang lên trong căn phòng. Là tiếng của một người con gái, đầu óc của nó bắt đầu trống rỗng, nước mắt úa ra…

An khẽ đẩy cánh cửa, đập vào mắt hai người là hình ảnh Yến và hắn đang gần gũi với nhau. Chiếc hộp vòng trên tay nó rơi xuống đất, cổ họng bắt đầu nghẹt lại, nó cảm giác không còn thở được nữa. Người sững lại khi nhìn thấy đứa bạn thân từ tấm bé và người yêu đang hôn hít nhau, ôm ấp nhau trên giường…

Máu nóng bắt đầu sôi lên, ánh mắt hằn lên những tia tức giận, An nghiến răng ken két xông tới giật mạnh tóc Yến về phía đằng sau và đánh tới tấp. Cô không nghĩ là mọi chuyện đã đi quá xa như vậy, thấy hắn không ở dưới nhà tưởng rằng Yến đã biết đường mà về ai dè chuyện này lại có thể xảy ra…

- Con chó. – An hét lớn đá mạnh vào bụng Yến khiến cô văng ra xa.

- Em nghĩ là em có thể đánh được chị sao. – Yến quệt vệt máu trên miệng, lao tới tát mạnh vào mặt An.

An không chịu thua, cô đánh trả Yến đánh như chưa bao giờ được đánh chưa bao giờ cô thấy tức… thấy ghét Yến như bây giờ…

- Hai người thôi đi. – nó lên tiếng, nước mắt tự động lăn dài, nhìn hắn với cái nhìn oán trách, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống.

- Chị Nhi… - An lên tiếng

- Về nhà thôi An. – nó lại gần kéo tay An ra khỏi phòng.

An không phải vì nó thì đã dạy cho Yến một bài học.

Cô lái xe, nó ngồi ghế kế bên, hàng nước mắt vừa nãy đã khô khuôn mặt nó đờ đẫn hơn bao giờ hết, chưa bao giờ nó nghĩ chuyện tình của nó lại tệ hại như thế này. Những cơn gió nhẹ ban đêm khẽ lùa vào khuôn mặt làm lòng nó vốn đang lạnh và sợ hãi lại càng trở nên lạnh hơn.

Bây giờ thì nó phải đối diện với nó với hắn như thế nào đây? Nó biết làm sao đây? Trái tim nó như đang nứt ra thành từng mảnh…

Đêm hôm đó nó không chợp mắt nổi, An cũng vậy, cô thương nó quá, cứ ôm chặt lấy nó không rời, nó thì như một cái xác không hồn.

Sáng hôm sau, nó cứ giam mình trong phòng chẳng ra ngoài như mọi khi nữa. Phong đến đón An đi học…

- Chị Nhi hôm nay chưa dậy sao. – Phong hỏi An.

- Chị Nhi biết hết mọi chuyện rồi. – an thở dài.

- Vậy giờ chị ấy sao rồi. – Phong lo lắng

- Thì còn sao nữa, dĩ nhiên là rất đau khổ rồi.

- Để chị ấy như vậy mà đi học liệu có ổn không? – Phong nhíu mày nhìn An.

- Yên tâm, em biết rõ là chị ấy không ngu xuẩn đến mức chết vì tình đâu mà. – An như chấn an Phong.

Hai người nhanh chóng tới trường…

Vừa mở cửa ra, hắn đã đứng ngoài cổng…

- An, Phong cho anh gặp Nhi được chứ? Anh muốn giải thích mọi chuyện. – hắn

- Giải thích? Em đã từng nói, anh hãy tránh xa Yến ra, không phải sao? Nhưng anh không nghe nên mới để mọi chuyện đến mức như vậy? – An nhìn hắn khuôn mặt lạnh lùng.

- Thật ra lúc đó anh thật sự rất say. Anh không biết gì cả. – hắn

- Anh không biết gì cả? Vậy mà anh lại biết làm chuyện ấy với cô ta sao? – An khẽ nhếch mép.

- An, tại sao em lại… Anh là anh trai em cơ mà. – hắn to tiếng

- Phải, vì anh là anh trai em, vì em tin tưởng anh tuyệt đối, vì em không nghĩ rằng anh phản bội chị Nhi, vì em nghĩ rằng anh không làm gì sai trái sau lưng chị ấy, vì em nghĩ anh biết kìm chế bản thân nhưng giờ thì sao. Anh làm em quá thất vọng. – An nhìn hắn, nước mắt khẽ lăn dài.

Phong khoác vai An như an ủi…

- Hai người bây giờ có lớn tiếng với nhau cũng không giải quyết được gì. An à, nghe anh nói lần này, mọi chuyện rồi sẽ phải kết thúc chi bằng cứ để nó kết thúc càng nhanh thì tất cả mọi người sẽ bớt đau khổ. Em hãy để anh Lâm nói chuyện rõ ràng với chị Nhi đi. – Phong nhìn An bằng ánh mắt ấm áp.

- Nhưng… - An lo lắng

- Nghe anh, rồi đâu sẽ lại vào đó thôi. – Phong nhìn An, ánh mắt của Phong khiến cô tin tưởng, cô khẽ gật đầu.

- Phong, cảm ơn cậu. – hắn nhìn Phong rồi nhanh chóng chạy lên phòng nó.

Gõ cửa phòng không hồi đáp, hắn đẩy cửa bước vào, nó ngước mặt lên… là hắn đang đứng trước mặt nó…

- Biến… biến đi cho khuất mắt tôi, anh đến đây làm gì chứ? – nó khóc to, ném gối vào người hắn

Hắn ôm chặt lấy nó…

- Nhi à, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi. Hãy nghe anh giải thích có được không? Anh xin em. – hắn nhẹ nhàng

Nó gào thét lên, dẫy dụa đẩy hắn ra khẽ nhìn hắn nhếch mép…

- Giải thích? Còn gì để giải thích nữa hay sao? Biến đi, tôi không muốn nhìn mặt anh một lần nào nữa. – nó nín khóc lạnh nhạt nói.

- Nhi nhưng… - nước mắt của hắn khẽ rơi.

- Tôi nói anh ra ngoài. Mau ra ngoài. – nó la hét nhém gối về phía hắn.

Hắn nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, đóng cánh cửa lại, hắn khụy xuống ngay bên cánh cửa, nước mắt cứ thế lăn dài, nó nhanh chóng ra chốt cửa cũng gục xuống dựa lưng vào cánh cửa, bờ vai khẽ run, tiếng nấc vang lên.

Hắn và nó chỉ cách nhau một cánh cửa tưởng chừng như ngắn nhưng sao mà dài quá. Liệu tình yêu có trở lại bên hắn và nó hay không đây?

Hắn phóng nhanh chiếc mui trần trên đường quốc lộ, đầu óc của hắn đang rối loạn lên. Nhanh chóng trở về nhà, hắn đóng mạnh cánh cửa phòng, đập tan hết mọi thứ trong phòng gào thét như một con thú. Bây giờ hắn trông thảm hại giống như một kẻ thất bại, chưa bao giờ hắn cảm thấy đau đớn như lúc này.

Nó đang đau đớn tột cùng, màn hình điện thoại sáng lên … Là điện thoại từ Yến… tay nó trở nên run hơn, nó bắt máy…

- Mày còn nghe điện thoại phải không? Gặp tao một chút nhé! Sân thượng tòa inco ngay bây giờ. – Yến ở đầu dây bên kia nhẹ giọng nói với nó.

Nó cúp máy đặt nhẹ máy bên cạnh vội thở dài. Bây giờ thì nó phải đối diện với mọi chuyện sao. Hai người nó xem là người quan trọng lại là người phản bội nó…

Nhanh chóng thay đồ rồi đến toàn inco. Nó bước lên sân thượng đã thấy Yến đứng đợi sẵn, tiếng cộp cộp của đôi giày cao gót khiến cô quay người lại…

- Đến rồi sao? – Yến nhìn nó cười.

- Mày còn gì muốn nói nữa sao? Sau tất cả những chuyện mày làm với tao. – nó nhìn Yến nước mắt như muốn ứa ra nhưng phải cố kìm chế lại.

- Tao chỉ muốn gặp mày để nói mày một chuyện đó là… Tao yêu Lâm. – Yến nói bằng giọng thản nhiên.

- Chỉ như vậy thôi sao? Vậy tao đi trước. – Nó quay người định bước đi thì Yến lại lên tiếng… - Tao nhất định sẽ tranh giành công bằng với mày đấy.

Nó quay người lại khẽ nhếch mép…

- Tao cho mày luôn đấy. Tao không muốn tranh giành một người như anh ta.

Nó bỗng tròn xoe mắt…

- Yến mũi mày… Máu. – nó bắt đầu la lên tay run run chỉ vào mũi Yến…

- Gì chứ? – Yến lấy tay quệt lên mũi, là máu…

Cô bắt đầu thấy hoa mắt rồi ngất lịm. Nó chạy lại gần đỡ Yến dậy gọi lớn xem có người giúp không nhưng đây là sân thượng thì có ai nghe thấy chứ, nó phải một mình cõng Yến xuống xe và lao nhanh đến bệnh viện…

Dù Yến đã phản bội nó dù nó đã từng nói rằng nó ghét người phản bội nó sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội nó nhưng nó lại không làm vậy được với yến. Lẽ ra với tất cả việc Yến đối xử với mình nó có thể bỏ đi nhưng nó… không làm được…

Hai tay nó bắt đầu lạnh dần và đan chặt vào nhau.

Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, nó lo lắng…

- Bạn cháu… - nước mắt nó vẫn đang chảy dài trên khuôn mặt thanh tú

- Bạn cháu bị ung thư máu đã đến giai đoạn hai, chẳng nhẽ người thân của bệnh nhân không ai biết sao? – vị bác sĩ già thở dài nhìn nó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.