Hamster nhỏ nhà thầy giáo Tiêu

Chương 1: Nơi phẫu thuật thẩm mỹ




EDITOR: DOCKE

Mưa kéo dài. Nhưng những cơn mưa xuân lại mang đến vô số tin tức xấu. Đầu tiên là nạn sâu bệnh với quy mô lớn. Vô số sâu bệnh tàn phá hoa màu vừa mới cày bừa vụ xuân của dân chúng. Những người trốn loạn từ biên giới Tây Nam kể lại. Nơi đó đã trở thành một vùng đất chết, hoang tàn vắng vẻ. Đầy đất, tất cả đều là nạn sâu bệnh. Còn ở biên cảnh, quân đội Tây Sở và Đại Lương đã liên hợp, cùng nhau xâm phạm Đại Tề.  

Cũng như vậy, sau khi Tề Thụy Lâm lên ngôi hoàng đế, cục diện chưa ổn, trong triều đình lại truyền ra vô số lời đồn. Ý tứ cơ bản là Đại Tề có hồng nhan họa thủy, khiến cho người người oán trách. Đại Tề liên tục gặp tai họa, đều do vị hồng nhan hỏa thủy này ban tặng. Điều càng làm cho người ta suy nghĩ sâu xa chính là, những lời đồn đãi này nọ, không ngờ lại nhuộm đẫm thêm với việc Tề Thụy Lâm hủy hôn với Thiên Bảo công chúa. Ý tứ là, nguyên nhân bởi vì Tề Thụy Lâm không tuân thủ hẹn ước, Đại Lương mới có thể liên hợp của Tây Sở, phát binh xâm phạm Đại Tề. Mà tất cả nguyên nhân, chính là bên cạnh hoàng thượng có hồng nhan họa thủy. Những lời đồn đãi này, lại từ chính miệng của quan thượng thư ngay thưởng Giang Trạch Lâm nói ra trong buổi thượng triều, chọc Tề Thụy Lâm vô cùng giận dữ. Lập tức lôi Giang Trạch Lâm từ triều đình xách vào thiên lao. Tội nghiệp Giang Trạch Lâm, tóc bị bạc mất một mảng lớn…

Lúc ta nghe Tiểu Phúc Tử báo cáo lại những tin tức lớn nhỏ, trong lòng không khỏi tràn ngập khát khao cùng mong mỏi. Bởi vì hắn nhắc đến bốn chữ ‘Hồng nhan họa thủy’ này, trước mắt ta lập tức hiện lên một trang quốc sắc thiên hương. Nàng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười bẽn lẽn, để lộ nửa bên vai, ở trước mắt Tề Thụy Lâm hấp dẫn anh, khiến anh mê man mơ màng lâng lâng, phân không rõ đông nam tây bắc, trên dưới trái phải, nam bắc đông tây. Nàng có khuôn mặt của Tây Thi, da của Dương Quý Phi, dáng người yểu điệu, có thể sánh bằng Vũ Phi Yến. Ta không khỏi sầu lo, có người này ở bên cạnh Tề Thụy Lâm, ta đây làm gì còn chỗ đứng nữa?

Ta trầm mặc thật lâu, tâm trầm đáy nước. Tiểu Phúc Tử ở một bên cũng không lên tiếng. Qua thật lâu sau, hắn mới hỏi: “Vì sao vẻ mặt lại ưu thương như vậy?”

Hiện tại khi chúng ta nói chuyện, nếu không có ai thấy thì hắn cũng không thêm tôn xưng trước câu nói. Ta biết, đó là bởi vì, nếu Tiểu Phúc Tử gọi ta là nương nương, ta sẽ không được tự nhiên. Sau khi gọi được vài lần, Tiểu Phúc Tử cũng hiểu ra, từ đó về sau, rốt cuộc không gọi ta là nương nương nữa. Trên cơ bản, lúc hai chúng ta nói chuyện, hắn tựa như đang nói với không khí vậy… vô cùng bí hiểm, không c1o nhận thức… Nếu có người nào nghe lén được, còn tưởng rằng hắn đang nói chuyện với thần tiên…

Ta nói: “Vì sao bên cạnh hoàng thượng có hồng nhan họa thủy mà không có ai cho ta biết?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Chẳng lẽ ngài cũng không biết?” Hắn tựa như nam cực ngàn năm đóng băng bỗng nhiên có một làn gió xuân thổi tới vậy, cố nén ý cười…

Ta nhìn hắn một cái. Cho rằng hắn đang cười trên nỗi đau của mình, không khỏi càng thêm u buồn: “Tiểu Phúc Tử, vì sao những chuyện gần đây, phần lớn ta đều không biết gì hết vậy?”

Ta tự xưng mình là ‘Bản cung’ cũng vô cùng mất tự nhiên. Bởi vậy, trước mặt người thân thiết như Tiểu Phúc Tử, vẫn hệt như trước kia, có thể ‘Ta’ thì liền ‘Ta’.

Tiểu Phúc Tử đồng tình đáp: “Nếu không, để ta hỏi thăm giúp ngài một chút? Nhìn xem hoàng thượng đem giấu hồng nhan họa thủy ở chỗ nào trong cung?”

Ta cảm thán: “Vẫn là Tiểu Phúc Tử tốt với ta nhất…”

Tiểu Phúc Tử chững chạc đàng hoàng gật gật đầu, sâu kín nói: “Ngài hiểu là tốt rồi. Mặc kệ là lúc nào, Tiểu Phúc Tử đều ở bên cạnh ngài, là người vĩnh viễn ủng hộ ngài. Hoàng thượng làm chuyện có lỗi với ngài như vậy, hay là chúng ta lại trốn khỏi cung?”

Ta mê hoặc nói: “Tiểu Phúc Tử, vì sao ngươi dường như lại có thành kiến thâm hậu với hoàng thượng như vậy? Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng mà, vì sao đã giật dây kêu ta trốn khỏi cung rồi?”

Sắc mặt Tiểu Phúc Tử đanh lại như tấm sắt, lòng đầy căm phẫn nói: “Ngài thông minh tuyệt đỉnh, tính toán chu toàn, giúp hắn bao nhiêu a. Nói chuyện Đại Lương đi, nếu không nhờ ngài, làm sao hoàng thượng có thể lập tức diệt trừ mười vạn đại quân của Đại Lương? Hắn sao có thể qua cầu rút ván chứ? Tuy nói chuyện còn chưa được kiểm chứng, nhưng những lời đồn kiểu này, hắn cũng không nên để nó xuất hiện mới phải…”

Phía sau còn cả một tràng trang đại hải lời nói. Ý tứ cơ bản là hoàng thượng Tề Thụy Lâm chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không thể chung hưởng phú quý. Người như vậy không cần cũng thế mà không cùng cũng vậy, chi bằng cùng hắn, Tư Đồ, lão cha mấy người cùng nhau ra ngoài ngao du giang hồ, quét tuyết nấu rượu, tự do tự tại, tiêu tiêu dao xa. Ta không thể ngờ được, Tiểu Phúc Tử ngày thường không nói tiếng nào, những vừa mở miệng tài ăn nói lại tốt đến như vậy, có thể so sánh với tổng thống Mỹ đang diễn thuyết tranh thủ phiếu bầu trước hàng triệu người. Có thể thấy được, đừng cho rằng người ta không lên tiếng thì có thể khi nhục. Có đôi khi, bất thình lình hắn sẽ biến thành khốn khiếp* cắn người.

Tiểu Phúc Tử nói đến miệng khô lưỡi nóng. Ta không khỏi cũng có chút động tâm. Nói thật ra, có người này cũng tiện. Hậu cung của Tề Thụy Lâm chỉ có một mình ta, là do chính ta tự yêu cầu. Nhưng lâu rồi không cùng người ta cung đấu để tranh giành tình nhân, ta lại cảm thấy tịch mịch nhàm chán, suốt ngày muốn chạy ra ngoài chơi.

Có thể thấy được, chiếm được rồi sẽ không biết quý trọng nữa, đó là tật xấu của bất cứ ai chứ không chỉ mình ta.

Ta không khỏi tràn ngập mong chờ về cuộc sống tự do tự tại trên giang hồ mà Tiểu Phúc Tử vừa miêu tả…

Tiểu Phúc Tử thấy ta có vẻ động tâm, càng nói càng hăng. Quả thật đã miêu tả cuộc sống bên ngoài giống như trên thiên đường vậy. Đang nói, ngoài phòng bỗng có tiếng bước chân vang lên, có người đang nổi giận đùng đùng xông vào. Bức rèm che va chạm nhau trong không khí, khinh giòn dễ nghe, cho thấy người đang đến đã không thể nào ức chế được cơn tức giận.

Không có ai ở cửa kịp tuân lệnh thông báo, Tề Thụy Lâm tuấn mi nhíu lại, xuất hiện trước mặt hai người chúng ta. Tiểu Phúc Tử đang nói liền ngưng bặt, khôi phục bộ dáng băng sương lãnh khốc, ánh mắt ngay cả liếc cũng không liếc nhìn anh một cái, cũng không chịu hành lễ… Làm như mỗi khi ba người chúng ta ở chung với nhau, coi như lễ tiết hoàng thất không hề tồn tại vậy…

Xem ra, Tề Thụy Lâm đã sớm ở ngoài cửa nghe lén hồi lâu rồi…

Xem ra, Tiểu Phúc Tử sớm đã biết Tề Thụy Lâm ở ngoài cửa nghe lén từ lâu rồi. Ta đã nói rồi mà, hôm nay Tiểu Phúc Tử vì sao lại có dục vọng biểu diễn đến như vậy. Hóa ra là muốn giáo huấn ai đó, để ai đó đừng cho rằng hắn dễ bị bắt nạt… Ta thấy, vẫn là do di chứng để lại sau chuyện luân phiên gây chiến trong hoa viên lần trước. Ở cùng ta bấy lâu, thủ đoạn trừng mắt tất báo này, Tiểu Phúc Tử học cũng rất giống.

Tề Thụy Lâm cũng dùng ánh mắt băng sương trừng mắt nhìn Tiểu Phúc Tử một cái. Tiểu Phúc Tử vẫn chẳng thèm nhìn anh chút nào, chỉ lo cụp hai mắt nhìn xuống mũi chân. Ta nhìn nhìn, mũi chân hắn cũng không mọc ra được đóa hoa nào…

Trong phòng nhất thời bị băng tuyết bao phủ mấy ngày liền…

Bởi vì trong lòng ta cũng đang tức giận, phiền lòng vì khi không lại lòi ra một tên hồng nhan họa thủy!

Tề Thụy Lâm liếc mắt nhìn ta một cái, nhưng có lẽ sắc mặt của ta không tốt cho lắm, anh đột nhiên nở nụ cười, hàn khí bị thổi bay đi mất tiêu. Anh hiển nhiên là vui mừng khôn xiết, đột nhiên cười đến mức gập cả thắt lưng: “Khụ khụ… ha hả…hoàng hậu, có phải vì tìm không ra hồng nhan họa thủy mà phiền não hay không?”

Ta kỳ quái nhìn Tề Thụy Lâm, nghĩ rằng. Ta không đã gả cho một tên có dấu hiệu mắc bệnh tâm thần đấy chứ? Ngày thường trông có vẻ tốt lắm, nhưng càng lúc càng nguy…

——— —————— —————— —————— ———————-

Ghi chú:

*Vương bát đản: thằng khốn nạn.

Vương bát đản – là một câu chửi thường được dùng trong dân gian. Trên thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan”. Thời cổ “bát đoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên đi “bát đoan” tức là quên đi cái căn bản để làm người, người quên đi “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” đã biến thành “Vương bát đản”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.