Hám Sinh

Chương 41




Editor: Quân

Thành lâu thật đồ sộ!

Ta ngẩng đầu nhìn không chuyển mắt, miệng vẫn chưa khép lại nổi, bên cạnh vẫn luôn truyền đến thanh âm người nào đó đang lải nhải.

“Đồ sộ không? Đẹp không? Bất khả tư nghị không? Ngươi nhất định là chưa từng tới đây, đúng chứ? Có biết đây là nơi nào không? Nói cho ngươi hay, nơi đây chính là …”

“Hoàng cung.”

“Đúng vậy …..A ….. cái gì?! Sao ngươi lại biết?” – Nhã Nhã trừng lớn mắt hỏi.

“Ngươi nghĩ ta bị mù hay mắt có vấn đề?” – Liếc mắt nhìn nàng một cái, ta cười nhạt – “Trên thành lâu có nhiều vệ binh đứng canh như vậy, phía dưới đại môn lại có thêm hai tốp lính gác, chẳng lẽ đều dùng để làm vật phẩm trang trí sao?”

“À thì …” – Nàng có chút mất tự nhiên, ánh mắt nhìn sang hướng khác – “Đây là nhà của ta … bình thường đã thành thói quen, cho nên không chú ý lắm …”

Ta bình tĩnh gật đầu, “Đoán được.”

Dân chúng bình thường tóc húi cua làm gì có ai nhàn nhã không có việc gì làm lại dám ở cửa hoàng cung lượn qua lượn lại, trừ phi là kẻ đó thập phần muốn chết, hoặc là không sợ bị vệ binh bắt ra làm vật thử nghiệm độ sắc của đao kiếm.

Nói sau, phàm là thân thích của Hạ Hầu gia, ai mà chẳng phi phú tức quý(1)?

“Ngươi một chút cũng không kinh ngạc sao?” – Còn nàng thì thật ra rất kinh ngạc.

Ta nhún nhún vai, “Theo như ngươi nói thì từ khi gặp đại biểu ca khác đời khác người, một mình một kiểu của ngươi, trên đời này đã chẳng còn gì có thể làm cho ta kinh ngạc được nữa.”

“Ha ha …” Nhã Nhã nghịch ngợm cười cười, ngay sau đó lại hướng mắt nhìn thành lâu lải nhải – “Muốn đi vào không?”

Ta lập tức tỉnh táo tinh thần, dạo hoàng cung cũng không phải chuyện ai cũng làm được, huống chi còn là cung điện của một triều đại không hiểu là ở đâu này. “Có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể, ta là đệ nhất công chúa” – vỗ vỗ ngực – “Hoàng cung tường thành thì tính là cái gì.”

“Đợi chút …” – Ta giơ tay lên làm tư thế tạm ngừng, cứng lưỡi nói – “Ngươi ngươi ngươi … ngươi vừa nói cái gì? Tường thành?”

“Phải! Nào, đến đây …”

Nhã Nhã kéo ta đi tới một tòa nhà có tường vây bao quanh cao ít nhất cũng bảy tám thước, ngón tay trỏ chỉ vào đó, nói: “Đây là tường vây của hậu viện, chúng ta từ đây mà vào đi.”

“… Ta nói này, đệ nhất công chúa …”

“Sao?”

“Ngươi xác định mình là công chúa mà không phải đạo tặc chứ?”

“Nói cái gì vậy, ta đương nhiên là công chúa rồi. Chỉ là sáng nay ta chưa được phụ hoàng cho phép đã vụng trộm chuồn ra ngoài, nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị mắng …” – Nàng bày ra cái mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng – “Ngươi có thể hiểu mà.”

“…” Hiểu cái đầu quỷ nhà ngươi! Bảo ta hiểu là ngươi có thể bay qua bức tường này hay là bảo ta cứ vậy mà xông vào hoàng cung? “Nhưng mà, Nhã Nhã …”

“Chuyện gì?”

“Cao như vậy, ngươi có thể nhảy qua sao?”

“Đương nhiên! Ngươi nghĩ ta là ai?”

“…” Là người nhảy qua bức tường cao ba thước còn bị ngã dập mặt.

“Được rồi, mau lại đây nhìn đi. Chờ ta nhảy vào rồi sẽ thả dây thừng cho ngươi, đến lúc đó tự ngươi có thể trèo được.”

“…” Nhìn bộ dáng nàng xoa tay, ta có thể trăm phần trăm khẳng định rằng người này không phải đạo tặc, lại càng chẳng phải công chúa, mà chính là kẻ ngu ngốc bị bệnh ảo tưởng đến mức phi thực tế.

Bảo ta trèo qua bức tường cao tám thước này? Thà trực tiếp bảo ta nhảy xuống Tú Liên sơn đi! Bởi vì nếu ta ngã thành bán thân bất toại(2), tên Diêm Sâm kia cũng tuyệt đối không tính cho ta là tai nạn lao động.

Cho nên, ta tuyệt đối không đi!

À, đương nhiên là ý tưởng này chỉ áp dụng cho trường hợp người nào đó qua được bức tường này rồi.

Nhưng ta hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì …

Nhìn người nào đó ngã quỳ trên mặt đất lần thứ n, ta thở dài một tiếng, “Nhã Nhã, nếu tiếp tục ngã thế này thì ta nghĩ ngươi cũng thành đầu heo mất thôi.”

“Không phải đầu heo, mà là mông nở hoa …” – Nhã Nhã trưng ra khuôn mặt nhăn nhó, ôm cái mông nhỏ đáng thương, hầm hừ trừng mắt nhìn bức tường, ” Đáng giận, ta không tin công phu ta luyện mười năm trời vậy mà ngay cả một bức tường thành nho nhỏ cũng không qua được.”

Bóng người lại lần nữa lao về phía trước. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, đang định bảo nàng đừng uổng công vô ích nữa thì ánh mắt đột nhiên lướt qua một vật rơi trên mặt đất. Cúi xuống nhặt lên nhìn, ta nhất thời hắc tuyến đầy đầu…

“Long, Hủy, Nhã! Ngươi đùa đã đủ chưa? Có lệnh bài thông hành sao không nói sớm?”



“Được rồi được rồi, các ngươi đi xuống đi!”

“Dạ, trưởng công chúa.”

Hai cung nữ khuất gối thi lễ rồi ra ngoài cửa. Ta mò mò đông nhìn nhìn tây ngó ngó, sợ hãi than, “Thật sự là rất đẹp nha!”

“Đương nhiên rồi!” Nhã Nhã thay cung trang điềm mỹ di tĩnh, toàn thân rốt cuộc cũng không còn chỗ nào giống “kẻ dở hơi” muốn trèo tường lúc nãy nữa, chỉ có cặp mắt sáng trong là vẫn linh động như trước. “Đây chính là nội viện hoàng cung nha, mà nơi Trưởng công chúa ta ở đương nhiên không thể giống người bình thường được.”

Ta quăng cho nàng một ánh mắt xem thường rồi vươn ma trảo về phía cái đĩa điểm tâm, vừa ăn vừa mơ hồ không rõ hỏi: “Ngươi lớn lên trong cung, trừ bỏ ngẫu nhiên có thể chạy ra ngoài chơi một hồi thì bình thường làm những cái gì?”

“À …” – Nhã Nhã giơ tay chống cằm ra vẻ trầm tư – “Ngủ, luyện công, đọc sách, thỉnh an, học nữ hồng, học thi họa, chăm sóc Duyên Hạo …. nguy rồi!”

“Ô … khụ khụ …” Ta thống khổ vỗ ngực, với tay định lấy chén trà thì thấy vẻ mặt nàng như là “đại sự không ổn” bước nhanh tới chỗ ta, kéo ta tay lôi ra ngoài cửa:

“Nhanh lên một chút, không kịp nữa rồi!”

“Khụ …” Làm ơn a đại tỷ, nếu ta không uống nước thì cũng không kịp nữa, “Chờ … nước … ta nghẹn …”

Ào một cái, ta lại bị người nào đó kéo đến trước bàn, rót trà rồi đưa cái chén lại gần bên môi, cùng với đó là thanh âm vội vàng như lửa sắp cháy đến mông tới nơi. “Uống! Nhanh lên!”

“…” Cười khổ uống một ngụm, nước còn chưa kịp xuống đến cổ họng thì thân mình đã lại bị lôi đến đại môn.

Ừm … ta không được phép biết là chuyện gì đã xảy ra sao? Có liên quan tới ta chăng?

Đứng trước một tòa lầu, Nhã Nhã bỏ lại ta ở ngoài rồi đâm đầu đi vào, vừa chạy vừa la to, “Duyên Hạo, Duyên Hạo …”

Chậm chạp đi tới cửa, ta ai thán một tiếng dừng lại cước bộ. Người này thật sự là … ngay cả thời gian luyện công cùng đệ đệ mà cũng quên, lúc nhớ đến thì ngay cả một người ngoài xa lạ như ta đây cũng kéo vào theo, hỏi nàng vì sao thì nàng đáp là “Thuận tay” … Thật không biết là thuận cái gì tay.

Lắc đầu, đang muốn bước qua cửa thì bên trong lại truyền đến tiếng nói chuyện làm ta phải ngừng lại cước bộ.

“Trưởng công chúa bây giờ mới tới có phải là đã muộn rồi không?” – Một thanh âm tinh tế ôn nhu lướt nhẹ mà đến, như hư vô mà lại quen thuộc tới nỗi dù ta có hóa thành tro cũng không quên được.

“Ha ha … ngượng ngùng …” – Tiếng cười của Nhã Nhã cực độ mất tự nhiên – “Ta … ta quên mất …”

“Ồ? Hay là trưởng công chúa lại vừa đi khảo sát dân tình?”

“À …. ờ …”

“Nếu trưởng công chúa đã đến thì ta xin cáo từ.”

Trong lòng ta âm thầm gào thét, nghe tiếng bước chân đang lại gần phía này liền vội vàng nhấc chân nhanh chóng trốn vào một góc, chỉ lộ ra một con mắt để quan sát tình huống.

Thân ảnh quen thuộc đi ra khỏi cửa, bên cạnh còn có một tiểu nam hài diện mạo văn nhã, mặt mày tràn đầy phong độ của người tri thức.

“Lão sư, thỉnh đi thong thả.”

“Thái tử cũng nên chăm chỉ tập võ, không nên cô phụ hảo ý của trưởng công chúa.”

Biểu tình trên mặt nam hài nháy mắt liền méo xẹo, “Duyên Hạo biết.”

Giương khóe môi cười cười, Diêm Sâm đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía này làm ta sợ tới mức cuống quít lắc mình trốn sau bức tường. Nếu gặp nhau ở đây, ta nên chào hỏi hắn hay là làm như không biết đây?

Mà thôi, hắn còn chưa nói thì ta lo lắng cái gì.

Nhưng, trốn đi nhìn không thấy hắn hẳn là được rồi chứ? Ta ngầm tính toán, thẳng đến khi nghe được tiếng Nhã Nhã lớn giọng gọi tên ta, ta mới từ sau tường đi ra.

“Ngươi vừa đi đâu vậy?”

“À … tùy tiện đi dạo một chút thôi, đột nhiên phát hiện phong cảnh nơi đây rất đẹp …” – ta cười ha ha đáp.

“Không lạc đường coi như ngươi gặp may rồi.” – Nàng kéo nam hài qua, vẻ mặt đắc ý khoe với ta – “Đây là đệ đệ của ta – Duyên Hạo. Là đương kim thái tử nha.”

Ta hướng hắn cười cười, hơi quỳ gối, “Tham kiến thái tử.”

“Đừng.” – Duyên Hạo xua tay, “Sở Nhi tỷ tỷ gọi ta Duyên Hạo là được rồi.”

“Được rồi! Đến đây Duyên Hạo, tỷ mang ngươi đi luyện công.” – Nhã Nhã gấp gáp nói.

“Còn luyện bộ Cầm Nã Thủ kia sao?”

“Không, hôm nay đổi bộ mới.”

“Ồ, bộ nào?”



Trong phòng luyện công.

“Sở Nhi tỷ tỷ …”

“Ừ?”

“Ngươi có biết võ công không?”

“… Không.” Khinh công còn chưa học xong đã bị phái đi nằm vùng, mấy thứ học lúc trước cũng toàn bàng môn tà đạo, hoặc là hạ độc hoặc là trộm, ta cũng không dám mang mấy thứ đó ra để dạy hư hoàng đế bệ hạ tương lai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyên Hạo suy sụp, “Tỷ của ta quyền pháp thật sự là …”

“Ừm, … cũng gọi là được …” Ta hảo tâm an ủi hắn, tầm mắt chuyển hướng nhìn người nào đó đang đứng ở giữa sân làm mẫu, xem nàng một bên “tả Thanh Long hữu Bạch Hổ”, một bên bày ra động tác thê thảm vô cùng ngu ngốc đến cực độ, thực là dở khóc dở cười a …

Người này, nếu làm lão sư thì tuyệt đối sẽ dạy nhầm cho người ta.

À không, dạy nhầm cho người ta còn chưa tính, ngay cả thân đệ đệ của nàng cũng ….

Vì cái vương triều này mà ta mặc niệm trong lòng 3 phút.

Chú thích:

(1) phi phú tức quý: không phải người giàu sang cũng là kẻ có quyền thế

(2) bán thân bất toại: liệt nửa người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.