Hám Sinh

Chương 27




Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy câu hỏi của mình rất có nghệ thuật, dù sao thì bây giờ mình hỏi một câu, lãnh đạo có hứng thú trả lời hay không cũng được.

- Đồng chí Vương Tử Quân không có vấn đề, ngược lại Nam Giang có vấn đề xảy ra, biết đâu lần này sẽ là một cuộc đại phẫu thuật cho Nam Giang. Dương Độ Lục nói rồi đưa một phần văn kiện cho Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc thấy trên văn kiện có đóng dấu bí mật, hắn không khỏi sững sốt, sau đó cẩn thận xem xét. Khi đọc văn kiện thì hắn không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng.

Chuyện gì xảy ra vậy? Nguyễn Chấn Nhạc không tin được những gì mình đang đọc, thế nhưng sự thật lại nói cho hắn biết tất cả không gì chân thật hơn. Sau khi khép bản văn kiện làm cho mình rung động lại, hắn cảm thấy sau lưng ướt như vừa mới tắm.

- Trưởng ban Dương, như vậy không phải kết quả điều tra lần trước của chúng ta là không hoàn chỉnh sao? Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến nội dung điều tra trước đó, hắn không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. Dù sao thì trên báo cáo điều tra chủ yếu viết tên của hắn, nếu như tuyến trên truy cứu không tha, như vậy hắn sẽ không thể tránh khỏi bị trừng phạt.

Tuy không phải là đả kích gì quá nặng nề, thế nhưng xét từ góc độ của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đã không còn chịu được đả kích nữa rồi.

- Bản báo cáo điều tra kia không là vấn đề, không chỉ là các anh, ngay cả chúng tôi cũng không ngờ tập đoàn trong tay Chử Ngôn Huy lại có nhiều vấn đề lớn như vậy, lại liên quan đến quá nhiều người như vậy. Dương Độ Lục phất tay dùng giọng không vui nói: - Nam Giang bây giờ rất phiền toái.

Nguyễn Chấn Nhạc không khỏi thở dài một hơi, hắn thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình không quá nắm chặt Vương Tử Quân, không thể ngờ chút tiểu thông minh trước đó của mình bây giờ lại giúp mình vượt qua cửa ải.

- Cậu từng cùng chung ban ngành với đồng chí Vương Tử Quân, cậu cảm thấy nếu để cho Vương Tử Quân tiếp quản ủy ban tỉnh Nam Giang, anh ấy có thể duy trì tốc độ tăng trưởng phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang hay không? Khi Nguyễn Chấn Nhạc chuẩn bị rời đi, Dương Độ Lục chợt hỏi một câu như vậy.

Câu hỏi của Dương Độ Lục làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ khiếp sợ. Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của vị trí chủ tịch tỉnh Nam Giang, nếu như Vương Tử Quân ngồi lên vị trí kia, như vậy là một lần bay vọt lên chín tầng trời.

Quan trường là một ngọn tháp vàng mà càng lên cao càng khó đi, người có thể vượt lên một bước sẽ sáng tạo ra trời đất bao la cho riêng mình. Năm xưa Nguyễn Chấn Nhạc xuống tuyến dưới rèn luyện cũng là vì mong muốn mình có thể tiến lên một bước, nhưng vì khi đó phát sinh sai lầm mà bây giờ căn bản muốn tiến cũng khó đi. Bây giờ Vương Tử Quân lại là người được Dương Độ Lục cho rằng sẽ tiến lên một bước nữa.

Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến hậu quả mà Vương Tử Quân sẽ tiến lên, đó là thăng chức trọng dụng, hơn nữa không bao lâu nữa lãnh đạo thứ hai trong tỉnh sẽ là lãnh đạo thứ nhất, như vậy không khỏi làm cho hắn cảm thấy đủ mọi hương vị đang xông vào đầu mình.

- Cục trưởng Nguyễn, tôi may mắn nghe lời của ngài, nếu không bây giờ sẽ cực kỳ phiền toái. Người đàn ông đầu hói buổi sáng đến báo cáo công tác với Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ lại tươi cười đi vào phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đưa văn kiện đã được sửa đổi cho cục trưởng Nguyễn, sau đó dùng giọng cung kính nói.

"Đúng vậy, mình nói đúng, nhưng cái đúng này lại là mèo mù gặp cá rán, căn bản khác biệt so với ý nghĩ thật sự của mình ngàn dặm." Nguyễn Chấn Nhạc buồn bã nghĩ như vậy, sự thật là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Nhưng hắn là người có tâm tư kín đáo, hắn không thể nói những lời này cho cấp dưới nghe được, thế là chỉ nở nụ cười rụt rè rồi nói: - Không có gì.

Nhưng lúc này Nguyễn Chấn Nhạc lại cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục ngồi ở vị trí này một ngày, tên khốn đầu hói không có mắt này sẽ bị mình ghẻ lạnh.

Ngay cả tâm tư của lãnh đạo là thế nào anh cũng không nhìn ra được, như vậy không phải anh đang muốn chết sao? Lãnh đạo còn không chịu xem báo cáo, thế nhưng anh vẫn ở lại lải nhải vuốt mông ngựa, cũng quá xem thường trình độ của lãnh đạo rồi. Thử nghĩ mà xem, có vị lãnh đạo nào đi đến vị trí như thế này lại để anh dễ dàng nhìn trúng như thế? Dù cho anh có ba hoa chích chòe thì tất cả lời nói cũng là ngu xuẩn, cũng không nên nói ra khỏi miệng. Hèn gì anh là người có mái tóc giống hệt như Địa Trung Hải, tuổi thọ cũng đã lớn mà chưa phát triển ra thể thống gì.

Nguyễn Chấn Nhạc vừa đuổi cấp dưới đi thì nhận được một cuộc điện thoại cực kỳ vui vẻ của Tào Chân Nhi. Lúc này Tào Chân Nhi nói đã xác định quán cơm, thế nhưng lại mời đến vài người bạn, muốn cùng bọn họ chúc mừng hắn.

Nguyễn Chấn Nhạc luôn cảm thấy Tào Chân Nhi chính là một sai lầm lớn của đời mình. Hắn là một người trong quan trường, dù cho bận rộn thế nào thì khi mệt cũng cần nghỉ ngơi, gia đình chính là bến cảng ấm áp của mọi người. Thế cho nên đối với hắn thì căn bản thiếu đi một bến cảng ấm áp như vậy, mất đi một nửa vui thú của đời người.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc sinh ra những hương vị không tốt. Trước mặt người ngoài thì hắn và Tào Chân Nhi là một cặp đôi trời sinh đáng được ngưỡng mộ, hai bên yêu thương giúp đỡ nhau rất hạnh phúc, nhưng thực tế có chuyện gì xảy ra thì hai người đồng sàng dị mộng hiểu rõ ràng nhất.

Đánh giá một cách khách quan thì Tào Chân Nhi tuy có bộ dạng không cực kỳ xinh đẹp nhưng lại có khí chất cao vời hơn người, hơn nữa làn da trắng mịn màng nõn nà như ngọc cũng xem như là một người phụ nữ cực phẩm. Nguyễn Chấn Nhạc quen biết rất ít phụ nữ, hắn lại là người còn trẻ, có tâm tư kín đáo, cho dù là người phụ nữ nào có tâm tư với hắn cũng đều bị bóp nát từ trong trứng nước. Hắn muôn trung thành với hôn nhân của mình, không dám bước thêm bước nữa. Dù bây giờ mối quan hệ giữa hắn và Tào Chân Nhi liên tục sa sút, hắn cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.

Có vài lần Nguyễn Chấn Nhạc cũng có khúc mắc với vài người phụ nữ, những người này mở cửa cánh cửa cấm với hắn, nếu như hắn thật sự có khát vọng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào. Nhưng từ sâu trong lòng hắn luôn có một con sâu đang vùng vẫy, mỗi lần hắn thấy sự việc rơi xuống đầu, nghĩ trước nghĩ sau thì lại né tránh, cũng là vì kết quả vùng vẫy khó chịu của con sâu kia.

Vài năm trước Nguyễn Chấn Nhạc kiên định cho rằng mình xuống địa phương rèn luyện thì sẽ tô đậm thêm lý lịch của mình, thế nhưng ý nghĩ đó đã hoàn toàn thất bại. Lúc này khi mà hắn đứng vững gót chân thì vận mệnh đã mở một con đường khác, hắn đi theo con đường này có thể đạt được độ cao chính trị của cuộc đời mình. Điều kiện tiên quyết của hắn vào lúc này chính là không được tiếp tục phạm sai lầm, đặc biệt là ở phương diện liên quan đến phụ nữ. Hắn thông báo cho chính mình không nên được nhỏ mất lớn, nên bảo trì quan hệ tốt với Tào Chân Nhi, đây chính là cảnh giới cao nhất mà mình nên áp dụng.

Biết đâu mình chủ động lấy lòng sẽ làm cho Tào Chân Nhi vui mừng. Nguyễn Chấn Nhạc không khỏi thầm cảm thấy bi ai vì mối quan hệ giữa mình và vợ, thế là thuận miệng đồng ý đi đến dùng cơm.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.