Hám Sinh

Chương 26




- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc hít vào một hơi, sau đó nói một câu mời vào. Đi vào là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mái tóc có vẻ hơi hói.

- Cục trưởng, đây là những vấn đề mà hội nghị vào ngày thứ sáu cần phải thông qua, xin ngài thẩm duyệt. Người đàn ông cung kính đi đến trước mặt Nguyễn Chấn Nhạc rồi nói.

Nguyễn Chấn Nhạc tiếp nhận văn kiện của người đàn ông kia, hắn liếc mắt nhìn, trong đó có việc nhận chức của Vương Tử Quân. Đó vẫn là một chức vụ chói mắt, làm cho Nguyễn Chấn Nhạc có chút hâm mộ. Trước kia hắn ở rất gần chức vụ này, thế nhưng bây giờ căn bản là quá xa xôi.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc hâm mộ Vương Tử Quân và tâm tình cũng dần bình tĩnh lại. Hắn tin tưởng sau khi văn kiện này được đưa xuống thì người kia sẽ cực kỳ hối hận, vì đối phương ở rất gần vị trí này, nhưng bây giờ thì sao?

Sẽ là hối hận như thế nào?

Nguyễn Chấn Nhạc thầm cảm khái một câu, hắn phân phó người đàn ông bên cạnh: - Cũng không có vấn đề gì, mau nhanh chóng dừng việc thông qua văn kiện về việc nhận chức của Vương Tử Quân.

Người đàn ông kia chợt sững sờ, hắn cũng không phải không biết vị lãnh đạo trực tiếp của mình có ân oán với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết việc nhận chức của Vương Tử Quân chính là nội dung quan trọng của đơn vị, được nhiều lãnh đạo chú ý.

- Cục trưởng Nguyễn, tài liệu này sẽ phải đưa đến tay các vị lãnh đạo văn phòng vào chiều hôm nay. Người đàn ông có chút không yên, thế là không quên nhắc nhở Nguyễn Chấn Nhạc một câu.

Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ cũng là người thấy rõ thế sự, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của thủ hạ, nhưng hắn không muốn giải thích cho đối phương hiểu. Lãnh đạo xử lý vấn đề phải có đạo lý của mình, anh là cấp dưới sao có thể khoa tay múa chân? Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nổi giận tím mặt với thủ hạ, hắn phất tay nói: - Cũng không làm chậm trễ anh đến đưa văn kiện cho lãnh đạo, chỉ là trong đó có chút thay đổi mà thôi.

Người đàn ông khúm núm lui ra khỏi phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này Nguyễn Chấn Nhạc nhìn vào phần văn kiện được để lại, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, thế là không khỏi gọi điện thoại cho một cái tên quen thuộc.

Khi âm thanh của Tào Chân Nhi từ bên kia truyền đến thì Nguyễn Chấn Nhạc cười nói: - Em, trưa nay chúng ta cùng nhau dùng cơm nhé?

Tào Chân Nhi thật sự không thích ứng được thái độ khác thường của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng nhanh chóng tỏ ra vui sướng: - Thật sao? Anh nói đấy nhé, anh mời khách, em chọn địa điểm.

- Không là vấn đề, chỉ cân em chọn chỗ nào thì anh cũng thích. Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng cực kỳ có phong độ nói với đầu dây bên kia.

Tào Chân Nhi có chút buồn bực, người đàn ông giống như tảng đá kia hôm nay làm sao vậy? Nàng có chút nghi ngờ, thế là không khỏi dùng giọng do dự hỏi thăm: - Có phải hôm nay có chuyện vui gì không?

- Không có chuyện gì lớn. Nguyễn Chấn Nhạc có thể đoán được ý nghĩ của Tào Chân Nhi, hắn cười ha hả nói.

- Vậy hôm nay là ngày lễ gì sao? Tào Chân Nhi càng hiếu kỳ.

- Ngày hôm nay thật sự là ngày lễ của chúng ta. Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng cực kỳ hào khí và tự tin nói.

Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống và bắt đầu bận rộn công tác của mình, đó là ký tên lên các văn kiện. Lúc này hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là mình có nên gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, an ủi trưởng phòng Vương một chút, dù thế nào thì mình cũng là chiến hữu của đối phương.

Nhưng sau đó Nguyễn Chấn Nhạc lại thầm nghĩ mình nên đợi một chút, đến khi lãnh đạo cho ra lời xác định, khi đó mình liên lạc với đối phương cũng không muộn. Khi đó mình gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân có chống đỡ được không? Đối phương sẽ vẫn tươi cười với mình sao? Để xem một người luôn chú trọng thể diện như Vương Tử Quân sẽ cho ra hành vi gì?

Ba giờ chiều Nguyễn Chấn Nhạc đi làm thì nhận được điện thoại của trưởng ban. Tuy hắn bây giờ là lãnh đạo cao tầng của đơn vị, thế nhưng vẫn không có nhiều cơ hội đến phòng làm việc của trưởng ban Dương Độ Lục. Dù sao thì đến vị trí như của Dương Độ Lục thì lịch trình công tác đều được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.

Nguyễn Chấn Nhạc dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phòng làm việc của Dương Độ Lục, lúc này trưởng ban Dương đang ngồi uy nghiêm phê duyệt văn kiện. Nhưng Dương Độ Lục cũng không cho Nguyễn Chấn Nhạc chờ quá lâu, chỉ một phút sau đã đặt bút trong tay xuống.

- Chấn Nhạc, công tác gần đây thế nào, tôi nghe ủy viên Trần nói năng lực của anh là rất mạnh, hoàn toàn có thể gánh trọng trách của đơn vị. Dương Độ Lục nói băng giọng điệu và gương mặt ôn hòa, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác thân cận.

Nguyễn Chấn Nhạc công tác ở bên cạnh trưởng ban Dương Độ Lục thời gian khá lâu, hắn căn bản nhìn lãnh đạo của mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn cung kính. Hắn nhanh chóng lên tiếng: - Trưởng ban, tôi đến đơn vị công tác thời gian ngắn, còn nhiều phương diện không toàn diện, ủy viên Trần cho tôi nhiều sự giúp đỡ rất lớn, nếu không có sự giúp đỡ của các vị lãnh đạo, tôi căn bản không thể nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác như vậy được.

Nguyễn Chấn Nhạc tỏ ra an phận thì Dương Độ Lục càng có thêm vài phần hảo cảm. Dương Độ Lục căn bản khá thưởng thức Nguyễn Chấn Nhạc, đồng thời lại thấy nó còn có chút cảm tình khác, mặc dù cảm tình này là rất vi diệu, nhưng ít nhất thì nó vẫn tồn tại: Con của mình và Nguyễn Chấn Nhạc cùng ngã đau trong tay một người, thậm chí có thể nói là bọn họ cùng ngã xuống một cái hố.

Khi con trai ngã thì Dương Độ Lục chỉ hy vọng nó có thể dũng cảm đứng lên, ngã xuống hố cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần anh có đủ dũng khí và thực lực đứng lên, như vậy anh vẫn được coi như là một người đàn ông. Nhưng biểu hiện của Dương Quân Tài làm cho lão cảm thấy thất vọng, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc thì lại khác, người này giống như đáp ứng đầy đủ sự chờ mong của lão về con mình, có thể bò ra khỏi cái hố mà mình đã ngã xuống.

Tuy đả kích trước đó làm cho Nguyễn Chấn Nhạc mất đi khá nhiều ưu thế, nhưng chỉ cần người này ra sức truy đuổi, không vứt bỏ tư tưởng, tinh thần không suy sụp, vẫn làm ra được những sự việc làm người ta chú ý. Trong đầu Dương Độ Lục lóe lên những ý nghĩ như vậy, lão không khỏi nghĩ đến những tin tức mà mình vừa nhận được gần đây, thế là lại có chút tiếc nuối. Vốn cho rằng người này có thể san bằng khoảng cách, bây giờ lại bị đẩy xuống một chút, xem như tạo hóa trêu người.

Một tràng phong ba lại được đối phương dọn dẹp khá đẹp đẽ, lại mang đến cho người này một bầu trời mới, nếu có một ngày mình rơi vào tay đối phương, như vậy sẽ có bao nhiêu bẫy rập đang chờ mình?

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Dương Độ Lục chợt thở dài một hơi nói: - Chấn Nhạc, chút nữa cậu điều chỉnh nội dung hội nghị của đơn vị, chúng ta tạm thời không suy xét về việc nhận chức của đồng chí Vương Tử Quân.

Dương Độ Lục nói ra những lời này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc sinh ra cảm giác vui mừng như điên, từ sau khi sự việc xảy ra thì hắn đã có suy đoán như vậy, hắn dám khẳng định Vương Tử Quân sẽ không được điều động đến vị trí đã định sẵn trước đó. Bây giờ Dương Độ Lục chính miệng nói ra điều này, đã chứng minh phán đoán của hắn là đúng, thế là hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ khoái cảm.

- Vâng, tôi sẽ làm ngay. Nguyễn Chấn Nhạc dù biết lúc này Dương Độ Lục nói về cái gì, thế nhưng hắn cũng không nhịn được, hắn muốn tìm hiểu thêm một chút.

Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi Dương Độ Lục: - Trưởng ban Dương, Vương Tử Quân có phải là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.