Hám Sinh

Chương 16




Tư thế hành quân, đi nghiêm, đứng nghiêm, xoay trái xoay phải, ngồi một vòng ca hát, một lần nữa trải qua những thứ này Biên Học Đạo cảm thấy thú vị nhiều hơn là khổ sở.

Lại đến thời gian hát.

Từ đoàn kết chính là lực lượng, đến bắn bia trở về, theo tôi làm người lính, đến một hai ba bốn hát, nhìn sang cô bé đối diện, đến em gái cậu dũng cảm tiến tới, từ thật lòng anh hùng, đến người Đông Bắc đều là Lôi Phong sống, các loại trêu chọc.

Sau đó tập thể hô lớn:
- Một doanh đến một người! Một doanh đến một người!

Thấy đối diện không tiếp chiêu một chút, doanh ba của Biên Học Đạo bắt đầu tự chơi. Ngoại trừ mấy sinh viên thích biểu hiện mình mới chủ động hát, huấn luyện viên động viên mấy lần cũng không có người đứng ra, được, vậy thì chơi trò chơi.

Đánh trống truyền hoa.

Trò chơi bắt đầu thú vị. Sinh viên bị tóm được tài nghệ quả thực thủ đoạn chồng chất. Cái gì thi đọc diễn cảm, đánh Thái cực quyền, ảo thuật, võ Tân Cương, bước vũ trụ, Ngả Phong lại biết khẩu kỹ, Biên Học Đạo hoàn toàn bị đánh bại.

Đánh trống truyền hoa chơi đến ngày thứ hai, Biên Học Đạo bị bắt được, bởi vì không tìm được Từ Thượng Tú, hơi nóng giận khiến cuống họng đau đớn, Biên Học Đạo hỏi huấn luyện viên tập chống đẩy có được không? Huấn luyện viên nói ít hơn 40 cái sẽ phải thay tiết mục, Biên Học Đạo làm 50 cái.

Đánh trống truyền hoa tới ngày thứ ba, Lý Dụ bị bắt được, Tên nhóc này hát một bài 'tôi không có tiền tôi không muốn mặt' chấn kinh toàn bộ đội ngũ. Bình thường nói chuyện nghe không quá vượt trội, vừa mở miệng hát Biên Học Đạo liền phát hiện giọng của Lý Dụ rất giống Vu Khải Hiền, hơi thở đầy đủ, cao âm có thể tới, nghe thế nào cũng thấy đã luyện qua. Hơn nữa Lý Dụ hát một bài không chút bó buộc, giống như trèo qua đài, có một sức cuốn hút đặc thù.

Quân huấn tiếp tục.

Biên Học Đạo vốn chuẩn bị ba đôi giày, kết quả ngày quân huấn thứ hai bị Lý Dụ và Dương Hạo cướp đi hai đôi. Chờ lúc hắn muốn mua tiếp, giày gần trường học đều đã bán hết.

Không có biện pháp, chỉ có thể chơi chiêu độc.

Thực sự lười đi xa, Biên Học Đạo đi một hồi lâu ở siêu thị bên trong trường học, thấy gần đó không có ai, hắn vội vàng cầm hai bao băng vệ sinh, bỏ vào giỏ đồ, dùng khăn lông mới mua che lại. Thấy người trước bục thanh toán ít một chút, đi từ phía cuối đội ngũ chuyển lên phía trước.

Kết quả vẫn bị người ngăn lại ở cửa. Biên Học Đạo cười ha ha trả tiền, bỏ vào túi, vừa nghiêng đầu liền trông thấy một người quen ngoài ý muốn.

Tống Giai, bạn tốt của Đổng Tuyết, trước kỳ thi đại học sáu người thay phiên nhau mời khách, Biên Học Đạo thực sự không nghĩ tới lại có thể thấy Tống Giai ở nơi này.

Kiếp trước Biên Học Đạo cũng thi vào đại học Đông Sâm, hơn nữa bạn học cấp ba cùng thi vào đại học Đông Sâm đã ăn cơm cùng nhau mấy lần, Biên Học Đạo nhớ được không có Tống Giai.

- Cậu cũng thi vào Đông Sâm sao?
Biên Học Đạo hỏi.

- Ừ.

- Cậu ở hệ nào?

- Thương mại Quốc tế.

Thấy Biên Học Đạo sửng sốt, Tống Giai nói tiếp:
- Vốn là muốn báo danh nơi khác, thầy Trần chủ nhiệm lớp thấy nguyện vọng này của cậu, sau đó nói hệ này của trường học này cũng rất tốt, liền đề nghị tới cũng báo vào hệ này. Vì ổn định, tớ tạm thời sửa lại nguyện vọng.

Hai người cùng nhau đi tới phòng trọ của Biên Học Đạo, Biên Học Đạo hỏi Tống Giai:
- Phòng các cậu có nữ sinh họ Từ nào không?

Tống Giai lắc đầu.

- Cậu để ý giúp tớ nữ sinh họ Từ hệ này của chúng ta.

- Tên là Từ gì?
Tống Giai hỏi.

Biên Học Đạo lắc đầu:
- Chỉ biết họ Từ.

Tống Giai nhìn Biên Học Đạo nói:
- Bây giờ mới tựu trường mấy ngày, đã hạ thủ rồi sao?

Biên Học Đạo cười không nói.

Trở lại phòng ngủ, Vu Kim mắt sắc, nhìn thấy Biên Học Đạo xách túi băng vệ sinh trở lại, tại chỗ kêu một tiếng:
- Con bà nó.

Biên Học Đạo không để ý tới gã, nhét băng vệ sinh vào trong giày, đi giày bước vài bước, cảm giác không tệ lắm.

Mấy người hiểu được xông tới muốn cướp băng vệ sinh còn lại, Biên Học Đạo sợ đám người này đụng phải quân bị của mình, lập tức trốn vào phòng vệ sinh, khóa trái, mặc cho mấy người ở bên ngoài phá cửa. Cho đến khi Trần Kiến đề nghị, nếu Biên Học Đạo không ra sẽ hủy đi quân bị của hắn, Biên Học Đạo ở trong phòng vệ sinh la lên:
- Hai bao dùng hết rồi, đổi người đi mua.

Đóng kỹ cửa phòng, mấy nam sinh mỗi người một tấm băng vệ sinh bắt đầu nghiên cứu.

Trần Kiến nói:
- Bạn học nữ thực không dễ dàng, mỗi tháng đều có một khoản chi tiêu cố định như vậy, nếu dùng mua đồ ăn đủ để cải thiện hai bữa rồi.

Đồng Siêu lật băng vệ sinh trong tay:
- Đồ chơi này nhét trong giày, cái kia không dựng lên chứ?

Vu Kim nhìn hồi lâu, xé mở lớp bảo vệ bên trên, nghiêm trang nói:
- Cậu nói dính món đồ này vào mông đít, khó chịu đến thế nào đây…

Khổng Duy Trạch vừa mới gọi điện thoại ở giường trên, nghe thấy mấy lời này liền cười nói:
- Đại ca, ai nói đồ chơi này dính trên mông đít? Cậu nên nhanh chóng đi tìm bạn gái học hỏi một chút đi!

Vu Kim nghe vậy trợn mắt:
- Không dính vào mông đít, vậy cậu nói dính ở đâu?

Biên Học Đạo biết đồ chơi này dùng thế nào, nhưng hắn không nói, hắn sợ đám điên này cởi quần biểu diễn hiện trường. Ngồi trên giường nhớ lại, dường như lúc mình vừa lên đại học cũng không biết băng vệ sinh dùng thế nào.

Giày quân của Vu Kim hơi lớn, chân đã mài ra ba chỗ rộp, trong giày gã tính cả băng vệ sinh tổng cộng lót ba lớp. Ngày quân huấn thứ hai, đi tới trưa, tới chiều, băng vệ sinh chân phải đã lọt đầu qua lỗ phía sau giày. Đúng lúc huấn luyện viên để mọi người xếp hàng đi nghiêm. Xen lẫn trong đội ngũ còn có thể miễn cưỡng, đi thành hàng trước sau đều có người nhìn, cho nên mọi người rất chăm chú, Vu Kim cũng rất chăm chú, dùng lực giẫm lên mặt đất, giẫm tại chỗ, vung chân.

Huấn luyện viên tới phía sau hàng của Vu Kim không lâu liền hô lên:
- Xoay về sau.
Chẳng qua phát hiện biểu tình của nam sinh phía sau rất quỷ dị.

Rốt cuộc truyền tới khẩu lệnh xoay về sau của huấn luyện viên.

Vu Kim cũng giống như mọi người, nhìn thấy trên bãi huấn luyện vừa rồi còn sạch sẽ ro ràng có một chiếc băng vệ sinh trắng trắng.

Đồ chơi này rơi ra từ đâu? Huấn luyện viên cũng không khác gì đám sinh viên mới này hoàn toàn không hiểu.

Thậm chí trên băng vệ sinh còn có một chút đỏ, nhìn qua giống như hoa mai thuê trên khăn lụa màu trắng rất bắt mắt, cả đội ngũ nhìn tấm băng vệ sinh này, yên lặng như tờ.

Huấn luyện viên muốn tự mình đi tới cầm băng vệ sinh đi ném, nhưng nghĩ tới có thể là rơi ra ngoài từ người nữ sinh nào, cảm thấy không thích hợp. Cho nên gã hô lên một khẩu lệnh kinh điển nhất quân huấn 2001:
- Băng vệ sinh rơi ra từ người nào, đi ra ngoài nhặt đi.

Cổ Vu Kim đổ mồ hôi. Đội ngũ bên cạnh đúng là nữ sinh hàng đầu đang bước nghiêm, đối diện là một đám nam sinh mắt sáng quắc, vốn không được tự nhiên, lại gặp phải câu nói cường đại này, động tác lập tức thay đổi.

Vu Kim người đầy mồ hôi lạnh, cố gắng khống chế vẻ mặt của mình. Vạn lần không thể thừa nhận, vạn lần không thể thừa nhận! Một nam sinh như mình, trước mắt bao người nói mình mang theo băng vệ sinh trên người, cho dù dùng làm lót giày, ai tin chứ? Nếu bị úp thanh danh một tên biến thái, bốn năm đại học làm sao tìm được bạn gái?

Cuối cùng do huấn luyện viên ra tay chấm dứt. Nhưng kỳ thực ngoại trừ phòng 717, mấy nam sinh chung quanh Vu Kim đều biết băng vệ sinh rơi ra từ trong giày của gã, chỉ là không nói. Chuyện này trực tiếp khiến cho tên tuổi Vu Kim bị ác ý đổi thành Vu Cân (cân = băng trong băng vệ sinh), hơn nữa trước mặt nữ sinh, mọi người đều thích gọi gã là anh Cân. Sau này gã dùng hành động chứng mình gã không làm thất vọng danh hiệu anh Cân này.

Từ ngày này, Biên Học Đạo buổi tối cơm nước xong liền đi tới đứng dối diện ký túc xá 11A của một vài sư tỷ năm thứ tư và rất nhiều nữ sinh mới, nhìn nữ sinh mang theo thau cơm bình nước vân vân ra ra vào vào, hắn tìm bóng dáng Từ Thượng Tú.

Ký túc xá nữ sinh lập tức truyền lưu câu nói:
- Một nam sinh đại học năm thứ nhất mỗi lúc trời tối liền si tình đứng chờ một nữ sinh ở cửa ký túc xá.

Nghe thấy những lời này, phản ứng của các nữ sinh không giống nhau.

- Vậy sao? Hiện giờ mới tựu trường mấy ngày chứ? Quá nóng lòng rồi!

- Vậy sao vậy sao? Bộ dạng thế nào? Có đẹp trai không?

- Là đợi bạn gái cấp ba sao?

- Ngày mai hắn lại tới, cậu nhắc tớ một chút, tớ xem qua cửa sổ một chút.

Biên Học Đạo ý thức được, mình mặc đồ xanh, đứng trước cửa ký túc xá nữ quá bắt mắt, cho nên ăn cơm tối xong hắn trở về phòng ngủ thay một bộ quần áo khác mới đi.

Không được mấy ngày, nam sinh phòng 717 cũng nghe nói chuyện Biên Học Đạo ngày ngày tới cửa ký túc xá nữ sinh canh, mỗi ngày hỏi hắn coi trọng người nào, vừa thấy đã yêu ở đâu, Biên Học Đạo không nói gì.

Buổi tối, một số nữ sinh to gan sẽ đi lòng vòng mấy bước trước mặt Biên Học Đạo, cố ý xem mấy lần. Về phần nữ sinh cách cửa sổ trên lầu chỉ trỏ hắn, vậy không biết được.

Nam sinh phòng 717 phát hiện Biên Học Đạo không thích nói chuyện. Mặc dù phần lớn thời gian Biên Học Đạo vẫn cười cười, nhưng trên người hắn biểu lộ khí chất người lạ chớ tới gần.

Tin tức Tống Giai truyền tới là, cô gần như hỏi thăm một lần phòng ngủ một tầng lầu, tìm được hai cô gái họ Từ, nhưng Biên Học Đạo vừa hỏi chi tiết thân cao, lập tức phán đoán không phải Từ Thượng Tú.

Quân huấn sắp kết thúc, thông qua các loại quan hệ, Biên Học Đạo thấy được danh sách học sinh mới của hệ Thương mại Quốc tế lần này, tính cả ban đại học dự bị, bảy ban Thương mại Quốc tế cũng không có tên Từ Thượng Tú.

Giống như lữ khách đuổi theo ốc đảo trên sa mạc thật lâu, gần đến nơi lại phát hiện đó chẳng qua chỉ là cảnh tượng huyền ảo chính mình đan dệt lên. Biên Học Đạo lại một lần hỏi từ đáy lòng: Tại sao? Tại sao có thể như vậy? Tại sao không giống với tiền thế?

Suy nghĩ mấy buổi tối, Biên Học Đạo nghĩ tới một loại khả năng.

Kiếp trước hắn và Tống Giai cũng không cùng một hệ, nhưng hiện giờ đều tới, danh sách học sinh mà hệ thu nhận ở mỗi tỉnh đều là nhất định, nếu như số điểm của Từ Thượng Tú vừa vặn điểm trúng tuyển, như vậy rất có thể bị mình hoặc Tống Giai loại bỏ khỏi danh sách.

Ngày 29 tháng 9, toàn thể học sinh mới huấn luyện hành quân dã ngoại, mục đích là Lão Hổ đoàn bên ngoài thành.

Đến nơi, đi thăm doanh trại và nội vụ, nhìn phòng hoạt động của binh lính, thầy giáo dẫn đội để mọi người tập hợp, đến bãi bắn bia đối diện.

Học sinh lập tức chia làm hai phe, một nửa hưng phấn, một nửa thấp thỏm.

Bắn bia? Biên Học Đạo nhớ được kiếp trước huấn luyện dã ngoại không có mục này mà. Chẳng qua đã không quan trọng rồi, có thể sờ vào súng cũng rất tốt, không biết một người bắn mấy phát đạn.

Nhìn huấn luyện viên doanh mình ở phía trước, Khổng Duy Trạch lớn tiếng hỏi:
- Huấn luyện viên, mỗi người bắn mấy phát?

Lý Dụ bổ sung thêm một câu:
- Có phát áo chống đạn không?

Toàn trường yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.