Hải Thượng Phồn Hoa

Chương 67: Dọc đường lộ trưởng lão đưa tin




- Ố!

Một tràng ồ vang lên, sau đó một đám ba người từ chỗ ẩn nấp đi ra.

Trông thấy đúng là nhóm ba người Doanh Thừa Phong, sắc mặt đám Lộ Diên Nhi mới lộ ra vẻ nhẹ nhõm, giống như trút bỏ được gánh nặng.

Sở dĩ họ xông đến hướng này chính là do âm thanh vọng đến khi 2 nữ tử giao chiến cùng tinh linh thú kia. Nếu như ở đây đã có người chém giết, vậy thì bất luận là nhân loại đuổi giết tinh linh thú hay là nhân loại đuổi giết lẫn nhau, ba người bọn họ đều có thể làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng đồng thời, âm thanh này cũng rất có thể là một cái bẫy, chỉ chờ những người định thừa nước đục thả câu như bọn họ rơi vào tròng.

Cho nên, trong lúc tiềm phục tiến tới, ba người Lộ Diên Nhi đều hết sức cẩn mật, đến cả thở mạnh cũng không dám. Mãi cho đến lúc này, trông thấy Doanh Thừa Phong cùng lưỡng nữ họ mới có thể thật sự thở phào.

Đã là người đến từ cùng một Linh Vực thì dù cho đôi bên có thù oán đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể giết hại lẫn nhau được, vì nếu không bọn họ sẽ phải đối mặt với sự truy sát của tất cả các cường nhân Tử Kim Cảnh của bát đại tông phái.

Chính vì thế, có ba người bọn họ ở đây, như vậy cũng có nghĩa nơi này rất an toàn.

Nhưng đồng thời, trong lòng họ lại thấy có chút tiếc nuối, ban đầu ngỡ tưởng lại có thể thu hoạch thêm một đống linh hạch nữa, bây giờ xem ra thì ý tưởng này đã xôi hỏng bỏng không rồi.

Hứa phu nhân và Trương Doanh Doanh nhìn nhau mỉm cười, tâm tư này của ba người trước mặt hai nàng cũng rất thấu hiểu.

Nếu như không phải đi cùng với tên quái thai Doanh Thừa Phong này thì hai nàng lúc trước chắc chắn cũng sẽ giống như đám người Lộ Diên Nhi: hao tâm tổn trí cố tìm được những kẻ khác, mưu đồ chiếm đoạt linh hạch của bọn họ.

- Doanh huynh, Hứa phu nhân, Trương cô nương.
Ba người trước mặt đồng loạt ôm quyền thi lễ; ngoài Lộ Diên Nhi ra thì hai người còn lại lần lượt là Dụ Mặc của Hào Giang Đình và Cừu Nham của Linh Đạo Thánh Đường.

Cừu Nham chính là người được Võ Lão chỉ định, đại diện cho thế lực của Linh Đạo Thánh Đường, Lộ Diên Nhi lại là đệ nhất cường nhân trong thế hệ thanh niên của Thông Thiên Lĩnh.

Gặp được nhau ở nơi Động Thiên Phúc Địa này, 2 người đã tự khắc liên thủ lại.

Việc này nếu như là xảy ra trong Linh Vực, cao tầng của hai phái dù có không đem hai người ra xử tử, thì cũng tuyệt đối không dám trọng dụng nữa. Nhưng nếu là ở đây, vậy thì sẽ chẳng ai thấy ngạc nhiên cả.

Đối diện với áp lực to lớn từ bên ngoài, mâu thuẫn nội bộ cứ tạm thời gác lại đã, đây chính là một quy tắc ngầm mà mọi cường nhân Linh Vực đều tuân theo.

Lộ Diên Nhi dò xét mấy người Doanh Thừa Phong một hồi rồi trầm giọng nói:
- Cách biệt mấy tháng, phong thái ba vị càng hơn trước, Hoàng Kim Cảnh đỉnh phong cũng đã vững chắc rồi.

Mặc dù chỉ ở Động Thiên Phúc Địa mới được 2 tháng, nhưng trong 2 tháng này họ không chỉ phải săn giết tinh linh thú, mà còn phải luôn đề phòng tập kích của những kẻ khác.

Đối với bọn họ mà nói đây thật sự là một khoảng thời gian cực khổ nhất.

Nhưng cũng chính nhờ loại ma luyện này mà thực lực của họ thăng tiến vượt bậc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có thể thích ứng với những biến đổi mà thực lực đại tăng mang lại.

Nếu như ngay cả việc này mà cũng không làm được, vậy thì 3 người họ thật không còn tư cách đứng đó nữa rồi.

Doanh Thừa Phong mỉm cười:
- Lộ huynh khách khí quá rồi. Cảnh giới của ba vị không phải cũng đã vững chắc rồi sao?

Cừu Nham vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bước lên trước, thi lễ một cái thật sâu với Hứa phu nhân rồi nói:
- Hứa phu nhân, mọi người đều gặp nhau nơi đây rồi, chi bằng cùng nhau hành động, ứng phó thời gian ba ngày tiếp theo, mọi người sao hả?

Mặc dù nhóm có ba người đã là một thế lực không nhỏ rồi, nhưng nếu như có sáu người đi cùng nhau, vậy sẽ càng thêm phần chắc chắn.

Thật sự không phải mọi cường nhân trong Linh Vực đều may mắn đến mức như vậy, có được sáu người trong tổ đội mình ở giai đoạn cuối này.

Chỉ cần có từ 2-3 người hội hợp lại bảo vệ lẫn nhau đã là tương đối tốt rồi.

Mà nếu như có bốn người ở cùng nhau, thường sẽ là chủ động đi tập kích các cường nhân đồng tộc của các Linh Vực khác.

Doanh Thừa Phong khẽ mìm cười, nói:
- Cừu huynh, huynh kiếm được bao nhiêu linh hạch rồi vậy?

Cừu Nham có chút hơi đỏ mặt. Vấn đề này cực kì kiêng kị, nếu như là người khác hỏi, e rằng y sẽ lập tức trở mặt ngay. Nhưng mà Doanh Thừa Phong thì khác, đây chính là kẻ duy nhất mà Võ lão hết sức coi trọng, hơn nữa trong hàng ngũ lớp thanh niên cũng phải thuộc vào hàng đầu.

Thêm vào đó nữa, y sở dĩ có thể tiến nhập Linh Trì, chính là bởi Võ lão đã khai ân tiến cử, cho nên đối với Doanh Thừa Phong, y rất chi là tôn kính.

Do dự một lúc, y thấp giọng nói:
- Tiểu đệ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã kiếm được hai mươi hai viên.

- Hai mươi hai viên
Doanh Thừa Phong gật đầu chậm rãi, nói:
- Quả thật không ít nhỉ.

Từ trước tới nay, số người tiến nhập Linh Trì và Động Thiên Phúc Địa mặc dù đều là các đại tông phái chiếm hết phần lớn, nhưng số người thật sự tiến nhập vào nơi đây rồi thành công mang về linh hạch chỉ chiếm khoảng bốn thành (40%).

Sáu thành (60%) còn lại hoặc là thân tử tại Động Thiên Phúc Địa, hoặc là bị đồng tộc chặn giết, do không địch lại được nên buộc phải nộp linh hạch ra để toàn mạng.

Mà trong con số 4 thành kia, kẻ có thể kiếm được 20 viên linh hạch trở lên đã là một thành tích rất tốt rồi.

Doanh Thừa Phong mặc dù chưa từng thấy qua Cừu Nham xuất thủ, nhưng hắn biết được tư chất của y cũng không quá vượt trội, vậy mà lúc này đây lại có thể đưa ra câu trả lời như vậy, không khỏi khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Cừu Nham khẽ đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Doanh huynh, tiểu đệ trong ba tháng này, chỉ tìm và giết được sáu con tinh linh thú. Mười ngày trước, tiểu đệ gặp phải 3 cường nhân của Linh Vực khác, vốn là tính mệnh khó bảo toàn, may mà gặp được Lộ huynh cùng Dụ huynh đi ngang qua, hai người họ rút đao tương trợ, không những cứu được tính mệnh tiểu đệ mà còn đoạt được linh hạch trong tay ba kẻ kia.

Hứa phu nhân nhướn đôi mày, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cừu Nham chính là đệ tử của Linh Đạo Thánh Đường, thế mà lại phải để môn hạ Thông Thiên Lĩnh cứu giúp, hơn nữa còn được chia một phần chiến lợi phẩm rất hào phóng.

Điều này làm cho Hứa phu nhân rất không thoải mái, thật không biết nên cảm kích hay là mắng cho tên Cừu Nham vô dụng này mới được.

Doanh Thừa Phong cũng thấy rùng mình nhẹ, Lộ Diên Nhi làm như vậy rất có phong thái của bậc đại tướng, bất luận là y có chân tâm thành ý hay không, hay là có duyên cớ gì khác, ít nhất cũng đã tạo được thiện cảm đối với mình.

Hắn ôm quyền thi lễ với Lộ Diên Nhi và Dụ Mặc rồi nói:
- Lộ huynh, Dụ huynh, xin đa ta hai vị.

Hai người Lộ Diên Nhi vội vàng hoàn lễ:
- Doanh huynh không cần khách khí, chúng ta đều đến từ cùng một Linh Vực, việc này bất luận là ai gặp phải cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, trong lòng lại thầm nhủ: Chưa chắc.

Hắn xoay người sang Hứa phu nhân nói:
- Hứa phu nhân, linh hạch lần này chúng ta kiếm được không ít, muội lấy ra một trăm viên tặng cho Lộ huynh và Dụ huynh đi.

Hứa phu nhân trong lòng mặc dù rất không nỡ, trên mặt lại chẳng hề lộ ra chút không vui nào, chậm rãi mở túi không gian, lấy từ trong ra một trăm viên linh hạch để trên mặt đất rồi nói với Lộ Diên Nhi và Dụ Mặc:
- 2 vị sư huynh đã cứu giúp cho môn hạ của Linh Đạo Thánh Đường, thiếp thân vô cùng cảm kích; thật sự không biết phải báo đáp thế nào, chút lễ mọn này xin hai vị nhận cho.

Cả Lộ Diên Nhi và Dụ Mặc đều trợn tròn mắt nhìn hơn trăm viên trân châu lấp lánh dị thường trên mặt đất, ngay cả ánh mắt cũng biến đổi.

Một lát sau, Lộ Diên Nhi mới bật ra một hơi thật dài:
- Doanh huynh, huynh thật biết cách tìm kiếm tung tích của tinh linh thú nhỉ.

Trong không gian mà Linh Tháp Chân Nhân từng khai mở ra, Doanh Thừa Phong mặc dù đã tìm được địa điểm tồn tại của năng lượng thể; nhưng liệu khi săn bắt tinh linh thú, Doanh Thừa Phong còn có thể tìm kiếm đám gia hỏa này thuận lợi như thế hay không, thì thật không thể biết rõ được.

Nhưng hôm nay quan sát, thấy được hơn trăm viên linh hạch trước mắt lớn nhỏ không đều, phẩm chất không đồng nhất, ba người bọn họ ngay lập tức hiểu ra, suy đoán kia quả nhiên là đúng, Doanh Thừa Phong thật sự có thể thăm dò ra nơi tinh linh thú sinh sống.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười:
- Lộ huynh, kỳ thật tiểu đệ sau khi đến được nơi đây mới phát hiện ra mình cũng rất có duyên với đám gia hỏa này, rất dễ dàng đã tìm được bọn chúng rồi.

Lộ Diên Nhi khẽ gật đầu, chăm chú nhìn đống linh hạch phát sáng rực rỡ trước mắt mà không khỏi có chút do dự.

Doanh Thừa Phong lẳng lặng cười, nói:
- Lộ huynh còn hiềm ít hay chăng?

Lộ Diên Nhi ngẩn ra rồi bật cười khanh khách nói:
- Doanh huynh trêu đùa rồi.
Gật đầu với mấy người Doanh Thừa Phong một cái, y hào sảng tiếp:
- Ba vị đã hào phóng như thế, tiểu đệ đành đa tạ vậy.

Y tiến lên phía trước một bước, phân chia một trăm viên tinh thạch này thành hai nửa, mỗi nửa khoảng chừng năm mươi viên.

Nhìn thoáng qua thì tưởng phân chia rất tùy tiện, nhưng thực tế phẩm chất và độ lớn nhỏ của hai nửa đều không kém nhau là bao.

- Dụ huynh, huynh chọn trước đi.
Dụ Mặc vội vàng nói:
- Lộ huynh, ba người chúng ta đều coi huynh như chủ tướng, tính mệnh này của ta cũng là do huynh cứu, đương nhiên phải để huynh chọn trước rồi.

Lộ Diên Nhi cũng không chối từ nữa, sảng khoái chỉ một trong hai nửa nói:
- Vậy ta lấy nửa này.

Dụ Mặc lia lịa gật đầu, sắc vui trong mắt càng đậm hơn Lộ Diên Nhi vài phần.

- Grào…

Đột nhiên một tiếng rống giận kinh thiên động địa từ phía xa truyền tới.

Tất cả mọi người đều giật mình, đồng loạt ngẩng đầu dõi theo, gương mặt không khỏi biến sắc.

Một con bát trảo quái thú to lớn từ phía xa đang phóng thẳng về nơi này. Nó vừa lao vừa rống giận, trong tiếng rống kia ẩn chứa sự phẫn nộ đến cực điểm.

Tâm trí Lộ Diên Nhi thoắt chuyển, kinh hô quát:
- Không tốt rồi, mau thu hết linh hạch lại.

Dụ Mặc ngây ngô hỏi:
- Vì sao?

- Đây là một tinh linh thú Tử Kim Cảnh, nó nhất định đã cảm ứng được sự tồn tại của lượng tinh linh hạch lớn này, biết được chúng ta đã thảm sát quá nhiều con dân của nó nên đuổi đến báo thù đây.

Dụ Mặc sắc mặt đại biến, vội vàng mở túi không gian thu hết linh hạch vào trong.

Lộ Diên Nhi thì lấy ra một cái áo, gói một nửa số linh hạch còn lại thành một tay quải, đeo sau lưng.

Dụ Mặc gấp gáp nói:
- Lộ huynh, vật này phải để trong túi không gian thì khí tức của nó mới không còn tán ra nữa.

Lộ Diên Nhi cười ha hả, quay đầu nói:
- Doanh huynh, tinh linh thú Tử Kim Cảnh cực kỳ đáng sợ, hơn xa cấp độ mà cường nhân Hoàng Kim Cảnh nhân loại bình thường có thể kháng cự được. Mấy người chúng ta kể cả liên thủ lại cũng chưa chắc có thể chiến thắng; mà dù cho có thắng đi chăng nữa, chắc chắn cũng phải trả một cái giá rất tàn khốc, thậm chí còn làm lợi cho người từ Linh Vực khác nữa.

Doanh Thừa Phong gật đầu:
- Huynh có đề nghị gì vậy?

- Ta và huynh mỗi người đeo một túi linh hạch chia nhau ra chạy trốn, dẫn dụ tên đại gia hỏa này đi, huynh thấy sao hả?
Lộ Diên Nhi nghiêm túc nói:
- Một ngày sau chúng ta lại đến nơi này hội hợp.

- Được
Doanh Thừa Phong không chút do dự gật đầu.

Lộ Diên Nhi cười lớn một tiếng nói:
- Quả là một hảo hán tử.
Lời chưa nói hết y đã vút đi như bay, chỉ có điều phương hướng lao tới lại ở bên cạnh đám người Doanh Thừa Phong và bát trảo quái thú.

Bát trảo quái thú hơi ngạc nhiên rồi đột nhiên chuyển hướng, đuổi theo hướng Lộ Diên Nhi.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Hứa phu nhân, xin muội hãy đưa ta một trăm viên linh hạch.

Ánh mắt Hứa phu nhân thoáng hiện lên vẻ lo lắng, nói:
- Doanh huynh…

Doanh Thừa Phong ngạo nghễ nói:
- Muội còn chưa tin ta hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.