Hải Thượng Phồn Hoa

Chương 29: Cưỡi thần điểu bay lên Nhạn Đăng




So với vẻ ngỡ ngàng của Lục Bắc Thần, trông Cố Sơ rất thản nhiên. Một là cô ngửi được mùi hương của nước hoa một cách rất dễ dàng. Hai là cô cũng không cho rằng đây là chuyện gì quá to tát. Nghe Lục Bắc Thần hỏi vậy, cô chớp chớp mắt: “Cái này… rất dễ phân biệt mà.”

Khi nói câu này cô hơi ngập ngừng.

Vì giọng điệu của Lục Bắc Thần.

Nó khiến cô suy đoán rằng sở dĩ anh đánh dấu ký hiệu lên vòi nước hoàn toàn là vì mùi thuốc khử trùng. Ngoài ra, có lẽ anh không ngửi được thêm thứ mùi nào khác, nếu không cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

Thế nên trống ngực trong lòng Cố Sơ đập không ngừng, có khi nào mình sai không. Dù sao thì Lục Bắc Thần cũng là chuyên gia uy tín trong ngành, nghe nói khi thu thập chứng cứ anh cực kỳ tỉ mỉ và cẩn trọng. Đôi mắt của anh có thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt mà người khác không nhìn thấy, người trong ngành gọi anh là người có đôi mắt còn sắc hơn ma quỷ, bất kỳ manh mối nào cũng không thể lọt qua.

Nghĩ vậy, cô lại ghé tới trước vòi nước ngửi ngửi. Không sai, đúng là có mùi thuốc khử trùng, rất nhẹ, rất thanh. Nếu không kiểm tra cẩn thận có thể ngay cả mùi thuốc khử trùng này cũng sẽ bị bỏ qua. Nhưng bên dưới mùi thuốc khử trùng chính là mùi nước hoa, còn nhẹ và thanh hơn nữa.

Nếu như phân tầng mùi hương ra thì có lẽ mùi nước hoa bị mùi nước khử trùng đè lên.

Cũng tức là, bàn tay ai đó ngấm nước hoa đi vặn vòi nước để rửa tay, sau đó lại dùng thuốc khử trùng để rửa vòi nước.

Tim Cố Sơ chợt lảo đảo. Lẽ nào là… hung thủ?

Nếu có mùi nước hoa, phải chăng chính là phụ nữ?

Cô bất chợt nhớ lại suy đoán của Lục Bắc Thần đối với hung thể, có thể là nữ giới. Nếu là nam giới cũng nhất định là kiểu người sức trói gà không chặt.

Hoặc cũng có thể là…

Nước hoa này chỉ ở trên người một phụ nữ có liên quan đến nạn nhân, hoặc là bạn bè tới nhà chơi, hoặc là bạn gái, có tiếp xúc với nạn nhân trước khi tử vong, cũng có thể không phải là hung thủ.

Nhưng bất luận thế nào, mùi nước hoa này cũng là một manh mối cực kỳ quan trọng.

Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn Lục Bắc Thần. Rõ ràng là Lục Bắc Thần cũng đã nghĩ tới điểm này. Anh nhìn cô, biểu cảm hơi nghiêm nghị: “Em chắc chắn là mùi nước hoa chứ?”

Lần này Cố Sơ không chút nghi ngờ, gật đầu ngay: “Em chắc chắn.”

“Vì sao?” Anh hỏi.

Một câu hỏi khiến Cố Sơ ngốc luôn. Rất lâu sau cô mới trả lời: “Vì có mùi nước hoa thôi.”

Nghe được câu trả lời này, Lục Bắc Thần rõ ràng đã ngây ra giây lát, rồi anh tỉnh lại ngay lập tức, bật cười: “Đúng nhỉ, sao anh lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy nhỉ.”

Vì bên trên ngấm nước hoa nên mới có mùi nước hoa. Cũng giống như việc bạn bỏ đường vào rau nên mới nếm thấy vị ngọt vậy. Ban nãy anh lại đi hỏi cô vì sao là mùi nước hoa? Ngay cả bản thân cũng cảm thấy nực cười.

Cố Sơ nhìn nét mặt anh, có phần mơ hồ: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Lục Bắc Thần mỉm cười: “Nếu là nước hoa, có thể nhận ra những thông tin cụ thể hơn không?”

“Chắc là… không thành vấn đề.” Cố Sơ có phần hơi do dự rồi xác nhận lại lần nữa, nhíu mày suy tư.

La Trì từ phòng ngủ đi vào phòng tắm, lên tiếng nói: “Tôi bảo này…” Nói được một nửa thì Lục Bắc Thần giơ tay ra hiệu cho anh ấy im lặng.

Không một lời giải thích.

Anh ấy há hốc miệng, bước tới, thấy Cố Sơ đang cúi đầu không biết nghĩ gì, rồi lại nhìn sang Lục Bắc Thần. Anh đang nhìn Cố Sơ, dường như đang đợi cô nói gì đó. Thế này là ý làm sao? La Trì đầy một bụng nghi vấn.

Khoảng nửa phút trôi qua, bỗng nghe thấy Cố Sơ nói: “Có hoa hồng, tinh dầu cam, linh lan, còn có mùi mẫu đơn, rượu vang, da thuộc, diên vỹ, cỏ dại… rất nhạt…” Cô chần chừ, suy tư.

“Cô ấy đang nói cái gì vậy?” La Trì thực sự chịu không nổi nữa bèn hỏi.

“Im lặng.” Lục Bắc Thần khẽ nói.

La Trì chỉ còn cách im thin thít một lần nữa. Anh ấy nhìn thấy vẻ nặng nề trên gương mặt Lục Bắc Thần, thầm nghĩ mấy câu không đầu không cuối của Cố Sơ có lẽ có liên quan rất lớn tới tình tiết vụ án.

Bên này, Cố Sơ tiếp tục lên tiếng bổ sung: “Cuối cùng, còn có bạch đàn.” Cô nhìn về phía Lục Bắc Thần, ánh mắt kiên định: “Đây có lẽ là nguyên liệu chủ yếu của loại nước hoa này. Vì đã khá lâu rồi, cộng thêm việc nó đã bốc hơi trong không khí và tác dụng của thuốc khử trùng. Hương đầu về cơ bản đã không còn nữa, bây giờ một phần có thể lưu giữ lại là hương giữa, còn đa phần là hương cuối*.”

~*Các thuật ngữ trong ngành nước hoa: Top notes hay Head notes (Hương đầu) Mùi hương bạn cảm nhận được ngay sau khi xịt nước hoa. Hương đầu bao gồm những phần tử rất nhỏ và nhẹ nên bay hơi một cách nhanh chóng. Chúng gây ấn tượng ban đầu về chai nước hoa, lớp hương này rất quan trọng vì có thể nó sẽ quyết định đến việc bạn có mua chai nước hoa đó hay không. Heart notes hay Middle Notes (Hương giữa): Là mùi hương xuất hiện sau khi lớp hương đầu của nước hoa bay đi. Đây là giai đoạn hòa trộn các thành phần tinh túy nhất của nước hoa với cơ thể. Đây cũng là lớp hương chỉ báo sớm cho lớp hương cuối cùng. Thời gian tồn tại khoảng 10 đến 15 phút. Base notes (Hương cuối): Xuất hiện sau khoảng 15 phút. Đây là giai đoạn ổn định nhất của mùi hương. Mùi hương gần giống với lớp hương giữa và thể hiện sự sâu lắng của nước hoa. Thời gian lưu hương mọi người thường nhắc đến chính là thời gian lớp hương này bám trên da bạn, tùy vào loại nước hoa bạn dùng, quãng thời gian này có thể từ 3 đến 10 giờ.~

“Có thể phán đoán ra là loại nước hoa nào không?” Lục Bắc Thần hỏi.

Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi nói: “Loại nước hoa này rất đặc biệt. Nếu em đoán không nhầm, hương đầu chắc chắn có nguyên liệu chủ yếu là một thứ mùi nồng và mạnh, ví dụ như rượu vang, da thuộc… chắc là còn những loại hương khác, nhưng đã bị hòa tan rồi, nhưng vì mùi của rượu vang và da thuộc trước giờ vẫn rất đậm nên đã được giữ lại. Hương giữa và hương cuối là mùi hoa và mùi gỗ, thành phần chính là những gì em vừa ngửi thấy, cho dù không hoàn toàn đúng, ít nhất cũng chuẩn tới tám, chín phần. Quan trọng nhất là, loại nước hoa này sở dĩ lưu lại mùi hương vì nó thuộc loại hương cưu bồ hạc. Đây là loại hương cổ xưa nhất, mùi hương rất nồng, rất nhiều người thích dùng loại nước hoa này khi tới hộp đêm. Nếu em nhớ không nhầm, năm ngoái CC từng tung ra một loại nước hoa, thành phần rất sát với loại nước hoa này. Loại nước hoa đó được phiên âm sang tiếng Trung là ‘Hoặc’, có ý ám chỉ sự dụ hoặc, mê đắm, dùng ban đêm. Loại nước hoa đó khi ấy sản xuất 5000 lọ trên khắp thế giới, trong đó có 500 lọ phát hành tại Trung Quốc đại lục. Mà tại Trung Quốc đại lục, địa điểm mua bán nước hoa chỉ chọn ở Thượng Hải và Bắc Kinh. Lúc đó loại nước hoa ấy được bán rất chạy nhưng về sau không bán ra ngoài nữa.”

“Nguyên nhân vì sao không bán nữa?” Lục Bắc Thần hỏi.

Cố Sơ đáp: “Nghe nói thật ra đó là một loại nước hoa pheromone, toàn bộ các thành phần của nước hoa đều được thu gom tại nơi sản xuất, cực kỳ quý giá. Nhưng thực tế là nhà sản xuất nước hoa lại cho thêm vào trong một thành phần hoocmon lấy từ cơ thể người. Xịt vào ban đêm sẽ kích thích cảm hứng tình dục với phái khác. Lúc đó khi tin tức này được tung ra đã khiến dư luận sục sôi dữ dội, loại nước hoa đó cũng bị dừng bán.”

Nước hoa sản xuất trái quy định, những tin tức kiểu này cũng không phải chuyện hiếm gặp.

Rất nhiều thương nhân để đạt được hiệu quả sẽ có giở chút mánh khóe trong nước hoa, khi điều chế sẽ thêm vào một số thành phần ít người biết vào. Mà hành vi này khiến rất nhiều thương hiệu nổi tiếng dính đòn, ví dụ như thêm thuốc tránh thai hay máu vào nước hoa…

Thế nên khi cô đọc được tin tức đó cũng không lấy làm lạ, chỉ có điều muốn lấy được hoocmon từ trong cơ thể người là chuyện không dễ dàng, yêu cầu người được lấy cực kỳ hợp tác. Nhưng có ai lại tình nguyện dâng tặng những kích thích tố trong cơ thể ra để hợp tác với thương nhân? Vậy nên các ông chủ sẽ sử dụng những thủ đoạn không ai hay biết.

Lục Bắc Thần hơi nhíu mày.

La Trì đứng bên cạnh quả thực sắp sốt ruột phát điên, há miệng rồi lại ngậm vào, ngậm rồi lại mở ra, nhưng vẫn không dám truy hỏi tiếp. Lục Bắc Thần liếc nhìn anh ấy, cuối cùng cũng đưa ra lời giải thích: “Cô ấy ngửi thấy mùi nước hoa trên vòi nước. Chúng tôi đang bàn luận về chuyện này.”

Một câu nói khiến mọi thắc mắc của La Trì đều được giải quyết. Anh ấy ‘Á?” một tiếng, cuối cùng thả lỏng tay chân, xông tới trước vòi nước, ra sức hít ngửi.

Rất lâu sau, anh ấy ngước lên nhìn hai người họ rồi nói: “Trên này ngoài mùi sắt gỉ ra thì chẳng còn mùi gì nữa mà.”

Lục Bắc Thần đánh mắt nhìn anh ấy, chẳng nói chẳng rằng, có lẽ đã đoán ra từ sớm rằng anh ấy sẽ chẳng ngửi thấy mùi gì.

“Này này này, có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó hay không?” La Trì cảm thấy nội tâm bị tổn thương: “Mũi tôi sao giống mấy người được, còn có thể ngửi thấy mùi khác ngoài mùi gỉ sắt, thật sự là phục mọi người đấy.”

“Khứu giác của Cố Sơ nhạy bén hơn.” Lục Bắc Thần nói: “Tôi chỉ ngửi được mùi thuốc diệt khuẩn.”

Cố Sơ được khen như vậy, có chút xấu hổ.

La Trì không chịu nhận thua, lại ghé tới ngửi ngửi, rất lâu sau mới đứng dậy thở dài: “Tại mũi tôi của không bình thường hay mũi của hai người quá kỳ quái đây? Ngửi đi ngửi lại vẫn chỉ toàn mùi sắt gỉ.” Sau đó anh ấy nhíu mày, nhìn Cố Sơ: “Sao cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa cơ chứ.”

Lại là một câu hỏi ngu ngốc, Lục Bắc Thần bên kia cố nhịn cười.

Rõ ràng là Cố Sơ cũng bó tay, không định giải thích lại nữa.

“Hơn nữa, vừa rồi cô ba la bô lô nói một tràng nguyên liệu nước hoa, gì mà hương đầu với hương giữa, sao có thể ngửi thấy chứ?” La Trì quyết không bỏ cuộc, thua Lục Bắc Thần thì thôi đi, ai bảo người ta là chuyên gia pháp y? Nhưng bảo anh ấy nhận thua cô nhóc Cố Sơ này, thì ngàn vạn lần anh ấy cũng không đồng ý. Điều khiến anh ấy càng khó chịu hơn là Lục Bắc Thần cũng thua cô, thiên lý ở đâu?

Cố Sơ nhìn La Trì như nhìn một tên ngốc, đành nhẫn nại bắt đầu giảng giải: “Đại ca à, thứ nhất, tôi là người cực kỳ thích ăn uống, hơn nữa còn thích nấu các món ăn ngon, nên phàm những nguyên liệu có thể ăn được tôi đều nhớ ra mùi vị và tên gọi. Cho dù không ăn được, tôi ngửi mùi hương cũng có thể ghi nhớ. Thứ hai, tôi rất nhạy cảm với hàng hiệu, bình thường lại rất để ý tới những món đồ thời thường, nhìn qua là có thể ghi nhớ trong đầu. Nhất là nước hoa, không giấu gì anh, trước đây tôi có cả một gian phòng dành riêng để nước hoa, bao gồm các loại nước hoa trên khắp thế giới rồi các loại nước hoa sử dụng trong các dịp khác nhau, lên tới hàng ngàn thậm chí là hàng chục ngàn loại, chỉ cần ngửi qua tôi sẽ không quên được. Có được khả năng này bắt nguồn từ hai nguyên nhân. Thứ nhất, tôi là con gái, bẩm sinh đã nhạy bén với món đồ này. Thứ hai, trí nhớ của tôi rất tốt, đây mới là mấu chốt trong mấu chốt. Bây giờ tôi nhiều như vậy rồi, ông anh nhớ cả rồi chứ?”

La Trì nghe mà đờ đẫn hết lần này tới lần khác, rất lâu sau mới tỉnh lại. Anh ấy nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Này, có chân truyền của cậu đấy. Nhìn cái vẻ sốt ruột của cô ấy kìa, còn cả cái miệng có thể khiến người ta nghẹn chết nữa. Bảo không phải người của cậu, có ma mới tin.”

Cố Sơ trừng mắt, lẩm bẩm: “Mồm mép quá đấy.”

“Em gái Cố, tôi đang khen cô đấy.” La Trì cười đểu.

Cố Sơ bĩu môi, rồi lập tức đảo đảo mắt, khóe môi rướn lên: “Bây giờ anh phải đối xử tốt với tôi một chút, biết chưa? Nhất là khi ăn nói, anh mà đắc tội tôi thì anh biết tay đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.