Hải Thượng Phồn Hoa

Chương 27: Theo thần điểu gặp người lạ mặt




Chớp mắt đã lại tới cuối tuần, vị thu càng nặng thêm một chút.

Mặc dù nhiệt độ phương Nam mùa thu cao hơn các thành phố phương Bắc nhưng thi thoảng cũng nhìn thấy gió thổi lá rụng, sáng sớm hoặc tối muộn có một tầng sương mỏng bao phủ, thế là hạ đã qua, thu đã tới.

Cố Sơ thích mùa thu Thượng Hải.

Bỏ xa cái nóng oi ả, buổi sáng và buổi tối tiết trời mát mẻ, khoan khoái, là mùa thích hợp nhất để đi tản bộ.

Khoảng thời gian này, La Trì cũng không còn tới phòng thực nghiệm với tần suất dày đặc nữa. Cố Sơ biết anh ấy đang ra tay từ phía những mối quan hệ của Bàng Thành, tiến sâu thêm một bước để điều tra nơi ở và hoàn cảnh làm việc. Lần trước, qua cuộc nói chuyện giữa anh ấy và Lục Bắc Thần, Cố Sơ được biết khi còn ở quê nhà, Bàng Thành đích thực đã nắm được một số điểm yếu của lãnh đạo địa phương, cuối cùng lừa đảo được một số tiền không nhỏ, không những sửa sang lại nhà cửa cho gia đình mà còn cầm số tiền dư ra lên tận Thượng Hải.

Ngoài mặt, lấy một cái cớ mỹ miều là đi mở mang một bầu trời mới rồi sẽ trở về gặp người thân ở quê nhà.

Đúng là anh ta đã tới một võ quán, vừa học kỹ thuật vừa làm thuê cho võ quán.

Nhưng khi La Trì cầm ảnh của nạn nhân A hỏi thăm võ quán thì lại không ai biết người trong ảnh là ai.

Manh mối dường như bị đứt đoạn.

Nếu như theo suy luận của Lục Bắc Thần, Bàng Thành học võ thuật ở võ quán, thì người mở võ quán đó đáng nhẽ phải là nạn nhân A mới đúng. Nhưng La Trì đã gặp ông chủ của võ quán, không giống tướng mạo nạn nhân A.

La Trì không hề sốt sắng.

Vì anh ấy đã sớm dự đoán đây không phải là một vụ án đơn giản, dường như trong mơ hồ anh ấy đã cảm nhận được thân phận của nạn nhân A không thể điều tra ra một cách đơn giản như vậy.

Anh ấy chỉ hỏi lại Lục Bắc Thần một lần nữa, xem phán đoán của anh có thay đổi gì không.

Lục Bắc Thần rất kiên trì với suy luận của mình, không hề lật đổ một chút nào kết quả khám nghiệm tử thi ban đầu. Cố Sơ tuyệt đối tin tưởng phán đoán của Lục Bắc Thần, sự chặt chẽ cẩn trọng bên trong không phải điều La Trì có thể hiểu được. Cô đã tận mắt chứng kiến Lục Bắc Thần tìm kiếm manh mối trên hài cốt hết lần này tới lần khác như thế nào. Nếu có nghi vấn và sơ hở, anh ấy chắc chắn sẽ không vì sĩ diện của bản thân mà che giấu sự thật.

Phòng thực nghiệm vẫn bận bù đầu.

Mà đám Phan An hình như đã ngầm hiểu mối quan hệ giữa cô và Lục Bắc Thần. Mặc dù Phan An không còn liên tục mang chuyện giới thiệu người cho cô xem mặt ra để chọc ghẹo cô nhưng mỗi khi nhìn thấy ‘Khuynh vũ’ trên cổ cô là lại ‘à ồ’ một cách cực kỳ khoa trương.

Ngữ Cảnh hay nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ cô rồi đờ đẫn, sau đó nói với cô: Cô biết không, màu sắc của chiếc vòng này rất giống tinh cầu trong giấc mơ của tôi.

Cố Sơ chẳng biết nói sao, cô biết Ngữ Cảnh chẳng có lúc nào là không mơ những giấc mơ về người ngoài hành tinh.

Còn Ngư Khương, từ sau lần trước bị cô chọi lại một bận thì giờ không còn ăn nói cạnh khóe, lạnh nhạt nữa. Cô ta chỉ không còn để tâm tới cô nữa, thậm chí khi ở trong phòng thực nghiệm, đi về phía nhau cô ta cũng vờ như không nhìn thấy cô. Ngoại trừ việc giao tiếp trong công việc, cô ta mới nói với cô một hai câu gì đó.

Cố Sơ cho rằng, quan hệ giữa cô và Ngư Khương đã đi tới điểm đóng băng.

Vì Lục Bắc Thần.

Cô không rõ Lục Bắc Thần có biết tâm tư của Ngư Khương hay không, cũng chưa từng hỏi Lục Bắc Thần ấn tượng của anh về Ngư Khương ra sao. Nhưng cô luôn cảm thấy Ngư Khương và Lâm Gia Duyệt dường như thật sự khác biệt, về thái độ của Lục Bắc Thần dành cho Ngư Khương.

Lâm Gia Duyệt hoàn toàn không che giấu tình yêu đối với Lục Bắc Thần, để đến mức rốt cuộc đã khiến Lục Bắc Thần xa lánh cô ta. Nhưng Cố Sơ nhớ rằng kể cả trước đó khi Lục Bắc Thần chưa kết thúc mối quan hệ với Lâm Gia Duyệt, anh cũng không quá để ý tới chuyện của Lâm Gia Duyệt.

Anh lúc nào cũng bận rộn công việc, còn Lục Bắc Thần vĩnh viễn là người chủ động tới tìm anh.

Nhưng Ngư Khương thì khác.

Lần đầu tiên gặp Ngư Khương, cô ta đã rất thân thiết với Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần chủ động ôm cô ta, cũng cùng cô ta nói chuyện vui vẻ. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ thấy Ngư Khương có địa vị khác trong lòng Lục Bắc Thần.

Ở trong phòng thực nghiệm, thái độ của Ngư Khương đối với Lục Bắc Thần ra sao, ngay cả Ngữ Cảnh còn nhận ra, Lục Bắc Thần không lý nào lại không rõ, nhưng anh chưa từng quát nạt Ngư Khương, thậm chí một câu cảnh cáo cũng chưa từng có. Dĩ nhiên, Lục Bắc Thần dùng một cách thức cao minh hơn, đó là tuyên bố với mọi người mối quan hệ của anh và cô bằng một cách âm thầm nhất.

Cố Sơ thừa nhận, đây là biểu hiện của một người đàn ông chín chắn.

Người đàn ông chín chắn sẽ dùng một cách thức thích hợp.

Nhưng trong chuyện này, Cố Sơ ngược lại hy vọng Lục Bắc Thần có thể trẻ con hơn một chút, ví dụ như ôm vai cô đi tới trước, nói với Ngư Khương: Cô ấy là bạn gái của tôi, sau này cô khách sáo với cô ấy một chút.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng cô.

Cô cảm thấy Lục Bắc Thần đang quan tâm tới tâm trạng của Ngư Khương.

Vậy thì, Cố Sơ lại không hiểu, một người trước nay vẫn cao ngạo như Lục Bắc Thần sao lại phải chiếu cố Ngư Khương? Cũng có lúc cô lo lắng không biết Lục Bắc Thần có thích Ngư Khương hay không, dù sao thì ngày ngày ở bên cạnh nhau, lâu ngày sinh tình mà không hề hay biết cũng là chuyện thường tình.

Nhưng suy nghĩ này bị cô mạnh mẽ xua khỏi đầu óc. Cô không thể nghĩ như vậy, suy đoán này quá đáng sợ.

Hoặc có thể, Ngư Khương chính là cô ‘bạn gái cũ’ mà Lục Bắc Thần nói?

Cố Sơ không thể dựa vào tính cách của Lục Bắc Thần để phán đoán xem một khi chia tay với đối phương rồi liệu còn làm việc dưới cùng một mái nhà hay không. Nếu thật sự là vậy, vậy thì có thể lý giải được việc Ngư Khương trăm ngàn lần thấy cô chướng mắt rồi.

Là như vậy ư?

Ở nước ngoài, có quá nhiều ví dụ về việc hai người dù chia tay vẫn có thể làm việc hòa bình, nên cũng không có gì là lạ.

Nhưng suy nghĩ này cũng sẽ khiến Cố Sơ ghen tuông.

Cứ như vậy, mối quan hệ giữa Ngư Khương và Lục Bắc Thần trở thành mầm họa lớn trong lòng Cố Sơ. Không thể hỏi được, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

Ngược lại, phía Kiều Vân Tiêu đã cho cô một viên thuốc an thần.

Những bức ảnh scandal bay rợp trời đã biến mất.

Những lời đồn thổi suy đoán về cô cũng không thấy nữa.

Thậm chí là không còn một chút dấu vết nào, được xóa sạch sẽ.

Cô biết, với khả năng của Kiều Vân Tiêu, tuyệt đối có thể làm được đến mức này.

Quả không sai, Kiều Vân Tiêu gọi điện thoại cho cô, trịnh trọng xin lỗi cô một lần nữa về chuyện tin đồn và những bức ảnh, nhưng mục đích gọi điện tới còn để mời cô tới nhà họ Kiều ăn cơm. Thật ra cô rất muốn gặp hai bác nhà họ Kiều, nhưng nghĩ tới Lục Bắc Thần nên đã từ chối.

Kiều Vân Tiêu rất hụt hẫng nhưng cũng đành thôi.

Hôm nay, Cố Sơ đã nhận không ít điện thoại, đều nhận ngay trước mặt Lục Bắc Thần, nhất là khi Kiều Vân Tiêu gọi tới. Lục Bắc Thần dừng công việc trong tay lại, quét mắt nhìn cô, khiến cô nổi hết da gà.

Cho tới cuối cùng khi nhận được cuộc điện thoại của dì.

Thế là cô biết ngay, chắc chắn đã để dì biết được chuyện ầm ĩ này.

Cô cầm di động đi ra ngoài.

Vừa nhận máy thì giọng dì đã to như trâu.

“Chuyện của con và Kiều Vân Tiêu là như thế nào?”

Cố Sơ đau đầu: “Dì, chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”

“Hiểu lầm, hiểu lầm mà ôm ấp nhau luôn rồi, không hiểu lầm thì còn đến mức độ nào nữa?” Dì lúc nào cũng nóng tính: “Chẳng trách gọi thế nào con cũng không quay về, giờ lại hẹn hò với Kiều Vân Tiêu rồi?”

“Con không có.”

“Không có thì lập tức quay về ngay cho dì!”

“Dì, bây giờ con đang ở Thượng Hải làm việc.”

“Dì không cần biết còn làm việc hay làm gì. Ban đầu còn đã hứa với dì sẽ quay về Quỳnh Châu, bao lâu này dì không thúc giục con không có nghĩa là đã quên chuyện này đâu! Cố Sơ, dì cho con hay, sự nhẫn nại của dì có giới hạn thôi, tốt nhất con hãy lập tức quay về, đừng có để thằng nhóc Kiều Vân Tiêu đó hớp hồn!”

“Dì, dì thật sự hiểu lầm rồi, đó là do đám phóng viên viết nhăng viết cuội thôi.”

“Tiểu Sơ à, con đừng có quên năm xưa khi nhà họ Cố gặp họa, nhà họ Kiều đã làm gì, có khi nào Kiều Trí Viễn niệm tình bằng hữu với nhà họ Cố chưa? Lúc đó con và Kiều Vân Tiêu đã đính hôn rồi, kết quả ông ta trở mặt không thừa nhận? Có ai hành xử như vậy không, làm người như vậy không? Còn cả thằng nhóc Kiều Vân Tiêu đó nữa, thân là chồng chưa cưới của con, thế mà trong lúc con khó khăn nhất không đứng mũi chịu sào, giờ mọi chuyện bình lặng rồi lại xớn xác tới, cái thá gì? Dì cảnh cáo con, bây giờ nếu con vẫn còn không rõ ràng với Kiều Vân Tiêu tức là có lỗi với bố mẹ con.”

“Con biết rồi dì.” Lúc ấy cô muốn quay về Quỳnh Châu nhưng vì có Lục Bắc Thần nên đã từ bỏ ý định này. “Gần đây con rất bận, khi nào hết bận con sẽ về Quỳnh Châu trình bày rõ ràng với dì.”

Cô nhất định phải ở lại Thượng Hải rồi. Cô yêu Lục Bắc Thần, lần này cô muốn đặt tình yêu lên trên hết.

“Con bận rộn mấy cái việc bát nháo đó có ích gì?”

“Con cảm thấy rất có ý nghĩa.”

“Con…”

“Dì, con đã khôn lớn rồi, có những chuyện dì để con tự quyết định được không?”

“Tết Trung thu chắc là con về chứ?” Sầm Vân dường như có chút thỏa hiệp.

“Vâng, con về ạ.”

“Đợi con về rồi nói đi.” Sầm Vân giọng điệu không vui vẻ gì: “Với cả, Trung thu này chị họ con cũng về đấy.”

“Con biết ạ.”

Kết thúc cuộc điện thoại, Cố Sơ không quay lại phòng thực nghiệm ngay, mà đứng dựa vào cánh cửa, thở dài nặng nề.

Lúc trước Lục Bắc Thần hứa với cô sẽ cùng cô về Quỳnh Châu giải thích với dì. Khoảng thời gian này vụ án rối rắm phức tạp, anh vẫn chưa nhắc lại chuyện này, thế nên cô cũng không biết có phải Lục Bắc Thần quên mất rồi không.

Nhắc anh ư?

Cô phải nói sao?

Cô luôn cảm thấy chuyện này vẫn phải để anh cam tâm tình nguyện mới được, cưỡng ép anh về chung quy vẫn không tốt.

Càng nghĩ càng phiền.

Phan An từ trong phòng thực nghiệm đi ra, có lẽ đã mệt nên ra ngoài làm điếu thuốc. Thấy cô vật vờ dựa vào cạnh cửa, anh ta cười nói: “Tình trạng không ổn lắm, thịt thà gì cũng đừng dốc sức vậy chứ.”

“Nói linh tinh cái gì vậy?” Cố Sơ lườm anh ta.

Hóa ra Phan An hút tẩu, ngậm bên miệng, trông rất có phong độ.

Anh ta nhìn ngó cổ cô, cười xấu xa: “Lục đúng là dốc hết vốn liếng rồi.”

Cố Sơ che sợi dây chuyền trên ngực đi, đỏ mặt: “Anh đoán bừa bãi cái gì thế? Đây là món đồ chơi tôi mua đại về thôi.”

“À…” Phan An làm ra vẻ tỉnh ngộ.

“À với ồ cái gì, anh bảo anh hút thuốc thì hút thuốc, đang dưng lại ngậm cái tẩu, đóng vai Sherlock Homes à? Đáng ghét!” Cố Sơ chuyển mục tiêu, quay sang công kích đối phương, nói ba hoa một hồi rồi quay người đi vào trong phòng thực nghiệm.

Phan An cười sau lưng cô, không nói thêm gì nữa.

Tới buổi chiều, chỉ số tìm kiếm trong máy tính nhảy ra một từ khóa: ‘Quý anh’

Cái gì gọi là ‘quý anh’?

Nếu hỏi Cố Sơ câu này vào buổi sáng, cô cũng chẳng trả lời được, nhưng sau khi lên mạng tìm kiếm thông tin, hai chữ ‘quý anh’ đã có thể lý giải.

Quý anh: Quý tộc tinh anh.

Nói về một kiểu thần thái khiêm nhường, rèn luyện từ diện mạo tới nội tâm.

Mà từ khóa này chụp thẳng lên đầu Kiều Vân Tiêu.

Mấy hôm nay Kiều Vân Tiêu gặp phải vận hạn, luôn nhảy ra trước tầm mắt của công chúng mà không hết hot. Một giây trước là scandal rầm rộ, một giây sau lại là bài báo liên quan tới anh ấy.

Sự việc bắt nguồn từ một cuốn tạp chí.

Một cuốn tạp chí đăng tải hình ảnh của Kiều Vân Tiêu lên trang bìa.

Biên tập chính của tạp chí, Cố Sơ không thể quen thuộc hơn, Lăng Song!

Trong cuốn tạp chí thời thượng này, chỉ riêng hình ảnh Kiều Vân Tiêu trên trang bìa đã phong độ ngời ngời, anh tuấn bất phàm, cộng thêm gần mười trang nội dung bên trong là phỏng vấn và hình ảnh chân dung, khiến cho Kiều Vân Tiêu bỗng chốc trở thành một đề tài nóng hổi được công chúng bàn luận, sau đó bị chụp cái mũ ‘quý anh’.

Nghe nói tạp chí kỳ này vừa ra lò buổi sáng đã lập tức giành vị trí bán chạy số 1, còn chưa hết một ngày, tòa soạn đã bắt đầu có kế hoạch in ấn thêm.

Lượng tiêu thụ vượt xa so với kỳ có Lục Bắc Thần.

Phan An lại lướt tới như một hồn ma, liếc nhìn một cái: “Đầu tiên là ảnh scandal, sau đó lại là tạp chí, thủ đoạn gây nổi tiếng của cậu chủ Kiều cũng không tồi.”

Thanh âm vừa dứt, đúng lúc Lục Bắc Thần từ trên gác đi xuống, nói vọng xuống: “Phan An, đưa tôi báo cáo khám nghiệm của cậu.”

“Có ngay.”

Trước khi trở về chỗ ngồi, Phan An vỗ vỗ vai Cố Sơ, khuyên nhủ chân tình: “Em gái à, lòng người hiểm ác, giờ thì em hiểu rồi chứ?”

Cố Sơ đờ đẫn ngồi trước máy tính, nhìn những fan mạng nhiệt tình bình luận về bìa tạp chí kỳ này. Trên bìa, Kiều Vân Tiêu nhẹ nhàng ôn hòa, ánh mắt điềm tĩnh. Một tinh anh trong giới thương nhân như thế này ắt sẽ khiến không ít thiếu nữ si mê.

Phan An chỉ nói đúng một nửa.

Từ việc ảnh bị tung ra cho tới khi tạp chí được xuất bản, đây đích thực là một thủ đoạn quảng cáo.

Nhưng người làm việc này không phải Kiều Vân Tiêu.

Với tính cách của Kiều Vân Tiêu, anh ấy tuyệt đối không thèm mấy cách pr kiểu này, hơn nữa anh ấy cũng chẳng cần pr.

Người duy nhất quan tâm tới việc pr, hơn nữa còn có thể có lợi trong việc quảng bá này, đó chính là Lăng Song!

Cơn giận của Cố Sơ lập tức bùng phát. Cô vớ lấy di động, lao ra ngoài phòng thực nghiệm.

Lục Bắc Thần đang đứng trên bậc cầu thang, lật xem báo cáo, ngước mắt lên nhìn Cố Sơ nhưng không có quá nhiều phản ứng, lại tiếp tục cúi xuống đọc. Sau khi xem xong, anh gấp lại đưa cho Phan An, lạnh nhạt nói một câu: “Số liệu ổn cả rồi, gửi cho tôi bản điện tử.”

Phan An cười hì hì nhìn anh: “Em gái nhỏ của cậu trở thành bia đỡ đạn, chịu ấm ức kìa. Lục, cậu không trả thù rửa hận cho cô ấy sao?”

“Khi cần thiết, cô ấy cần phải chịu chút thiệt thòi mới có thể trưởng thành.”

“Đối mặt với mấy trò của tình địch, cậu vẫn bình chân như vại.” Phan An cười.

Lục Bắc Thần khinh bỉ nhìn anh ta và nói: “Trí tuệ của cậu quả nhiên khiến người ta lo ngại.” Dứt lời, anh quay người đi lên gác.

Phan An đứng ngẩn ra đó, một lúc sau mới tỉnh ra: “Này, cậu mắng ai thế hả?”

***

“Lăng Song, rốt cuộc cậu có ý gì?” Trên con đường nhỏ rợp bóng cây bên ngoài biệt thự, Cố Sơ gào vào trong di động.

Lòng cô đầy ắp phẫn nộ, sợ đứng trước cửa phòng thực nghiệm sẽ không kiềm chế được nên dứt khoát chạy hẳn ra khỏi biệt thự. Trên con đường bốn bề không một bóng người này, tiện cho cô trút mọi bất mãn vào đầu kia điện thoại. Lăng Song này, hôm nay cô phải lý luận với cậu ta cho ra nhẽ.

Nói không sai, Lăng Song bị giọng nói của cô làm cho sửng sốt, ngẩn ra mấy giây rồi bắt đầu phản kích: “Cố Sơ, cậu trúng gió gì thế hả? Hét to như vậy làm gì? Định hù ai?”

“Cậu làm chuyện thất đức còn sợ người ta hù mình à?” Cố Sơ một tay cầm di động, một tay chống hông, đứng ngay giữa đường đi.

“Tôi làm chuyện gì thất đức?”

“Không nhận chứ gì?” Cố Sơ tức đến tái mét mặt mày, dốc hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu ra: “Tại sao ảnh của tôi và Kiều Vân Tiêu lại bị lộ ra? Scandal đó do ai đồn thổi? Tạp chí kỳ này của cậu đắt hàng như vậy là cớ làm sao? Lăng Song, tôi nói cho cậu biết, đừng có coi người khác là con ngốc! Thủ đoạn của cậu cao đấy, tôi và Kiều Vân Tiêu đều trở thành đá lót đường cho cậu rồi! Cậu quá quắt lắm rồi, để bán được tạp chí, đúng là cậu đã rắp tâm suy tính. Đầu tiên thì tỏ ra tốt đẹp muốn giúp tôi chữa vết thương lòng, rồi lại gọi Kiều Vân Tiêu ra, rồi lại tìm đám chó săn để chụp trộm! Cậu làm vậy thú vị lắm sao?

Quá bỉ ổi!”

Hét xong, cô những tưởng Lăng Song sẽ chối bỏ không thừa nhận, thế thì cô sẽ thăng cấp lên thành pháo. Ai dè Lăng Song thừa nhận.

“Không sai, chính là tôi làm.” Cậu ta rất thẳng thắn: “Tôi làm vậy cũng có gì không thỏa đáng nào? Một mặt chữa vết thương lòng cho cậu, mặt khác lại bảo đảm cho lượng tiêu thụ của tạp chí, đây chẳng phải là một mũi tên bắn trúng hai đích, cả hai bên đều có lợi ư? Cậu có gì phải tức giận?”

“Phí lời! Cậu bảo vì sao tôi tức giận?” Cố Sơ nghe giọng cậu ta hoàn toàn điềm nhiên lại càng nổi trận lôi đình: “Cậu làm vậy gọi là gì? Bán đứng bạn bè!”

“Tôi bán đứng cậu cái gì? Tôi bán cậu đi hay tổn thương tính mạng của cậu? Cố Sơ, chính cậu rất muốn biết vị trí của mình trong lòng Lục Bắc Thần, vậy nên tôi giúp cậu thôi. Có gì đâu? Ảnh scandal bay khắp nơi, người đàn ông nào chấp nhận được tức là yêu đích thực, không chịu nổi thì tức là không thật lòng. Tôi đã mời phóng viên, vậy thì lại sao nữa? Vừa thỏa mãn yêu cầu của cậu lại vừa có thể hình thành chủ đề lót trước cho tạp chí của tôi, chẳng phải đôi bên đều vẹn toàn ư?”

“Cậu đúng là trâng tráo mà không biết ngượng, cái lý luận xiên xẹo này mà cậu cũng nói ra được? Lăng Song, tôi thấy cậu ở trong cái thùng thuốc nhuộm đó quá lâu rồi, không phân biệt được đúng sai nữa phải không? Cậu có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi và Kiều Vân Tiêu không? Cậu có coi hai chúng tôi là bạn không? Còn cả Tiếu Tiếu nữa, rõ ràng cậu biết cậu ấy thích Kiều Vân Tiêu, làm ra chuyện này cậu ăn nói sao với cậu ấy? Không thấy có lỗi với cậu ấy hay sao?”

“Sao tôi phải thấy có lỗi? Cố Sơ, tôi làm việc gì có cần phải báo cáo với mấy người không? Chính vì coi mấy người là bạn tôi mới làm vậy, mới giúp cậu như vậy. Cậu giúp lại tôi thì đã sao? Vả lại, scandal này ảnh hưởng lớn đến cậu và Kiều Vân Tiêu ư? Chẳng phải anh ta đã nhanh chóng xóa sạch đó thôi. Tôi giúp cậu tạo scandal để cậu kiểm chứng người đàn ông của mình, ngay sau đó lại có một người đàn ông khác ra mặt giúp cậu giải quyết êm đẹp mọi chuyện, đây chẳng phải là cái kết viên mãn ư? Vậy tôi mượn chút scandal này để làm một vài việc có lợi cho bản thân lại có gì không đúng?”

“Lăng Song, cậu trở nên vô lại thế này từ bao giờ hả? Ngay cả giới hạn căn bản và đạo đức tối thiểu cũng không có!”

“Cố Sơ, cậu ăn nói đừng có cay độc như vậy! Sao tôi lại không có giới hạn và đạo đức? Nếu tôi giống như những gì cậu nói, tối đó tôi đã chụp cậu rõ nét rồi. Ngành báo chí vốn dĩ cạnh tranh khốc liệt, thủ đoạn của tôi có là gì đâu?”

Cố Sơ bị cậu ta chọc giận đến sắp bùng nổ, cô nghiến răng kèn kẹt: “Được rồi, Lăng Song, cậu có tiêu chuẩn làm việc của cậu nhưng tôi không chấp nhận được cái tiêu chuẩn đó của cậu. Tôi cho cậu biết, sau này tôi coi như không quen biết cậu!”

“Này, có cần thiết phải thế không? Chuyện này to tát lắm sao? Nói giận là giận ngay được?”

“Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa!” Cố Sơ lại gào vào di động rồi ngắt điện thoại.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu là: Cô bị bạn bè bán đứng!

Mặc dù quan hệ giữa cô và Lăng Song rất kỳ lạ nhưng cô không thể không thừa nhận một điểm, cô vẫn luôn coi Lăng Song là bạn. Nhưng lần này, Lăng Song quá đáng lắm rồi.

Có lẽ ngay cả Kiều Vân Tiêu cũng không ngờ mình nổi tiếng đến thế, trừ phi có chuyện gì bất lợi xảy đến với doanh nghiệp và hình tượng của cá nhân anh ấy, phòng quan hệ sẽ lập tức thông báo, còn bình thường anh ấy rất ít khi để ý đến mấy tin tức lá cải này, thế nên có thể chính anh ấy cũng chẳng biết mình đã bị Lăng Song lợi dụng.

Lăng Song chết tiệt!

Tốt nhất đừng để cô gặp cậu ta, nếu không sẽ lột da cậu ta ra!

Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, trầm ổn và vững chãi.

Cố Sơ không quay đầu lại, ngồi sụp xuống con đường đá, một tay nắm chặt di động, một tay phẫn nộ gảy đá sỏi.

“Đứng dậy đi.” Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm ấm, dịu dàng.

Cô quay đầu.

Lục Bắc Thần đứng nhìn từ trên cao.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua từng kẽ lá, những chiếc bóng lốm đốm rơi xuống tóc và đầu mày của anh. Chiếc áo sơ mi trắng giản dị, trong sáng, anh một tay cầm hộp dụng cụ, nhìn cô chăm chú, tận sâu trong đáy mắt là những quầng sáng, không giận không vui.

Cố Sơ không nhúc nhích, chỉ làm mặt ấm ức.

Lục Bắc Thần khẽ thở dài, giơ tay kéo cô dậy.

Cô theo đà ôm chầm lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh.

“Được rồi, đừng giận dỗi trẻ con nữa.” Lục Bắc Thần lên tiếng, như cười lại như vỗ về.

“Tại Lăng Song lừa gạt tình cảm của em!” Cố Sơ nép trong lòng anh, bực bội kể cho anh nghe mọi chuyện.

Lục Bắc Thần nghe xong cười khẽ: “Cô ấy làm vậy cũng rất bình thường, xuất phát điểm của mỗi người mỗi khác, mục đích dĩ nhiên cũng khác rồi.”

“Anh còn đứng về phía cậu ta?” Cố Sơ lườm anh.

Lục Bắc Thần mím môi: “Anh chỉ đang nói sự thật thôi. Chuyện gì cũng phải phân tích bằng phương pháp biện chứng thì mới hợp lý.” Anh hơi kéo cô ra, quan sát một lượt từ trên xuống dưới rồi mỉm cười: “Ví dụ như vì em muốn trút giận mà mặc nguyên cả áo blouse ra ngoài phòng thực nghiệm. Vậy thì, có phải anh nên phạt em theo quy định vì đã vi phạm nội quy của phòng thực nghiệm là không được mặc áo blouse ra ngoài hay không?”

Cố Sơ sửng sờ, cúi đầu xuống nhìn.

Rồi buồn bã.

Chết chắc rồi, cô chỉ mải tính sổ với Lăng Song mà quên mất không được mặc áo blouse ra ngoài. Đây là việc Lục Bắc Thần đã cảnh cáo nhiều lần, áo blouse của phòng thực nghiệm chỉ được mặc trong phòng, cho dù tới hiện trường vụ án họ cũng chuẩn bị sẵn áo ngay tại đó.

Cô bỗng chốc cảm thấy mình lại gây họa rồi.

“Anh định phạt em à?” Cô nhìn anh, ánh mắt tội nghiệp.

“Phạt, nhất định phải phạt, nếu không em sẽ không ghi nhớ.” Lục Bắc Thần cố nhịn cười: “Nhưng bây giờ em phải theo anh tới khu Phố Đông một chuyến, La Trì đã tìm được địa chỉ của Bàng Thành rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.