Hải Thượng Phồn Hoa

Chương 21: Thiếu hiệp dò la động Hắc Y




Từ bệnh viện đi ra, ánh dương chói lóa làm người ta hoa mắt.

Vết thương trên tay Trang Noãn Thần được xử lý khá tốt, bác sĩ trông lạnh lùng nhưng kỹ thuật khâu rất tốt, tổng cộng khâu bốn mũi, lúc khâu cả người Trang Noãn Thần đều tê, sau khi khâu xong mới phát hiện hóa ra thời điểm buộc lại không cần buộc thành hình nơ bướm như trong tưởng tượng của cô, xách cánh tay quấn băng gạc, cô thong thả qua lại ở hành lang bệnh viện, trong lòng lại như bị mèo quào.

Không bao lâu sau, Trình Thiếu Tiên nghe xong điện thoại đi tới, sắc mặt bình tĩnh hệt như lúc vừa mới đến bệnh viện, không nhìn ra được chút manh mối nào, cô vội vàng bước đến hỏi tình hình ở hội trường, Trình Thiếu Tiên nhìn cô bất đắc dĩ, “Tất cả người ở hội trường, ngoại trừ em ra ai cũng không bị thương, người thương tật như em nên lo cho mình trước đi.”

“Tôi muốn biết tình hình.” Trang Noãn Thần đâu chịu thôi, sốt ruột hỏi, “Hơn nữa hiện giờ tôi phải lập tức trở về hiện trường hoạt động, hôm nay xảy ra sự cố lớn như vậy, chẳng những không thể ăn nói với bên Mỹ Á, cũng không bịt được miệng giới truyền thông nữa.”

“Yên tâm đi, mọi người bên hội trường giải tán hết rồi, nhân viên phụ trách thiết bị đang điều tra nguyên nhân sự cố, bên Mỹ Á tôi đã phái giám đốc bộ phận thương hiệu qua đó đàm phán rồi, tạm thời em không cần lộ diện, chờ bộ phận thương hiệu đàm phán ra kết quả rồi nói sau, về phần truyền thồng, đồng nghiệp bộ phận truyền thông đã tham gia thương thuyết, cố gắng phong tỏa tin tức.”

“Nhưng hoạt động này vẫn chưa kết thúc…”

“Angel sẽ tiếp nhận xử lý, đương nhiên, phải xem bộ phận thương hiệu đàm phán thế nào mới có thể quyết định.” Trình Thiếu Tiên giải thích rõ.

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, Angel… trong lòng cảm thấy khác lạ, ngẩng lên nhìn với ánh mắt cảnh giác, “Hợp đồng nhà cung ứng ánh sáng là chị ấy cung cấp, chị ấy không thể không biết dàn đèn có vấn đề!”

Trình Thiếu Tiên thoáng trầm tư, sau lúc lâu nhìn Trang Noãn Thần, “Chuyện này cứ giao cho tôi đi thăm dò, trước mắt quan trọng nhất là em phải mau chóng về nhà nghỉ ngơi.”

“Hiện tại sao tôi có thể nghỉ ngơi được?” Cô đang nóng lòng muốn chết.

“Tâm trạng của em tôi có thể hiểu, nhưng giải quyết chuyện này cần phải có cả một quá trình, cho dù hiện tại em chạy đến Mỹ Á hay hội trường thì sao? Chuyện này đã xảy ra rồi.” Trình Thiếu Tiên thở dài, “Em đã bỏ bao nhiêu công sức cho hoạt động này tôi đều biết hết cả, nhưng hiện tại em thực sự cần nghỉ ngơi.”

Trang Noãn Thần biết nhiều lời vô ích, cũng chỉ thuận theo gật đầu.

“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

“Tôi…” Cô do dự một lát.

Trình Thiếu Tiên dừng bước, nghi hoặc nhìn cô.

Sau hồi lâu cô mới khẽ nói, “Đưa tôi đến Tiêu Duy đi.”

“Em muốn đi tìm anh ta?” Trình Thiếu Tiên cụp mắt.

Trang Noãn Thần nhẹ nhàng gật đầu, lồng ngực đang có tảng đá đè lên, nặng đến có chút hít thở không thông. Ngay lúc vừa rồi, cô thực sự đã nghĩ bản thân sẽ bị dàn đèn to lớn đó đè chết, nếu có chết thì cái chết của cô cũng có ý nghĩa lắm, con người có một ngàn kiểu chết, người có thể bị dàn đèn pha lê Swarovski đè chết e rằng sẽ là kiểu chết ly kì trong giới này. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc dàn đèn sắp rớt xuống, trong đầu óc trống rỗng của cô bỗng nhiên xuất hiện cái tên của một người đàn ông: Giang Mạc Viễn.

Nếu cô không được gặp anh, cứ như vậy mà chết đi có phải rất đáng tiếc không?

Cũng chính khoảnh khắc ấy cô mới ý thức được rằng, hóa ra, cô đã yêu anh đến tận cốt tủy…

Thứ tình yêu bất chợt như thế rốt cục nảy sinh vào lúc nào? Giang Mạc Viễn, hết thảy của anh giống như là đang gieo xuống một hạt giống trong lòng cô, tuy nói sẽ khiến cô hận, nhưng lại không ngăn được sức lôi cuốn kỳ lạ như thuốc phiện của anh, cô chỉ biết bản thân có một ngày sẽ trầm luân, chính là hôm nay, thời điểm cô phát giác ra, hạt giống này đã biến thành đại thụ che trời.

Cô, vốn dĩ không nỡ rời xa anh.

Rất muốn… Rất muốn gặp anh vào lúc này.

Cô chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, khi gặp phải biến cố như vậy liền cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, nên hy vọng anh có thể ở bên cô lúc này.

Trình Thiếu Tiên thấy cô gật đầu cũng không hỏi thêm gì, lặng lẽ nhìn cô thật lâu sau mới thoáng gật đầu, “Đi thôi.”

***

Lúc gần đến Tiêu Duy, Trang Noãn Thần xuống xe, hít từng hơi thật sâu, sự cố ngoài ý muốn vào ban sáng vẫn không tài nào tan đi. Ngẩng đầu nhìn tòa nhà ốp kính ở cách đó không xa, ánh chiều tà hắt vào cửa kính, phản xạ ra ánh hào quang chói mắt.

Hơi nheo mắt lại, trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.

Từ khi biết anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến Tiêu Duy, đứng ở chỗ này chỉ có một nguyên nhân, chính là rất muốn nhìn thấy Giang Mạc Viễn. Cô biết bản thân có chút ỷ lại, khi gặp phải vấn đề người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Giang Mạc Viễn, cô thực hy vọng giờ phút này đứng ở trước mặt anh, đem toàn bộ căng thẳng, sợ hãi của ngày hôm nay biến thành nước mắt, ở trong lòng anh thoải mái khóc một trận, thậm chí nói với anh: em đã làm hỏng hoạt động, ngộ nhỡ không giữ được công việc này nữa có lẽ anh phải nuôi em…

Trình Thiếu Tiên cũng xuống xe, thấy cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, bèn đưa túi thuốc cho cô, “Buổi tối đừng quên uống thuốc nhé.”

Cô nhận lấy, cố nặn một nụ cười. Hoạt động lần này xảy ra vấn đề, nghĩ đến Trình Thiếu Tiên chịu áp lực lớn hơn mình nhiều, cô biết bản thân quá thất bại, càng làm liên lụy đến anh. Lúc đang do dự không biết nên nói gì với anh, ánh mắt anh nhìn về phía trước đột nhiên dại ra, rất nhanh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, là vẻ kinh ngạc như gặp ma giữa ban ngày, sau đó… sắc mặt trở nên tái mét làm người ta sợ hãi!

Thay đổi nét mặt có thể so với đổi mặt trong Xuyên kịch, Trang Noãn Thần bị biểu hiện của anh dọa sợ, quay đầu lại nhìn xem…

“Đừng nhìn…”

Ánh mắt cô đang quét qua cùng câu khuyên can của Trình Thiếu Tiên đồng thời hạ xuống, lần lượt lại chuẩn xác dừng ngay cửa chính của Tiêu Duy.

Vì vậy…

Trang Noãn Thần thấy được một cảnh tượng…

Cảnh tượng khiến cô tan nát cõi lòng cùng hối hận…

Cửa Tiêu Duy, trước chiếc xe thương vụ đỗ lại, một đôi nam nữ đang đứng ôm nhau, ánh sáng chiếu nghiêng trên người họ lại đẹp đẽ như thế, lại quen thuộc đến đau mắt cô. Người đàn ông, vóc dáng cao to vạm vỡ, phối với bộ complet phẳng phiu, là ông trời thiên vị anh, ngay cả ráng chiều cũng gọt đẽo dáng người anh cẩn thận tỉ mỉ đến vậy, còn người phụ nữ dựa vào trong lòng anh biểu hiện cũng không kém, mái tóc mềm mại cũng như đôi mắt đa tình của cô đều lưu luyến trên người anh.

Do không đứng trực diện, nên Trang Noãn Thần chỉ nhìn được sườn mặt của anh, đường nét anh tuấn như đẽo gọt, môi anh khẽ mím, ánh sáng nơi khóe mắt đều ngưng tụ trên người cô gái ở trong lòng.

Toàn thân Trang Noãn Thần như hóa đá, cô gái kia, vì sao đuôi mày khóe mắt lại quen thuộc đến vậy?

Nheo mắt thì nhìn thấy cô gái đó đang nhiệt tình ôm lấy gáy của anh, cánh môi như lửa nóng phủ lên môi anh…

Hệt như sấm sét giữa trời quang từ trên cao giáng xuống, quất mạnh lên đỉnh đầu cô, nhát mắt, ký ức như hoa nở rộ, đóa hoa bị gió thổi mạnh đến rơi rụng tan tác!

“Cậu cùng Giang Mạc Viễn đính hôn nhiều năm như vậy, cũng không thấy anh ta yêu cậu bao nhiêu…”

“Đây là tấm hình hai đứa mình chụp ở Ai Cập, cậu quên rồi à?”…

“Sa Lâm chết rồi, cô ấy tự sát, chết trước mặt anh…”

“Là anh gián tiếp hại chết cô ấy, nếu lúc trước anh quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút, có lẽ cô ấy sẽ không chết…”

Từng tiếng nói khác nhau vang lên trong đầu cô, từng mảnh ký ức như măng mọc, cho đến khi nhìn thấy sự thật đẫm máu!

Trang Noãn Thần bỗng nhiên đưa tay bụm miệng lại, có như thế mới đè nén được dục vọng muốn hét lên. Cô nhìn cô gái kia quen thuộc như vậy, cô nghĩ tới cô gái trong tấm ảnh… Nhìn thấy đường nét gương mặt cô ấy tựa như đang nhìn chính mình trong gương…

Sa Lâm!

Cô ấy là Sa Lâm!

Vị hôn thê của Giang Mạc Viễn…

Đến cuối cùng anh vẫn lừa cô, Sa Lâm, hoàn toàn không chết!

Đứng bên này đường, Trang Noãn Thần trơ mắt nhìn người chồng hợp pháp của mình đang hôn người phụ nữ khác, dùng một lý do vừa ngớ ngẩn vừa buồn cười để lấy lệ với cô, lừa gạt sự đồng tình của cô!

Cô được xem là gì?

Bọn họ xem như được trùng phùng sau khi đã chia cách ư?

Vậy thế thân như cô có cần thiết tồn tại không?

Tác dụng thuốc tê ở vết thương dần dần giảm bớt, chỗ khâu từng đợt đau đớn, cô chưa bao giờ biết hóa ra khâu vết thương lại đau như vậy, đau đến không nói nên lời, đau đến ngực như bị vật to lớn quất vào, càng va càng mạnh. Trái tim cô cũng đập nhanh hơn, đau đến mặt cô tái nhợt, hàm răng va lập cập vào nhau…

Đột nhiên, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị một bàn tay to lớn hung hăng bóp nát, một luồng nhiệt nóng bỗng nhiên dâng lên cổ họng, cô không thở được, cố gắng ho khan một tiếng, ngụm máu theo đó văng ra, kế tiếp, cơn đau dạ dày kéo đến khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trình Thiếu Tiên đỡ lấy đầu vai cô, sắc mặt anh nhìn qua cũng chẳng kém gì cô, xanh trắng dọa người, thấy cô đột nhiên ói máu, anh chợt bối rối, “Noãn Thần? Em sao vậy?”

Trang Noãn Thần vịn vào cánh tay anh, dùng hết sức lực toàn thân nhưng vẫn đau, cố nén co rút tê tâm liệt phế, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, “Tôi không sao…” Từ nhỏ đến lớn, tổng cộng cô hộc máu hai lần, lần đầu tiên là lúc cô còn rất nhỏ, tiếng sấm chớp lớn quá, cô bị hoảng sợ cực độ mà hộc máu, đi khám thì bác sĩ chẩn đoán là do dạ dày xuất huyết gây nên, lúc đó Trang Noãn Thần cũng không hiểu tại sao lúc khủng hoảng lại hộc máu, cô còn nhỏ như vậy làm sao dạ dày xuất huyết được. Lần thứ hai chính là hiện giờ, tám phần là tức giận công tâm, dạ dày kích thích đến đau.

“Còn nói không sao, em cũng…”

“Anh thích cô ấy à?” Trang Noãn Thần đột nhiên hỏi.

Cơn đau dạ dày sao sánh được với cơn đau trong lòng.

Trình Thiếu Tiên sững sờ, không đáp.

“Anh có biết là cô ấy còn sống không? Hay là, thực sự cô ấy luôn còn sống.” Tiếng nói của cô phiêu diêu bất định như diều đứt dây.

Trình Thiếu Tiên vẫn im lặng không nói.

Trang Noãn Thần nhẹ nhàng cắn môi, “Anh muốn qua đó không?”

Trình Thiếu Tiên có vẻ hơi đau khổ.

Cô nghĩ rằng anh vẫn sẽ im lặng, nhưng không ngờ anh lại thản nhiên nói một câu, “Không, hiện tại, em quan trọng hơn cô ấy.”

“Cám ơn.” Trang Noãn Thần cố gắng nặn ra nụ cười, nhìn lại hai người đang dây dưa ở cách đó không xa… Trước sau vẫn có người an ủi cô, có phải xem như là may mắn không?

Trình Thiếu Tiên thấy mặt cô tái đến dọa người, nhất thời không biết phải an ủi thế nào, sau khi trong lòng hết dậy sóng, trong mắt anh cũng chỉ còn lại Trang Noãn Thần với hàm răng nhuốm máu đỏ tươi.

Dương như bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị gió cuốn đi, khiến người ta đau lòng.

Sau một lúc lâu…

“Đi thôi…” Cô lại nhẹ nhàng buông ra một câu.

Trình Thiếu Tiên ngạc nhiên.

“Đưa tôi đến bệnh viện đi, tay tôi và dạ dày nữa đều đau quá…” Trang Noãn Thần yếu ớt nói, mỗi từ nhả ra đều đau đến ứa máu.

Giang Mạc Viễn, đúng là vẫn còn lừa dối cô.

Từ lúc quen biết đến khi kết hôn đến bây giờ, thời điểm Michelle xuất hiện cô chưa từng thấy sợ hãi, bởi vì cô nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt Giang Mạc Viễn; cô cũng chưa từng lo lắng đến mấy chuyện vặt vãnh giở trò ly gián của Từ Hiểu Kỳ, bởi vì cô nhìn thấy trong mắt Giang Mạc Viễn là vẻ bực bội; lúc Lăng Phi chủ động yêu thương nhung nhớ cô cũng chẳng thèm bận tâm chú ý, bởi vì cô có thể phát hiện thấy ý nghĩ chẳng chút quan tâm của Giang Mạc Viễn.

Thế nhưng, Sa Lâm đã xuất hiện…

Cô không biết cách thế nào để nhìn thấu ánh mắt cùng trái tim anh.

Giờ khắc này, khi anh cùng cô gái có gương mặt tương tự cô dây dưa, lòng dạ đang treo lơ lửng của Trang Noãn Thần rốt cuộc cũng vỡ nát. Tựa như đa số loài động vật trên đời này đều biến thành lão hổ, nhưng chỉ có mỗi lão hổ mới có thể biến giống hệt như lão hổ, con chim sẻ như cô trước sau vẫn là chim sẻ, Sa Lâm mới chính là phượng hoàng, có lẽ cô ấy vẫn luôn đậu trên cành cao chưa từng bay đi…

Thế nhưng, tim cô vẫn đau quá, cô như té xuống bãi thủy tinh nát bét đầy đất, đâm đến toàn thân là máu… Cô không có can đảm hỏi nhiểu, cũng không có dũng khí đi qua đó, quả tim trầm luân trên người anh đang từ từ rỉ máu, trong khoang miệng của cô vẫn còn lưu lại mùi máu tươi tinh khiết.

Thực ra, anh đâu cần phải lừa cô, chỉ cần nói thẳng với cô một câu: Sa Lâm đã trở về, anh muốn ở bên cô ấy, em chẳng qua chỉ là một thế thân.

Cô hận chính mình, cho dù trong tay Giang Mạc Viễn đã cầm một cây dao đâm thẳng vào tim cô, thế nhưng cô vẫn yêu anh, ha ha…

Sau khi Trình Thiếu Tiên trông thấy dáng vẻ như lung lay sắp ngã của cô thì cũng không đành lòng, giơ tay ôm lấy cô, dìu cô vào lại trong xe, xe nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Tiêu Duy, trong không khí chỉ còn lại mùi của tuyệt vọng…

***

Bên này Tiêu Duy.

Tình huống có chút khác biệt.

Sa Lâm dựa vào lòng Giang Mạc Viễn, dùng hết toàn bộ tình cảm ôm hôn người đàn ông khiến cô nhớ da diết này, thế nhưng, mãi cho đến lúc cô sắp ngạt thở, thì anh trước sau vẫn cứng đơ không đáp lại.

Cô tức giận, cuối cùng cũng đẩy anh ra, cô trừng mắt giận dữ nhìn anh, cắn môi.

“Quậy đủ chưa? Em còn muốn chứng minh thế nào, hửm?” Giang Mạc Viễn khắc chế sự mất kiên nhẫn, sắc mặt bình thản đến dọa người.

Sau khi nghe vậy, vẻ mặt Sa Lâm dần dần dịu lại, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia bi thương, “Mạc Viễn, anh thực sự không có chút cảm giác nào với em?”

“Nếu em còn quấn lấy đến nỗi khiến tôi trễ nãi chuyện xã giao, tôi sẽ có cảm giác với em ngay.” Giang Mạc Viễn tỉnh bơ nói, nhấn mạnh từng chữ, “Là chán ghét.”

“Cho dù em đã từng tự sát vì anh?”

“Phải.”

Sa Lâm sắp cắn nát môi mình, thở hổn hển, “Chẳng lẽ, khi anh đối diện với khuôn mặt của Trang Noãn Thần cũng không chút nào nghĩ tới em sao?”

“Sa Lâm.” Giang Mạc Viễn hời hợt gọi ra tên của cô, “Cô ấy khác em, một chút cũng không giống.”

“Em đã xem qua ảnh chụp của cô ấy!” Cô nổi nóng.

Giang Mạc Viễn thờ ơ nhìn cô, “Hình ảnh có thể gạt người, nhưng ánh mắt lại là chân thật. Sa Lâm, bắt đầu cuộc sống mới của em đi, đừng khiến ba em phải lo lắng nữa.” Nói xong, mở cửa lên xe.

Xe cứ thế chạy đi.

Sa Lâm đứng lặng ở đó, nước mắt nhanh chóng đong đầy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.