Hải Thượng Phồn Hoa

Chương 11: Mụ áo xanh ngầm đả thương đôi hào kiệt




- Tiểu tử kia xông vào khu khói xám, là tự tìm chết hay tự tin?

- Âm sát khí trong khu vực khói xám cực kỳ đậm đặc, ba huynh đệ Quỷ Sơn tự xưng là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ cũng không vào được. Tiểu tử này đi vào đó chẳng phải là tìm chết sao?

Tiếng xì xầm bàn tán không ngừng vang lên trong sơn cốc.

Lúc này một thanh âm lạnh lùng âm trầm vang lên bên ngoài Thiên Âm cốc:

- Các ngươi có ai thấy thiếu niên tóc đen lưng đeo chiến đao không?

Bốn luồng sáng đáp xuống, ba người mặt xấu xí, chỉ cao một thước sáu, toát ra hơi thở quái dị. Một lão nhân tóc xám đứng bên cạnh ba người, nếu Lâm Tiêu có mặt ở đây sẽ nhận ra ngay đó là võ giả lúc trước hắn hỏi thăm tin tức.

- A?

Không chờ có người trả lời, ba người thấy cảnh sơn cốc hỗn độn, nam nhân trung niên hấp hối thì nổi giận.

- Chết tiệt, là ai phá hoại chỗ tu luyện của chúng ta? Lý Dật Phong kia đã trốn ra sao? Trình Kiệt, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?

Ba người mặt xấu xí sải bước tới trước mặt nam nhân trung niên, biểu tình dữ tợn, tốc độ nhanh như chớp.

Nam nhân trung niên phun búng máu, mắt lóe tia sáng:

- Quỷ Sơn đại nhân . . .

Nam nhân trung niên nghiêng đầu, tắt thở.

Ba huynh đệ Quỷ Sơn ngửa đầu rống to:

- Chết tiệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?

Một trong ba người đến khu vực vòng ngoài sơn cốc, bàn tay phải gầy guộc chộp đầu một võ giả, mặt hung tợn hét to:

- Nói đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Võ giả kia khủng hoảng nói:

- Quỷ Sơn đại nhân, ta . . .

- Ta cái gì? Nói mau lên!

Nam nhân xấu xí một trong ba huynh đệ Quỷ Sơn bóp mạnh, đầu võ giả thủng năm vết máu ghê người.

Võ giả rú lên:

- A!

Mặt võ giả nhăn nhúm nhưng không dám chống cự, vội nói:

- Là . . . Là . . . Là một thiếu niên tóc đen tên Lâm Tiêu . . .

Võ giả kinh hoàng kể lại hành động của Lâm Tiêu.

Võ giả khóc lóc van xin:

- Chuyện là thế, Quỷ Sơn đại nhân, việc này không liên quan gì đến ta, xin hãy tha cho ta.

- Tha cho ngươi rồi ai tha cho Trình Kiệt của ta?

Nam nhân xấu xí năm ngón tay bấu mạnh, đầu võ giả bị bóp nát, máu phun tung tóe, đẫm máu khủng bố.

Phịch!

Nam nhân xấu xí ném cái xác qua một bên.

Đôi mắt ti hí của ba huynh đệ Quỷ Sơn bắn ra sát khí đáng sợ, mặt vặn vẹo nói:

- Phong tỏa Thiên Âm cốc, ta chờ xem tiểu tử nào to gan như vậy, dám chống đối ba huynh đệ Quỷ Sơn chúng ta! Ta muốn bằm thây hắn ra!

Thanh âm sắt nhọn quanh quẩn trong sơn cốc, dữ tợn và điên cuồng.

Sâu trong Thiên Âm cốc, Lâm Tiêu đang tìm kiếm khắp nơi chợt có linh cảm, hắn ngoái đầu nhìn khu vực vòng ngoài, ánh mắt lạnh lẽo.

Trong sơn cốc, Lâm Tiêu khẽ kêu gọi:

- Lý Dật Phong sư huynh, sư huynh ở đâu?

Trong Thiên Âm cốc âm sát khí nặng nề, tinh thần lực tứ phẩm của Lâm Tiêu bị áp chế đến cực hạn, chỉ có thể cảm ứng xung quanh năm mươi thước. Sương mù xám mờ ảo che tầm mắt Lâm Tiêu, chỉ còn cách dùng thanh âm truyền ra xa.

Thiên Âm cốc tĩnh lặng, mãi đến bây giờ Lâm Tiêu không gặp được nguy hiểm gì. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong hoàn cảnh kỳ lạ này không khiến Lâm Tiêu thấy an toàn ngược lại làm hắn bátan, sợ hãi hơn, như bị hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm, lòng thầm sợ hãi.

Đột nhiên cảm giác cực kỳ nguy hiểm tràn ngập trong lòng Lâm Tiêu.

- Nguy rồi!

Lâm Tiêu không rảnh suy nghĩ, hắn bỗng nổ tung thân thể thành mấy tàn ảnh bay đi bốn phương tám hướng.

Vù vù vù!

Cùng lúc đó, mặt đất nơi Lâm Tiêu vừa đứng nổ tung, từng sợi dây leo màu xám như rắn độc bắn lên cao. Mấy chục dây leo phô thiên cái địa, nhanh như chớp bao phủ Lâm Tiêu. Khiến Lâm Tiêu khó tin là đây là dây leo bởi vì chúng phớt lờ ba tàn ảnh phân thân, tập trung tấn công chân thân.

- Phá Sơn Băng Địa!

Lâm Tiêu vội chém nhát đao, đao quang sắc bén lấy hắn làm trung tâm khuếch tán hình thành vòi rồng đao khí to lớn quanh thân hắn, điên cuồng chém dây leo.

Đinh đinh đinh!

Tiếng sắt thép va nhau vang lên. Vòi rồng đao khí có thể dễ dàng cắt nát các tảng đá to nhưng chỉ để lại mấy vệt đao mỏng trên dây leo. Dây leo rợp trời tựa lồng giam to lớn bao bọc Lâm Tiêu lại, vòi rồng đao khí thổi quét bị dồn co rút lại.

Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:

- Chết tiệt, lực phòng ngự quá mạnh!

Nhưng Lâm Tiêu không hoảng, nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ bát chuyển dốc sức vận chuyển chém mấy nhát vào bốn phía.

- Luân Hồi Đao quyết, thiên địa Luân Hồi Đao!

Xẹt xẹt xẹt!

Mấy đao quang trắng lóe lên quanh thân đao, đao quang co rút cực độ, cuối cùng bắn ra như sợi tơ trắng cắt rách hư không, khuếch tán bốn phía.

Xẹt xẹt xẹt!

Một chuỗi tiếng cắt vang lên. Mấy chục dây leo quay quanh Lâm Tiêu bị những sợi đao trắng cắt thành hai khúc. Thừa dịp này Lâm Tiêu lao ra vòng vây dây leo.

Bịch!

Hai chân giẫm đất, Lâm Tiêu không dám thả lỏng, mắt nhìn chằm chằm mấy chục sợi dây leo dưới đất. Lâm Tiêu cảm giác sát khí kinh người đang di chuyển dưới lòng đất, ngay chính giữa mấy chục sợi dây leo.

Trong phút chốc dây leo bị chém rớt hai khúc dưới đất lại mấp máy, chui xuống lòng đất. Nửa khúc dây lóe đứt tỏa ánh sáng xám rực rỡ, nhanh chóng tăng vọt, chốc lát sau đã phục hồi bộ dạng y như bản thể, lại công kích Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu kinh ngạc nói:

- Lại có thể tái sinh sao?

Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén nhìn chằm chằm nơi dao động sát khí rõ rệt nhất chính giữa dây leo.

- Vô Tận Lãng Đao!

- Diệt!

Lâm Tiêu rít gào, đao ý vô tận ngũ phẩm phát huy đến mức tận cùng, chém mạnh xuống chỗ sát khí dao động.

Ầm ầm ầm!

Tầng tầng lớp lớp đao ảnh rậm rạp bay tới trước, cắm sâu vào lòng đất. Dây leo quấn quanh Lâm Tiêu đột nhiên như cỗ máy mất điện, thoáng chốc cứng ngắc rồi rớt xuống đất, không còn nhúc nhích hay sức sống.

Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm:

- Rốt cuộc cũng chết.

Lâm Tiêu nhìn nơi đao ý vô tận chém trúng, trong hố sâu có một khúc rễ màu xám kỳ lạ bị chém đứt đôi, lộ ra tin thể màu đen lóe sáng to cỡ nắm tay.

- Thu!

Lâm Tiêu xòe tay, sức hút sinh ra. Tinh thể màu đen bay ngay vào tay Lâm Tiêu. Lực lượng âm sát đậm đặc truyền ra, tay trái Lâm Tiêu lạnh lẽo.

- Âm sát tinh?

Tinh thể này rất giống với âm sát tinh lúc trước lão nhân tóc xám giết tinh quái trong Quỷ Âm phong chiếm được âm sát tinh, hơi thở y như đúc. Nhưng âm sát tinh của lão nhân chỉ to cỡ móng cái, còn khối âm sát tinh của Lâm Tiêu to bằng nắm tay, năng lượng chênh lệch gấp mấy chục lần.

Có được âm sát tinh nhưng Lâm Tiêu không vi mừng chút nào.

- Dây leo này đáng sợ như vậy chắc là Quỷ Huyết đằng chỉ có trong núi Quỷ Âm mà tư liệu đã nói. Trong tư liệu ghi Quỷ Huyết đằng trong núi Quỷ Âm cùng lắm là đẳng cấp ngũ tinh yêu thú, nhưng Quỷ Huyết đằng vừa rồi ít nhất cỡ lục tinh, rất có thể là Quỷ Huyết đằng đỉnh lục tinh.

Lâm Tiêu ngước nhìn sâu trong sơn cốc, mắt tràn ngập lo âu.

- Nơi này nguy hiểm tầng tầng, âm sát khí đậm đặc, Lý Dật Phong sư huynh đã lâu không đi ra, sư huynh thật sự còn sống sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.