Hai Thế Giới

Chương 29: Không Đạo Sĩ Nào Có Thể Bắt Nó




Ngày hôm sau chính là thứ bảy, thời tiết vô cùng tốt. Tôn Tâm Nghiên dạy thật sớm, trang điểm chải chuốt kĩ càng, mới ra khỏi cửa.

Ngoài cô và Lý Địch còn có thêm hai nữ sinh nữa, hẹn nhau ở cổng siêu thị lúc 9 giờ. Lúc cô đến đã thấy Lý Địch đứng đó rồi, cách vỉa hè chào cô.

Khoác chiếc cặp da bò Tôn Tâm Nghiên đã qua dòng người, cười khanh khách chào hỏi với cô ấy.

Lý Địch nhìn cô:”Trời ơi, tớ phát hiện cậu để tóc như vậy thật xinh đẹp, sao lúc đi học không để thế?”

Tôn Tâm Nghiên được khen thì hơi ngượng ngùng, sờ soạng lọn tóc trên vai:”Không xấu quá đấy chứ, ở trường làm gì cho để kiểu này. Hôm nay cậu mặc váy cũng rất đẹp.”

Hôm nay Lý Địch cũng có trang điểm qua, mặc một chiếc áo len rộng thùng thình kiểu Hàn Quốc và váy ngắn. Cô ấy mặc thêm một chiếc quần tất màu đen, đi ủng ngắn, rất tinh nghịch lại hợp thời trang, cả người trẻ trung hơn hẳn so với ngày thường.

Rất nhanh hai nữ sinh còn lại cũng tới, mọi người cùng nhau đi vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Bốn người chia hai nhóm, Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch phụ trách mua thịt, hai cô gái còn lại đi mua rau củ quả.

Đứng trước gian hàng lạnh, Lý Địch chọn lựa cánh gà và chân gà, nói:”Buổi sáng Hoa Hiểu Đình có gọi hai người con trai đến giúp chúng mình xách đồ.”

“Gọi ai?” Tôn Tâm Nghiên nhìn Lý Địch chọn cánh gà, nói:”Mua nhiều cánh gà một chút, tí nữa nướng ăn rất ngon.”

Lý Địch đeo bao tay nilon chọn thêm hai cánh gà, nói:”Khương Khôn, Vương Viễn, hình như vậy, tớ cũng không rõ nữa, là cậu ấy gọi thêm mà. Lúc đầu chỉ có sáu người, sau thì lung tung rối loạn cả nên, có người còn mâu thuẫn xích mích này nọ. Đi chơi chung một buổi mà mệt ghê.”

Một lát sau, Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch đẩy xe đến quầy hoa quả tụ hợp với hai nữ sinh kia, phát hiện ra đúng là có hai nam sinh đang đến, một người là Khương Khôn, bạn cùng lớp của mình, người còn lại là học sinh lớp 15 của bọn họ.

Hai cậu con trai còn rất ga lăng, tuy nói là chia đều tiền, nhưng khi tính tiền lại rất hào phóng rút ví trả toàn bộ, nói số tiền đầu tiên phải để họ chi. Ra khỏi siêu thị, túi đồ cũng là họ nhận xách đến taxi.

Hương Sơn ở Nam thành, là một nơi thu hút khá nhiều khách du lịch, mùa xuân đến, nhiều người trong thành phố đều đến chỗ này để đạp thanh, vui chơi nướng thịt. Xe taxi một đường thẳng lên núi, dọc đường cỏ cây xanh mướt rậm rạp, Tôn Tâm Nghiên ngồi ở phía sau gần cửa sổ, bị gió thổi đến mát lạnh cả người, tâm trạng đặc biệt thoải mái.

Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời càng trở nên nóng gắt, khu nướng thịt đã có không ít người, rất nhiều chủ quán kiếm khách ở giữa đường.

Mấy nữ sinh vừa đi vừa nói chuyện, nhìn theo hai nam sinh xách đồ ở phía trước, hỏi:”Này, các cậu đi hướng nào vậy, có biết tụ tập ở đâu không thế?”

Hai nam sinh đang vui đùa, quay đầu lại:”Cứ theo chúng tớ là được, mấy người bọn họ đã chọn được chỗ tốt rồi, chúng ta sẽ nướng thịt bên cạnh hồ.”

Vì thế mấy nữ sinh tiếp tục đi theo bọn họ, nghĩ thầm mấy người đó quả thật đáng tin cậy.

Cái gọi là nướng thịt bên cạnh hồ, thật ra chính là chủ hồ cho xây vài cái đài cao để nướng thịt, trên đỉnh kéo thêm một cái lều nhựa.

Hai nam sinh gọi điện, họ bước vào, rất nhanh đã thấy người của mình ngồi dưới một cái lều, đặt túi đồ xuống:”Đi mấy tiếng mới tới được.”

Tôn Tâm Nghiên nói nói cười cười với mấy cô gái suốt đoạn đường, khi nhìn thấy mấy người đến trước kia, tươi cười trên mặt cứng lại. Ngồi trên đài là ba nam một nữ, lúc này cũng quay mặt lại, chào hỏi với các cô.

Trần Ngạn Kỳ không chút ngại ngùng, vẫy tay với bọn họ:”Mấy người đẹp vất vả rồi.”

Hà Tân bên cạnh cũng quay lưng lại, liếc mắt nhìn các cô.

Hai người này tạm coi là người nổi bật trong trường, cũng được công nhận là soái ca. Trước đó mấy cô gái đều không biết họ sẽ tới, xem chừng là mấy cậu con trai kia gọi, trong lòng mấy cô đều rất kinh hỉ, ngoài miệng lại nói:”Ồ, các cậu cũng đến à.”

Trong miệng Trần Ngạn Kỳ đều là mấy lời ngon ngọt:”Nhiều người đẹp như vậy, đương nhiên là phải đến phục vụ rồi.”

“Dù cậu có đến, người đẹp chân chính của chúng tớ cũng chẳng thèm để ý tới cậu.” Hoa Hiểu Đình hỏi Tôn Tâm Nghiên:”Đúng không, Tâm Nghiên.”

Tôn Tâm Nghiên nở nụ cười:”Các cậu đấu khẩu đừng lôi tớ vào.”

Mọi người cười ầm ĩ, lần lượt ngồi xuống.

Tôn Tâm Nghiên ngồi cách Hà Tân hai vị trí, không ngờ chẳng ai chui vào ngồi giữa bọn họ, mà bên kia mấy nữ sinh cứ đùn đẩy nhau, cuối cùng cô buộc lòng phải dịch sang bên cạnh.

Buông ba lô xuống, cô vờ như không có chuyện gì, đặt nó vào giữa mình và Hà Tân.

Hôm nay Hà Tân diện đồ khá đẹp trai, bên trong mặc một chiếc áo thun, bên ngoài khoác áo khoác màu đen. Cậu quét mắt nhìn cô một cái, cũng không chủ động nói chuyện với cô.

Lý Địch mở túi nilon, nói với mấy cô gái:”Chúng ta đi rửa đồ ăn trước.” Lại quay sang nhìn Trần Ngạn Kỳ ngồi đối diện:”Các cậu nhóm bếp lò?”

Trần Ngạn Kỳ cười, làm động tác OK, vì thế mấy cô gái xách thức ăn đến gần ven hồ.

Đứng bên cạnh hồ nước, Lý Địch mở mấy cái túi ra, nói với Tôn Tâm Nghiên:”Tâm Nghiên, cậu đi mượn ông chủ hai cái chậu đi, tớ muốn rửa lại thịt gà, bên trong vẫn còn máu loãng.”

“Được.”

Tôn Tâm Nghiên đi đến một cửa hàng nhỏ không có ánh sáng, trùng hợp Trần Ngạn Kỳ đang ở đó mượn ông chủ ít than đốt, cậu ta nhìn cô:”Mượn cái gì?”

“Hai cái chậu, rửa ít thịt.” Trần Ngạn Kỳ vội vàng xông vào phòng nói với ông chủ đang bận rộn lấy than:”Ông chủ, cho chúng cháu mượn thêm hai cái chậu.”

“Được, đợi bác một chút.” Người bên trong nói.

Trần Ngạn Kỳ nhìn trái nhìn phải:”Cửa hàng này buôn bán khá tốt, ông chủ lo liệu không xuể, quá nhiều việc.”

Tôn Tâm Nghiên gật gật đầu:”Phong cảnh bên hồ rất đẹp mà, người thuê đương nhiên đông rồi.”

“Đúng vậy.” Trần Ngạn Kỳ bỗng nhiên nói:”Các cậu ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

Trần Ngạn Kỳ nhìn cô cười, một lúc sau, ông chủ mang đồ ra, hai người chào tạm biệt, mỗi người đi một hướng.

Trần Ngạn Kỳ về chỗ ngồi, người bên cạnh hỏi:”Nói gì với cô ấy?”

“Tùy tiện nói vài câu thôi.”

“Nói câu gì?” Hà Tân rũ mắt.

Trần Ngạn Kỳ cười híp mắt nhìn cậu:”Cậu đi mà hỏi cô ấy.”

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, mọi người bắt đầu nướng thịt.

Tôn Tâm Nghiên luôn là như vậy, khi tới nơi đông người náo nhiệt, lại trở nên trầm mặc, chỉ cười mà không nói gì. Hà Tân lại càng trầm mặc, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, mang theo cái dáng vẻ người sống đừng lại gần. Mấy cô nữ sinh sau khi chủ động bắt chuyện với cậu đều rất xấu hổ.

May mắn là mấy người ngồi trên bàn đều là người miệng mồm không nghỉ, trên bàn lúc nào cũng có tiếng cười, bầu không khí nhanh chóng được khuấy động.

Tôn Tâm Nghiên đang nghe một chàng trai kể về chuyện của thầy chủ nhiệm mình, đĩa trước mặt mình bỗng xuất hiện một cánh gà nướng chín.

Cô quay mặt lại.

Hà Tân:”Nếm thử giúp tôi xem chín chưa.”

“…”

Tôn Tâm Nghiên không muốn cãi nhau với cậu trước mặt mọi người, nên không nói gì. Ai biết, một lát sau, cậu lại gắp một cái xúc xích sang đây.

Tôn Tâm Nghiên muốn nổi giận, muốn trị dứt điểm cái bệnh rảnh rỗi của người này, Lý Địch ở bên cạnh lại đột nhiên quay đầu:”Tâm Nghiên, cậu ăn thử cái xúc xích này, ngon cực!”

Đang định đưa que xúc xích trong tay cho cô, Lý Địch lại thấy trong đĩa cô cũng có:”Ồ, cậu cũng có rồi, vậy tớ không cho cậu nữa, cho người khác cơ.”

Trần Ngạn Kỳ ngồi đối diện cười cười, hướng Lý Địch duỗi tay:”Đưa đây, tớ ăn thử.”

Lý Địch đưa cho cậu ta.

Nướng một lúc, Tôn Tâm Nghiên phát hiện mình đang ngồi đúng hướng gió, khói dầu cứ thế hướng thẳng mặt cô.

Thấy Tôn Tâm Nghiên bỗng đứng lên, Lý Địch hỏi:”Đi đâu vậy?”

“Rửa mặt một chút, toàn dầu là dầu.”

“Tớ đổi chỗ cho cậu nhé?”

“Không cần.”

Tôn Tâm Nghiên đi ra ven bờ hồ rửa tay, lại đem giấy ăn thấm ướt, lau mặt. Rửa mặt xong, cô lại bị phong cảnh bên hồ nước thu hút, đứng đó ngắm một lúc.

Để kinh doanh, người ta thả thêm hai con thiên nga đạp nước vào hồ, làm nó giống như một hồ nước trong vắt, người lớn mang theo trẻ em xuống ngồi thiên nga đạp nước, nhàn nhã vui vẻ.

“Nhìn cái gì thế?”

Không biết Hà Tân đến đây từ lúc nào, cũng vừa mới rửa tay, vẩy vẩy nước.

“Xem người ta đạp thiên nga.” Tôn Tâm Nghiên nhìn sang bên cạnh, không để ý đến cậu.

“Cậu muốn ngồi?” Hà Tân thuận miệng nói:”Tôi dắt cậu đi.”

“Lấy người khác làm trò đùa, cậu có thấy vui không?” Cô ngẩng đầu.

Ánh mặt trời chiếu vào khiến tóc cô trông vàng óng, đôi mắt cũng trở nên đặc biệt sáng. Chỉ như vậy, lòng Hà Tân cũng như được phủ một màu vàng nhạt, mềm mại, ấm áp.

Hầu kết động đậy, cậu rũ mi nhìn cô, hàm dưới nổi lên góc cạnh rõ ràng.

“Tôn Tâm Nghiên, có phải cậu bị ngốc hơn người khác một chút đúng không?”

Đầu bên này, mọi người vẫn vui vẻ nướng chuối, Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên chân trước chân sau ngồi vào chỗ, hai người đều mang chung một vẻ mặt.

Khi ăn xong, có mấy cô gái lôi di động ra:”Này này, vừa nãy mải nướng nên quên chụp ảnh, giờ chúng ta chụp mấy kiểu đi.”

Một nữ sinh khác cũng nói:”Cậu không nhắc tớ cũng quên, tớ mang theo máy ảnh đó.”

Vì thế mọi người đều sôi nổi lấy điện thoại ra, đứng bên cạnh bếp lò chụp vài tấm, lại chạy sang hồ nước tốp năm tốp ba đứng tạo dáng chụp hình chung.

Tôn Tâm Nghiên cũng chụp chung với vài người, phía sau bỗng có người nói:”Tâm Nghiên, nhìn tớ.”

Cô quay đầu, cô gái giơ máy ảnh, cũng không ấn vội, điều chỉnh một chút, cười với phía sau cô:”Hà Tân, cậu cũng chụp một bức đi, hoặc là cậu tiến một bước, tớ giúp các cậu chụp chung một tấm.”

Hà Tân đi tới, đứng bên cạnh cô, Tôn Tâm Nghiên liếc cậu một cái.

Cô gái vẫn chưa ấn chụp, nói:”Soái ca, mỹ nữ, hai người cười một tí được không, nhìn lạnh lùng quá.”

Đỉnh đầu Tôn Tâm Nghiên truyền xuống ấm thanh giảng hòa trầm thấp:”Được… cười một cái.”

“Một…”

“Hai…”

Khi người chụp ảnh hô “Ba…”, cô gái trong hình cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt ngọt ngào. Chàng trai bên cạnh cao hơn cô một cái đầu, nghiêng đầu híp mắt, mặt hơi nhăn nhó, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn vì bị ánh mặt trời chiếu vào.

Buổi tối, máy tính của Tôn Tâm Nghiên nhận được ảnh chụp, lướt đến tấm này, nhìn biểu cảm của Hà Tân đơn giản là chán nản.

Lại bị cậu đùa bỡn.

Mở ngăn kéo tìm USB lưu ảnh chụp, Tôn Tâm Nghiên bỗng nhìn thấy con thỏ bông kia, liền dùng đầu bút tàn nhẫn chọc chọc vài cái. Dưới ánh đèn bàn, thỏ con vẫn mang khuôn mặt nhe răng trợn mắt cười toe toét.

Lưu các tấm ảnh xong, màn hình vô tình dừng lại ở tấm ảnh cô chụp chung với Hà Tân. Bây giờ mới để ý, bối cảnh của bức hình là cây xanh và hồ nước dưới ánh mặt trời giữa trưa, Tôn Tâm Nghiên bỗng nhớ về hồi nhỏ, khi bọn họ còn ngốc nghếch cùng nhau trải qua mùa hè ở trong trấn.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Khi đó người này đâu đến nỗi đáng ghét đâu.

Nếu Tôn Tâm Nghiên có đôi mắt nhìn xuyên thấu, cô sẽ nhìn thấy, người này bây giờ đang nằm trên giường nhìn di động, khóe miệng không kéo xuống được.

Sau khi nhận được bức ảnh này, Hà Tân tay cầm điện thoại, cứ như vậy nằm trên giường trằn trọc nhìn cả đêm.

Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cậu xuống giường mở laptop, tìm kiếm trên diễn đàn của trường. Tìm một lúc, rất nhanh đã tìm được tấm hình tập huấn kia.

Đã qua một học kì, nhưng dưới khu bình luận vẫn còn có người để lại lời nhắn.

Tùy tiện nhìn xuống, cơ bản đều khen xinh đẹp đáng yêu, tuy nhiên cũng có vài bình luận lạc quẻ.

“Đẹp gì chứ, mắt bé tí ý.”

“Trông bình thường mà, đâu có xinh lắm.”

“Kiểu này trong trường hiếm gì.”

Hà Tân không chơi diễn đàn, mân mê nửa ngày mới đăng kí được tài khoản, liền bừng bừng khí thế trả lời từng tin một.

“Mắt bé? Người mù thì không cần bình luận đâu.”

“Mới tí tuổi đầu mà đã đố kị ghen ghét người ta kinh như vậy? Học lớp mấy?”

“Đúng vậy, chỉ có thằng ngốc như cậu trong trường mới hiếm thôi!”

Sau khi phản pháo lại tất cả, cậu cảm giác cả người khoan khoái nâng nâng, đóng máy tính lại, tắt đèn đi, nằm sõng soài trên giường.

12 giờ đêm, khi Tôn Tâm Nghiên đang chuẩn bị đi ngủ lại thấy điện thoại báo có tin nhắn.

“Con rắn nhỏ hỏi cha, cha ơi, chúng ta có độc không? Rắn cha nói, con hỏi cái này làm gì? Con rắn nhỏ nói, con vừa không cẩn thận cắn nhầm vào lưỡi.”

May quá, hôm nay ngắn hơn bình thường.

Ban đêm, căn phòng thật yên tĩnh, khuôn mặt áp lên trên tóc của mình, trong bóng tối Tôn Tâm Nghiên đọc xong tin nhắn, cũng không gửi lại.

Bất tri bất giác, Hà Tân đã liên tục vài ngày gửi cho cô tin nhắn. Mỗi đêm là một câu chuyện cười, có đôi khi cô nhắn lại một câu ‘nhàm chán’, có lúc lại không trả lời. Nhưng mặc kệ cô có hồi đáp hay không, cậu đều không nhắn lại, chỉ có một tin này.

Đặt di động sang bên cạnh, nhắm mắt một lúc, Tôn Tâm Nghiên bỗng chẳng còn buồn ngủ. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng yên tĩnh chiếu sáng, nhìn chằm chằm một lát, cô cảm thấy càng nhìn càng tỉnh táo, trái tim bỗng hỗn loạn.

Trằn trọc, Tôn Tâm Nghiên lấy chăn che mặt lại, ngừng suy nghĩ đến mấy cái cảm giác không rõ manh mối kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.