Hai Thế Giới

Chương 16: Qua Đời Trong Một Trận Hỏa Hoạn




Lúc Tôn Tâm Nghiên bước đến gần cửa phòng bệnh, tiếng cười từ bên trong truyền ra.

Có hương hoa nhàn nhạt trong không khí, sáu bảy người trẻ tuổi đang ngồi vây quanh giường bệnh. Bỗng có một người nhìn ra cửa, ánh mắt tràn ngập niềm vui: “Mọi người mau xem ai đến này…”

Mọi người cùng quay đầu lại. Dưới ánh nhìn chăm chú, Tôn Tâm Nghiên bước vào, ôm trong ngực một bó bách hợp trắng.

“Cô Lý, chúc cô sớm bình phục.” Cô mỉm cười.

“Tâm Nghiên, lâu lắm rồi mới được gặp cậu.” Một cậu thanh niên ngồi cạnh giường bệnh  nhận bó hoa giúp cô, đặt ở đầu giường. Một cô gái kéo chiếc ghế vuông ra thân thiết nói:”Tâm Nghiên, cậu mau ngồi đi, cô Lý vừa nhắc đến cậu với chúng tớ xong là cậu đến liền.”

Bầu không khí ấm áp, mọi người tiếp tục ôn lại chuyện cũ. Cùng lúc đó, một vài đôi mắt lại không kìm được mà đánh giá người bạn học cũ đến muộn này.

Cô mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu xám, quần jean,  cách ăn mặc còn mộc mạc hơn cả thời đi học. Đã mười năm trôi qua, vậy mà cô vẫn gầy như thời đi học, ngũ quan cơ bản không thay đổi nhiều, khiến người ta ấn tượng nhất vẫn là hai má lúm đồng tiền, khi nói chuyện như ẩn như hiện, dù không cười vẫn giống như đang cười.

Từng là nhân vật nổi tiếng trong trường bởi diện mạo khiến mọi người say đắm, bây giờ nhìn lại cũng chỉ thấy ngọt ngào hơn phụ nữ bình thường một chút. Không biết từ khi nào, có lẽ là khi thực sự trở thành một người đàn ông, các chàng trai đều thay đổi cái nhìn thẩm mỹ của mình về người khác phái.

Mặc dù vậy, mang theo một tâm tư nào đó, mấy người đàn ông trong phòng vẫn không thể dời mắt đi.

Căn phòng có ba giường bệnh, nhưng chỉ có một bệnh nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường,được các học trò cũ vây quanh. Cô là giáo viên dạy Ngữ văn của trường trung học, đồng thời cũng là chủ nhiệm của vài khóa học sinh, Lý Ái Trân.

“Các em đến thăm là cô vui rồi, không cần mang hoa quả quà cáp gì cả, cũng chẳng có ai ăn, rất lãng phí. Cô Lý thấy các em là hạnh phúc lắm rồi.” Lý Ái Trân mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, nằm dựa vào giường, đối mặt với các học sinh như được tiếp thêm sức mạnh tinh thần.

“Cô Lý, cô cứ an tâm dưỡng bệnh, không cần suy nghĩ nhiều.”

“Đúng đó ạ, mấy hôm nay chúng em đều rất vui, chúng em sẽ còn đến thăm cô nhiều bận nữa, đúng lúc chúng em đang định họp lớp. Cô mau khỏe lại để cùng chung vui với bọn em nhé.”

“Đúng vậy, an tâm dưỡng bệnh, cô không cần quan tâm gì hết đâu ạ.” Đứng bục gần 30 năm, cô Lý năm nay đã gần 50 tuổi, đang định về hưu thì bất ngờ năm ngoái đi khám sức khỏe tổng quát lại phát hiện ra vấn đề, không may lại  bị chẩn đoán là ung thư phổi. Mấy năm nay cô đều sống một mình, cũng không kết hôn, càng không có con cái, nhà trường biết cô khó khăn bèn đứng ra kêu gọi quyên góp. Tháng trước vừa giải phẫu xong, giờ lại điều trị bằng hóa chất, thêm một khoản chi khổng lồ.

Tin tức của cô được gửi đến hội cựu sinh viên ngay khi nhà trường đăng tin tức lên diễn đàn nội bộ, có rất nhiều học sinh cũ đã về thăm cô. Hôm nay đến thăm là học sinh lớp 17. Gần mười năm trôi qua, nhưng giờ mang ảnh tốt nghiệp của họ ra cho cô xem, cô vẫn có thể gọi tên từng người một.

Có lẽ, vì họ là khóa học sinh cuối cùng mà cô chủ nhiệm, nên cô có nhiều tình cảm dành cho họ hơn.

Thăm hỏi xong, vài người trẻ tuổi tụ tập ở cửa thang máy để chờ đi xuống.

“Thật không ngờ, nhiều năm như vậy mà cô Lý vẫn độc thân.”

“Đúng vậy, thật không dễ dàng. Hay là chúng ta tập trung lại giúp thêm chút sức, cũng đừng nói với cô Lý, trực tiếp trả hết tiền nằm viện cho cô đi.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Ra khỏi bệnh viện, mới cảm nhận rõ sự ấm áp của gió tháng 5.

Mấy người trẻ tuổi cứ tụ tập nói chuyện suốt, đứng ở cửa bệnh viện mãi không chịu tạm biệt. Bạn cũ gặp lại,dù đã ăn mặc chín chắn nhưng trên người họ vẫn còn vương nét ngây ngô năm đó. Suốt 2 tiếng nhịn thuốc lá trong phòng bệnh, mấy người đàn ông đã không thể nhịn nổi nữa, vội vàng châm một điếu rít sâu.

Hàn Đông, lớp trưởng lớp 17 năm ấy, đã đứng ra tổ chức họp lớn 10 năm vào tháng 5 này nhân dịp thăm cô Lý. Hôm nay đã là mùng 1 tháng 5, có vài người bận việc chưa đến được. Hàn Đông cũng đang ở Bắc Kinh họp, mai mới lên tàu điện ngầm về được.

Ngày họp lớp được định vào cuối tuần, chính là tối mùng 3 tháng 5. Vì vậy, mọi người liền hỏi thăm xem hôm đó ai đến ai không.

Hỏi cũng đã hỏi xong, phút giây chia tay, ai cũng có chút không nỡ.

“Đến bằng gì thế? Hành lý đâu?” Bạn học cũ Lý Địch hỏi thăm Tôn Tâm Nghiên.

“Đi taxi, để tất ở khách sạn rồi.”

Lý Địch gật đầu:”Đi cùng đi, tớ chở, vừa vặn muốn ăn với cậu một bữa.”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu:”Cũng được.”

Hai người đi đến bãi đậu xe, vừa bước lên xe đã có người gõ cửa.

Lý Địch hạ cửa sổ xe xuống.

“Lát nữa các cậu có bận việc gì không?” Người đàn ông ở bên ngoài mỉm cười.

“Để làm gì?” Lý Địch hỏi.

“Buổi tối bọn tớ muốn về trường đi dạo, các cậu muốn đi cùng không?”

Phía sau anh ta, hai nam một nữ ngồi trên chiếc xe đỏ, đỗ ở bên cạnh, vẫy các cô:”Nói nhiều làm gì nữa, Lý Địch, cùng đi chơi đi.”

Lý Địch nói:”Không phải đã hẹn gặp nhau vào mùng 3 sao?”

“Đó là ban ngày, hôm nay bọn tớ muốn đi chơi ban đêm.”Người đàn ông tỏ ra khá hào hứng.

Lý Địch quay ra hỏi Tôn Tâm Nghiên:”Bọn họ muốn về trường học chơi, cậu muốn đi không?”

“Không sao cả, còn cậu?

“Tớ cũng không thành vấn đề.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn ra ngoài, người đàn ông hơi cúi xuống, nhìn cô cười:”Đi thôi, mọi người đã nhiều năm không gặp rồi. Hôm nay cứ giao lưu một chút trước đã, tớ mời.”

“Liệu có được vào trường không?”Lúc bọn họ còn đi học, bảo vệ cổng của trường Giang Cao rất nghiêm ngặt.

“Các cậu yên tâm, Ngô Quỳnh vừa gọi điện đánh tiếng trước rồi.”

Người đàn ông trước khi đi vỗ vỗ mui xe:”Thống nhất vậy nhé, Lý Địch, cậu cứ chạy xe đến đường Đông Ngô, tìm nhà hàng Như Ý, nếu không thấy thì gọi điện cho tớ.”

Lúc mọi người đến nhà hàng mới là 4 giờ chiều, bèn kêu phục vụ mang một bộ tú lơ khơ chơi ném trứng. Đang chơi thì có hai bạn học cũ đang làm việc tại thành phố này đến.

Đã đến giờ ăn cơm, đang chuẩn bị thu dọn bộ tú thì có người đẩy cửa vào. Người đàn ông vóc dáng cao ráo, bộ dạng nhàn nhã, anh tuấn đẹp trai.

Mọi người cùng la lên:”Ai đây ta? Là sĩ quan Trần đó!”

Bạn học cũ, Trần Ngạn Kỳ nhìn chững chạc trưởng thành hơn hẳn. Ánh mắt quét một vòng quanh mọi người, trên mặt anh vẫn là nụ cười xán lạn năm đó:”Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu, tớ vừa mới xuống tàu.”

Lời vừa dứt, anh mới chú ý đến Tôn Tâm Nghiên đang ngồi ở góc khuất, hai người cùng cười nhạt một tiếng.

Bảy tám người cùng ngồi một bàn chật ních, vừa bắt đầu mở tiệc là đã ồn ã tiếng cười, chưa một giây im lặng.

Giữa đường Tôn Tâm Nghiên đi toilet về thì gặp được người đang đứng dựa cửa nghe điện thoại. Người đàn ông tay kẹp điếu thuốc hút dở, rũ xuống bên cạnh quần, trên điếu thuốc đã có một đoạn dài tàn thuốc chưa gẩy đi.

Sau cánh cửa truyền ra một trận cười.

Tôn Tâm Nghiên nhẩm tính trong lòng, bọn họ cũng đã bốn năm không gặp.

Trần Ngạn Kỳ cúp máy, nhìn Tôn Tâm Nghiên đi đến bên cạnh,  còn chưa kịp nói câu gì, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười xã giao. “Năm nay tốt nghiệp nhỉ?”

Anh di điếu thuốc lên thùng rác bên cạnh.

“Ừ.”

“Đã tìm được nơi làm việc chưa?”

“Không, vẫn đang bận viết luận án.”

“Đừng vội, cứ từ từ tìm.” Trần Ngạn Kỳ nhìn cô:”Đã nhiều năm không gặp, cậu vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả.”

“Cậu cũng vậy.” Tôn Tâm Nghiên hơi nhếch miệng cười:”Vài năm ở trong quân đội, đã thành sĩ quan Trần rồi.”

Nụ cười quen thuộc, giọng điệu hơi chế nhạo, Trần Ngạn Kỳ như thấy lại phong thái của cô năm đó.

Trần Ngạn Kỳ bật cười.

Có người bước ra, hai người không nói gì nữa, mỉm cười tiến vào phòng.

Những người không lái xe có uống một chút rượu, cơm nước xong mọi người háo hức đi về trường học cũ. Trước đó đã đánh tiếng rồi nên bảo vệ rất khách khí, chỉ làm thủ tục đăng kí tượng trưng một tí là cho vào.

Trường trung học của bọn họ là trường hàng đầu, lọt top 100, không chỉ là trường trọng điểm của tỉnh mà còn là trường học tốt nhất thành phố. Tuyển sinh đại học hàng năm, tỉ lệ đỗ của trường là rất cao, có hàng trăm học sinh đỗ vào những trường đại học nổi tiếng.

Ở Giang Cao ba năm, Tôn Tâm Nghiên đã gặp được sự nỗ lực đúng nghĩa, cũng gặp được những thiên tài bẩm sinh.

Đang là ngày nghỉ nên sân trường không bật nhiều đèn, hương hoa ngào ngạt, khung cảnh vô cùng tĩnh mịch. Vài bạn học sinh sau bữa tối đang đi dạo rất thoải mái.

Lý Địch mang một đôi giày cao gót, mỗi một bước đi, đế giày nện xuống nền xi măng nghe cồm cộp. Chưa được một lát mà cô và Tôn Tâm Nghiên đã cách một khoảng rất xa.

Tôn Tâm Nghiên nhìn giày của cô ấy, ít nhất  cũng phải 7- 8 cm. Thuận theo hướng nhìn của cô, Lý Địch cũng cúi xuống nhìn, mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi:”Nhìn gì vậy?”

Tôn Tâm Nghiên giơ ngón cái với cô ấy:”Lái xe mà vẫn đi được giày cao như vậy, khâm phục.”

“Có gì đâu, đi nhiều thành quen ý mà.”

Cô ấy là bạn thân nhất của Tôn Tâm Nghiên khi còn trung học, tình bạn đáng quý này vẫn kéo dài đến hiện tại. Khi còn học trung học họ ngồi rất gần nhau, Lý Địch là người đầu tiên nói chuyện với Tôn Tâm Nghiên, hỏi tên xong còn hỏi cả số QQ.

Vào thời điểm đó, Lý Địch rất bình thường, cũng may, tính cô ấy khá thoải mái, nhân duyên rất tốt. Hôm nay, nhiều bạn học cũ tỏ ra ngờ vực khi nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn rất hợp mốt, trang điểm tinh xảo này đến khi biết tên thì tỏ ra rất ngạc nhiên. Thật khó để liên tưởng cô ấy với cô gái bình thường không thể bình thường hơn thời trung học.

Lý Địch hỏi:”Cậu tháng mấy thì tốt nghiệp? Giờ khái niệm thời gian của tớ rất mơ hồ.”

“Tháng 7.”

“Còn khoảng 2 tháng nữa à.”

“Ừ.”

“Nhanh thật đấy, cậu cũng sắp học xong rồi.”

“Chứ sao nữa, cậu cũng  nán lại Quảng Châu nhiều năm như vậy rồi còn gì.”

Thành tích học tập của Lý Địch ở trung học không tốt cho lắm,  cố lắm mới đỗ một trường cao đẳng, tốt nghiệp xong cô ấy liền đi Quảng Châu làm việc cho một công ty bất động sản. Năm nay vừa mua được một căn phòng ở Quảng Châu tấc đất tấc vàng, coi như cũng có chút thành tựu

Phía trước không có ánh đèn, tiếng cười nói cũng im bặt.

Có người không xác định được liền hỏi:”Đây là sân vận động mới à?”

Sân chơi trống và có một dãy nhà ở cuối. Phong cách kiến ​​trúc không giống các tòa nhà khác của trường lắm, với kết cấu thép phổ biến, mái nhà được kéo dài thành hai đường cong vừa như gợn sóng giữa không trung, vừa giống đôi cánh chim, mềm mại mà độc đáo. “Còn nhớ không, lúc chúng ta vào trường thì sân vận động bắt đầu xây, còn thuê kiến trúc sư người nước ngoài nữa. Nào là phải có sân bóng rổ, sân cầu lông, bể bơi tiêu chuẩn quốc tế, thành ra khi chúng ta tốt nghiệp, sân vận động vẫn chưa xây xong. Vậy mà, khóa tiếp theo vừa lên thì nó khánh thành.”

“Không cần nói đến sân vận động, đơn giản nhất chính là đồng phục trường, chúng ta vừa tốt nghiệp đã có thiết kế mới, bộ chúng ta mặc suốt 3 năm thật chẳng khác nào đống bao rách.”

Nhớ lại kỉ niệm xưa làm mọi người đều cười rộ lên.

Tiến lên phía trước cũng chẳng còn gì nữa, tiếng cười dần tan trong gió, mọi người liền lục tục ra về.

Nhưng vừa đi được một đoạn ngắn, không biết ai là người đầu tiên quay đầu lại. Mọi người dường như đều bị lây nhiễm, lần lượt quay đầu lại, dừng chân.

Từ xa, tầm nhìn bỗng trở nên rộng rãi.

Ngôi trường rời xa ánh sáng của đô thị, cả bầu trời đêm ngoài màu đen thuần khiết thì chỉ có một vầng trăng. Tòa nhà thấp bé phát ra thứ ánh sáng mê người dưới ánh trăng nhàn nhạt, tựa như tòa cung điện treo lơ lửng trên không, mang một cảm giác huy hoàng rực rỡ.

Nhưng thứ còn lấp lánh hơn nó chính là những phấn đấu và cố gắng, những nụ cười và nước mắt, là những người bạn và mối tình tưởng như sẽ theo bạn suốt đời nhưng lại sớm rời xa bạn, là những cảnh tượng mà rất nhiều năm sau này bạn sẽ vẫn thấy trong giấc mơ.

Quá khứ và tương lai tràn ngập như pháo hoa lặng lẽ nở rộ dưới bầu trời đêm khoáng đạt.

Gió đêm quét qua gò má, khóe mắt Tôn Tâm Nghiên chợt ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.