[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 22: Mượn vận




Sau đó Ngụy Khiêm hồi tưởng lại, khoảnh khắc ấy – khi Lão Hùng quật xác gã lên đánh ngay trước đám đông, trong lòng gã thật sự chỉ có một vấn đề và hai lựa chọn: rốt cuộc là cắt đứt quan hệ với lão Hùng Anh Tuấn này? Hay chết chung thì tốt hơn?

Nhưng gã nhanh chóng không còn thời gian để suy xét vấn đề mang tính triết học như vậy, Lão Hùng lui sang bên một bước, kéo ghế ra sau: “Nếu cậu đồng ý thì ngồi đây, bắt đầu từ bây giờ cậu quyết định hết, tôi không tham dự bất cứ quyết sách gì, cuối cùng dù sống hay chết tôi đều gánh vác trách nhiệm, nếu cậu không đồng ý thì chúng ta tiếp tục theo phương án thứ nhất, chờ nhặt xác tôi.”

Ngụy Khiêm bị “khoác hoàng bào” nhìn lão, ánh mắt từ trong ngàn vạn ngôn ngữ hóa thành một câu: sao ông không chết luôn đi?

Lão Hùng nhìn thẳng vào Ngụy Khiêm, rồi sau đó lại tránh né ánh mắt gã.

Chuyện đã đến nước này, tất cả kiểm điểm và sám hối đều dừng ở đây.

Lão biết đây là một chuyện rất mất mặt, Lão Hùng cầm cái bảng tên trên bàn họp, trong lòng lại biết rất rõ rằng đây là lối thoát khá có tôn nghiêm mà lão có thể tìm được.

Lão thấy rõ khi đột nhiên bị chỉ tên, ánh mắt Ngụy Khiêm đã tỏ ra bối rối.

Kinh ngạc, khó tin và ngỡ ngàng thay phiên lướt qua, cuối cùng chỉ còn sự phẫn nộ khi đã định thần lại.

Nhưng Lão Hùng biết, gã nhất định sẽ bước đến đây.

Ngụy Khiêm chính là hạng người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, điều này không liên quan đến tuổi tác và kinh nghiệm, chỉ là gã đã quen với cuộc sống sau lưng không nơi để trốn, dẫu một ngày kia tận thế, mọi người bỏ chạy tứ tán, thì gã cũng nhất định là người phản ứng chậm nhất.

Chỉ người như vậy mới có thể gánh vác một công ty, thậm chí một xí nghiệp.

Giây lát sau, Ngụy Khiêm quả nhiên như lão đoán, cúi đầu chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy đi qua đây.

Lão Hùng đưa bảng tên cho gã, Ngụy Khiêm hơi chần chừ nhận lấy, thư ký của chủ tịch được huấn luyện chuyên nghiệp, còn chưa kịp phản ứng tình huống ra sao đã nhanh nhẹn đổi ly nước đặt trước mặt Ngụy Khiêm.

Ly đặt trên bàn một lúc lâu mà mặt nước vẫn còn lăn tăn, không biết có phải do tay cô gái bưng nước vẫn đang run hay không.

Ghế gỗ một lúc không ai ngồi biến thành lạnh ngắt, Ngụy Khiêm cảm nhận được những cuồng phong bão tố đang lao thẳng tới người cầm lái từ sự lạnh lẽo này, khiến gã muốn ngạt thở.

Tham dự cuộc họp này, trừ mấy thanh niên vừa đi làm chưa bao lâu thì phần lớn đều hơn tuổi gã, mà họ đều đang im lặng nhìn gã. Trên thế giới này, mọi người đều xoi mói người khác, dù là chỗ nhỏ nhặt nhất thì cũng có kẻ tìm được đủ mọi lý do, tỏ ra hiểu biết để mà chỉ trích nọ kia.

Nhưng phần lớn mọi người khi thực sự ngồi trên vị trí này đều bị cảm giác sợ hãi cùng cực từ mối nguy hiểm này đè bẹp.

Nói thế này có lẽ rất kỳ lạ, nhưng lúc ấy, ngay trong chớp mắt Ngụy Khiêm ngồi xuống ghế của Lão Hùng, sự phẫn nộ với lão vốn chất chứa trong lòng như những người khác đều tan thành mây khói.

“Tại sao mày không ngăn cản lão?” Ngụy Khiêm tự hỏi lòng mình, “Do cảm thông với chị Trần Lộ à?”

Không ai cho phép Lão Hùng cầm mấy trăm triệu gửi gắm tình cảm vào trò tạt nước, họ cuối cùng chỉ im lặng, nguyên nhân căn bản nhất là không ai kể cả bản thân gã nhận ra sự mạo hiểm của hạng mục này vào thời điểm quyết sách ban đầu. Không ai sớm dự đoán được triền núi bé tẹo kia chỉ trong vài tháng đã bị chia thành thị trường biệt thự cung vượt quá cầu, không ai nhạy bén nhận thấy trong bản đề xuất đẹp mắt chẳng có lấy một nhóm khách hàng thực sự.

Thị trường biến hóa khó lường, cuối tất cả trời trong nắng ấm đều có khả năng là một gương mặt dữ tợn, đến con tàu Titanic còn đụng phải băng trôi, và mỗi một ngày đều đang có vô số thuyền bè lớn nhỏ im ắng chìm nghỉm trong đó.

Mà sự nguy hiểm như vậy, nhân viên bình thường thậm chí tầng quản lý đều không dễ nhận thấy, bởi vì tất cả đều ở trong tầm mắt người cầm lái.

Hiện tại, là ở trong tầm mắt gã.

Ngụy Khiêm không hề phát biểu diễn thuyết nhậm chức, gã chỉ hớp một ngụm nước để làm trơn họng, nói ngắn gọn: “Không nhắc việc khác nữa, trước hết mời tổng giám đốc Hùng nói qua về tình hình tiêu thụ của bộ phận hạng mục, kế đó bộ phận dự toán và bộ phận đầu tư công bố qua về lỗ hổng tài chính, sau khi nghe xong, ai muốn đi có thể tan họp trước, trở về kịp thời đệ trình đơn từ chức cho bộ phận nhân sự, ai muốn ở lại thì cùng nhau thảo luận về trọng điểm công việc giai đoạn kế tiếp – Lão Hùng, bắt đầu từ anh đi.”

Sự thật là, tuy gã nói như vậy nhưng không ai rời khỏi trước, công việc đâu dễ tìm, chỉ cần còn trả được một ngày lương thì nhân viên sẽ không chủ động thôi việc, về phần quản lý… Lúc đầu nếu có một ai có sự quyết đoán và hiểu biết chính xác để “rời khỏi trước” thì có lẽ họ đã chẳng đi đến bước này.

Kết thúc cuộc họp dài nhất, Ngụy Khiêm và Lão Hùng là hai người ở lại cuối cùng.

Ngụy Khiêm đứng trước mặt Lão Hùng, Lão Hùng nhắm mắt lại.

“Anh nhắm mắt làm gì?” Ngụy Khiêm cáu tiết, “Anh không cho rằng con gấu chó như anh mà tôi cũng có hứng thú hôn được chứ?”

Lão Hùng nói nhỏ: “Anh còn cho là chú sẽ đánh anh.”

Ngụy Khiêm nhìn lướt qua bốn phía: “Ở đây? Không đâu, ít nhất cũng chờ tan sở, chờ anh đến nơi không người, tôi mới trùm bao bố rồi nện sau.”

Lão Hùng bật cười khẽ: “Đúng là lưu manh.”

Sau đó lão dựa phịch lên lưng ghế, ngửa đầu chăm chú nhìn trần nhà bên trên.

Một lúc lâu sau Lão Hùng mới nói như mớ: “Có lúc anh cảm thấy rất kỳ lạ, anh còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ anh không nên dẫn Trần Lộ xa chạy cao bay, đi du lịch vòng quanh thế giới, hoặc là bầu bạn với cô ấy lẳng lặng chờ đợi thời khắc cuối cùng?”

Ngụy Khiêm im lặng ngồi cạnh Lão Hùng, trước mắt là phòng họp không còn một bóng người nào ngoài họ, trên chiếc bàn dài mặt bằng đá sáng loáng lạnh ngắt chiếu ra bóng dáng lạ lùng của chính mình, trông như phần mở đầu của câu chuyện ngụ ngôn huyền bí nào đó.

“Nhưng rõ ràng biết, đến nước này rồi, gặp một lần là bớt một lần, anh lại vẫn không muốn gặp cô ấy nhiều. Nửa đêm nằm mơ anh cũng có thể mơ thấy mình chết thay cô ấy, nhưng tỉnh dậy không dám nghiêng đầu nhìn mặt vợ, chú nói có phải anh bị bệnh rồi không?” Cằm Lão Hùng lún phún râu, lão ngẩng đầu nhìn Ngụy Khiêm, như một vạn năm chưa ngủ, trong ánh mắt là sự thản nhiên phẳng lặng tựa tro tàn, lão nói, “Chú Khiêm, chú nên để anh đến chỗ hạng mục ở thành phố C đi, nếu có gì cần anh giúp, anh chờ lệnh bất cứ lúc nào.”

Ngụy Khiêm không biết mình nên nói gì, gã còn chưa bao giờ yêu đương, thì làm sao biết vợ chồng người ta là như thế nào?

“Được thôi, tùy anh vậy.” Nói rồi Ngụy Khiêm đứng dậy bỏ đi.

Biết đâu một ngày kia Trần Lộ chết rồi thì Lão Hùng sẽ được giải thoát.

Nhưng nếu có một ngày như vậy thật, Lão Hùng còn là Lão Hùng không?

Năm tháng kết cát bụi thành đá tảng, sẽ kết tình yêu ngây ngô thuở ban đầu thành cái gì đây?

Ngụy Khiêm đột nhiên hơi hối hận vì hôm ấy đã nổi giận với Ngụy Chi Viễn.

Ngụy Khiêm rửa mặt ở bệ rửa trong toilet, nhanh chóng ném phăng hết hối hận và nghi hoặc, gã biết trước mắt mình có hai việc cần thực hiện ngay: làm sao thuyết phục chủ nợ, làm sao để đàm phán kéo dài thời hạn, cùng với làm sao để bù vào lỗ hổng tài chính, hạng mục ở thành phố C rốt cuộc nên nghĩ cách tiếp tục hay nghĩ cách rút lui.

Khoảng thời gian ấy trải qua như thế nào, Ngụy Khiêm không bao giờ muốn quay đầu nhìn lại.

Trước kia khi gã hai bàn tay trắng, ở nhà cùng bà Tống tính tới tính lui vì gần trăm đồng, cảm nhận được hầu hết là áp lực sinh tồn, trách nhiệm của gã là một gia đình, là để mình sống tốt hơn, để khi em gái đến xin tiền tiêu vặt, không tới mức vì không có mà tạm thời tìm cớ trốn đi.

Hiện giờ gã đã là giai cấp có tiền trong thành phố này, chẳng ai coi gã là người nghèo nữa. Dù bây giờ ra ngoài biển quảng cáo rơi xuống đập chết ba người thì có tới hai là giám đốc gì đó, nhưng không ai phủ nhận gã quả thật trông rất đàng hoàng.

Mà áp lực gã phải gánh cũng từ một gia đình biến thành tiền lương tháng sau của cả công ty trên dưới mấy chục, thậm chí hơn trăm người, cùng khoản nợ mấy trăm triệu.

Tam Béo lén nói với gã: “Chú Khiêm à, chẳng giấu gì chú, anh thật sự không ngủ nổi, mỗi đêm đều dậy lòng vòng trong phòng, mới đầu ba mẹ còn tưởng anh bị mộng du, tính đưa anh vào bệnh viện tâm thần luôn chứ. Ba kêu anh xin nghỉ việc, mặt bằng hai năm trước mua còn đang cho người khác thuê, thôi thì lấy lại tự mình mở quán lẩu cho rồi, dù chỉ có thể ấm no thì hãy cứ ấm no trước đã, ấm no cũng rất tốt mà.”

Tam Béo không nói dối, hắn bây giờ cả ngày đăm chiêu, ngay cả yêu đương với nữ thần cũng chẳng còn tinh thần… Quên luôn nhắc nhở Ngụy Khiêm về chuyện ánh mắt thèm thuồng như chó nhìn cục xương của Tiểu Viễn nhà họ.

Ngụy Khiêm đánh giá hắn: “Kém cỏi quá!”

Tam Béo trợn mắt: “Chẳng lẽ chú mày ngủ được? Tin nổi không?”

Ngụy Khiêm liếc hắn: “Ông thấy tôi có giống mất ngủ không?”

Tam Béo nhìn thử thấy quả nhiên tinh thần không tệ, chưa thể nói là mặt mày rạng rỡ nhưng ít nhất đầu tóc mặt mũi đều sạch sẽ, sắc mặt cũng không khó coi, mắt không có tơ máu hay quầng thâm, lúc nói chuyện mạch suy nghĩ rõ ràng, ngay cả tính nết con lừa và cái bản mặt quan tài cũng phát huy như thường, chẳng có gì khác lạ cả.

Tam Béo phục, bụng nghĩ người với người quả nhiên có khác biệt.

Trước kia khi Ngụy Khiêm thi vào trung học trọng điểm, hắn còn cảm thấy cậu nhóc này chịu khó phấn đấu ham học tập, bây giờ Tam Béo phát hiện, chênh lệch giữa hắn với Ngụy Khiêm quả nhiên như trời vực, khỏi cần nói chuyện khác, chỉ bằng tố chất tâm lý có thể đuổi kịp Từ Hi thái hậu năm đó nhục mất nước cũng ăn no ngủ kỹ là hết chỗ chê rồi.

Từ Hi thái hậu chết từ đời tám hoánh rồi, thế giới tinh thần của bà già bán nước đó từ lâu đã chẳng còn đường khảo chứng, Ngụy Khiêm không biết tình huống của bà ta ra sao, nhưng gã biết thế giới tinh thần của mình trước sau cứ lung lay muốn sụp đổ.

“Ngủ được” căn bản là gã đang khoác lác lừa bịp… Không, để ổn định lòng quân một cách thích hợp.

Năm ấy Ngụy Khiêm bắt đầu mất ngủ, trước đây gã chưa từng ngờ tới chứng bệnh này sẽ rơi vào mình, gã từng phiến diện cho rằng chỉ đám đại gia giàu có thừa hơi đó mới tự dưng ôm ngực kêu mất ngủ.

Hơn hai mươi năm trước quả thật gã có thể ngủ bất cứ lúc nào và nơi nào, nhưng bây giờ gã không dám chỉ trỏ nói nọ nói kia nữa.

Chẳng biết là do sinh lý hay tâm lý, hồi đầu Ngụy Khiêm thường xuyên bận rộn đến quá nửa đêm, sống không quy luật, hơn một hai giờ cũng chưa buồn ngủ, phải tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc, rồi dần dà gã phát hiện dù lên giường đúng giờ thì mình cũng không ngủ nổi.

Để mình trông không giống con chó chết, Ngụy Khiêm bắt đầu dùng thuốc ngủ với liều lượng thấp.

Chuyện này vốn vẫn là một bí mật, cho đến khi Ngụy Chi Viễn phát hiện.

Bữa đó Ngụy Khiêm đi gặp một người của công ty tư vấn về rất sớm, gần đây Ngụy Chi Viễn vẫn đang dẫn dắt câu lạc bộ tiến hành chạy thử lần cuối cho chương trình, ngày nào cũng làm đến khuya, về nhà thấy giày của Ngụy Khiêm và cửa phòng ngủ đóng kín, còn cho là gã ngủ rồi.

Bởi hôm sau cơ bản chẳng có việc gì, giờ cũng đang nghỉ đông khỏi cần đi học, nên Ngụy Chi Viễn không vội nghỉ ngơi, rửa mặt qua loa xong liền ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu đại khái kế hoạch bước tiếp theo.

Đến gần một hai giờ, Ngụy Chi Viễn bỗng nghe trong phòng khách có tiếng động, mới đầu cậu không để ý, sau đó cảm thấy hơi bất thường – đó dường như là động tĩnh khi tìm kiếm cái gì.

Ngụy Khiêm đã dùng hết thuốc ngủ mà bận quá quên chưa mua thêm, thành thử đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, trằn trọc trên giường một lúc, chợt có một sáng kiến dở hơi – trong rất nhiều thuốc cảm có thành phần an thần, gã quyết định dùng tạm thuốc cảm thay thuốc ngủ một bữa.

Ngụy Khiêm biết rõ là thuốc có ba phần độc, gã còn biết không bệnh mà uống thuốc lâu dần sẽ gây tổn thương cho nội tạng và thần kinh não.

Nhưng nỗi đau của bệnh mất ngủ ngay trước mắt, nhịn thì cũng được thôi, song hôm sau Ngụy Khiêm phải đi thương thảo vấn đề kéo dài thời hạn trả nợ, còn cần đánh một trận ác liệt, sao có thể mất ngủ vào lúc này được?

Ngụy Khiêm càng nghĩ càng lo âu, càng lo âu càng khó ngủ, cuối cùng gã cảm thấy dù là thuốc chuột giúp gã ngủ được một đêm thì gã cũng có thể tỉnh rụi xơi nguyên bát.

Ngụy Chi Viễn quan sát gã một lúc, lấy làm lạ hỏi: “Anh bị cảm ạ?”

Theo cậu nhớ thì thể chất Ngụy Khiêm không dễ bị cảm cúm – nếu bệnh sẽ là bệnh nặng, bình thường thì không sao.

Ngụy Khiêm giật mình, thuốc cảm trong tay rơi về ngăn kéo, gã quay đầu lại nhìn Ngụy Chi Viễn một cái, bụng oán thầm rằng bản lĩnh lớn lên đi lại càng im ắng như chồn của thằng bé này không hề thụt lùi gì hết.

Ngụy Khiêm chẳng muốn giải thích, chỉ nói một câu lấy lệ: “À, hơi hơi.”

Ngụy Chi Viễn còn khuya mới tin, Ngụy Khiêm nói chuyện không nghe giọng mũi, trông cũng chẳng giống bị sốt, hơn nữa với tính nết của ông anh cậu, bệnh vặt đừng nói chủ động uống thuốc, có khi còn chẳng phát hiện ra kìa.

“Hơi hơi? Anh liền tìm thuốc cảm để uống giữa đêm hôm khuya khoắt?” Ngụy Chi Viễn bước đến, cau mày hoài nghi nhìn số thuốc gã cầm, đọc lướt qua công dụng và tác dụng phụ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Anh, không phải anh mất ngủ chứ?”

Ngụy Khiêm chửi đổng trong bụng mà mặt thì tỉnh bơ: “Sao thằng ôn con này có thể nhận ra được?”

Đồng thời, gã vô cùng bình tĩnh thò tay ra, vẫn dùng giọng điệu điềm nhiên nói lấy lệ: “Ừm, hơi hơi – đưa tao, mày cũng nghỉ sớm đi.”

Ngụy Chi Viễn rụt tay lại: “Thuốc cảm không thể dùng như vậy.”

Ngụy Khiêm: “Không sao, không thường xuyên.”

Ngụy Chi Viễn nhìn gã khó tin: “Anh còn muốn thường xuyên? Anh… ôi, chờ em một chút.”

Cậu lấy một bịch sữa trong tủ lạnh, đổ ra một cái nồi rất nhỏ, đặt lên bếp đun, lại bỏ thêm một muôi đường.

Thứ này uống vào chỉ tổ no chứ chẳng ích gì, Ngụy Khiêm thử từ lâu rồi, nhưng gã cũng không từ chối ý tốt của Ngụy Chi Viễn, chỉ nói: “Bỏ vào lò vi sóng một lúc không được sao?”

“Đâu có giống nhau.” Ngụy Chi Viễn nói.

Nóng kiểu nào chẳng là nóng? Ngụy Khiêm không hiểu, nhưng uống hình như hơi khác thật, gã đoán nguyên nhân chắc là vì một muôi đường Ngụy Chi Viễn bỏ thêm.

Uống xong gã liền về phòng, tính chờ thằng oắt này ngủ rồi lại ra tìm lần nữa. Ai ngờ vừa nằm xuống thì Ngụy Chi Viễn đã ôm chăn mò vào theo, Ngụy Khiêm bẻ đèn ở đầu giường, im lặng nhìn Ngụy Chi Viễn ném chăn lên giường của mình, bên trong kẹp lẫn vật nặng – bới ra xem thử thấy là một cái laptop bọc trong lớp chăn đặc biệt dày.

Ngụy Khiêm: “Mày làm gì thế?”

Ngụy Chi Viễn chen lên giường: “Canh anh ngủ.”

Ngụy Khiêm cảm thấy mình tuy không ngủ được nhưng cũng chẳng tỉnh táo lắm, nếu nhất định phải miêu tả thì là thần kinh cả người nằm trong trạng thái tê dại giữa ngủ và tỉnh, gã đờ đẫn định nghĩ xem tình huống này là sao, giây lát sau liền bỏ cuộc, hỏi cậu em quý hóa: “Mày định dùng cái này đập tao ngất đi hả?”

Ngụy Chi Viễn nói: “Em có một ý tưởng mới, có thể nói cho anh nghe, trong đây có phép tính rất buồn tẻ, xem có thể khiến anh ngủ gục hay không.”

Cậu còn chưa dứt lời, Ngụy Khiêm đã tung chăn ngồi dậy.

“Ừm, được, tới đi, lấy cho tao cây bút.”

“…” Ngụy Chi Viễn bất đắc dĩ nói, “Em chỉ muốn giúp anh ngủ ngon thôi, anh hai, đừng luôn nghiêm túc như vậy được không?”

Ngụy Khiêm dùng một tay ấn huyệt thái dương hơi căng, cười khổ nói: “Nếu cái này cũng có thể giúp tao ngủ thì chẳng phải mỗi ngày họp hành tao đều đánh được mấy giấc?”

Ngụy Chi Viễn suy nghĩ qua rồi bỗng nhiên ném máy tính ra, sau đó nở nụ cười.

Ngụy Khiêm ngạc nhiên phát hiện, mắt Ngụy Chi Viễn bình thường không thấy cong chút nào, nhưng lúc cười lại là mắt cười chính hiệu, hai đầu hơi cong, như đôi trăng non xinh xắn vậy.

“Em hiểu rồi.” Ngụy Chi Viễn liền vặn đèn xuống mức tối nhất, để tất cả dưới đèn chỉ còn lại một đường nét lờ mờ, sau đó cậu kéo rèm mở cửa sổ, hơi lạnh tức thì thốc vào căn phòng ấm áp.

Ngụy Khiêm lập tức chui vào chăn: “Mẹ kiếp mày mở cửa sổ làm cái quái gì vậy? Làm tao lạnh đến tỉnh hẳn luôn rồi, trò Tiểu Viễn, có thể phiền quý ngài dời gót ngà về phòng mình, đừng ở đây hại người ta được không?”

Ngụy Chi Viễn: “Anh xem, tuyết rơi rồi.”

Trên cửa sổ giữa mùa đông lạnh lẽo luôn đóng băng hoặc sương trắng, rất khó thấy rõ bên ngoài có những gì.

Nghe Ngụy Chi Viễn nói, Ngụy Khiêm mới nhìn thấy bông tuyết như lông ngỗng bay mù trời, có một số còn theo gió lạnh bay vào phòng, chớp mắt là tan mất.

Ngụy Chi Viễn lại đóng cửa sổ, nhưng màn kéo vào chừa một khe hở.

Cậu lau khô chút hơi ẩm bám trên thủy tinh, để người trong phòng có thể thấy rõ màn tuyết ngày càng dày bên ngoài cửa sổ.

Sau đó dọn sạch toàn bộ tư liệu trên bàn Ngụy Khiêm ném xuống gầm bàn, lôi tấm ảnh tốt nghiệp bị Ngụy Khiêm vứt trong góc phòng qua đặt ngay chính giữa, lại về giường ngồi, đập mềm gối và chăn rồi kéo lên cằm Ngụy Khiêm.

Ngụy Khiêm không nhịn được cười cười: “Mày giỏi chăm sóc người khác nhỉ.”

Ngụy Chi Viễn nói: “Chờ anh già rồi, em vẫn sẽ chăm sóc anh như vậy.”

Ngụy Khiêm không nhận ra phép ẩn dụ “đầu bạc răng long” trong câu này: “Chờ tao già rồi, chẳng lẽ mày còn trẻ trung lắm? Mày đâu phải con tao!”

Lần này Ngụy Chi Viễn không trả lời, cậu sột soạt nằm xuống bên cạnh, giơ tay tắt đèn, cúi người thầm thì vào tai Ngụy Khiêm: “Ngủ đi anh, chờ thời tiết đẹp lên thì phải phơi chăn rồi.”

Tai Ngụy Khiêm cực kỳ mẫn cảm, không nhịn được muốn né tránh, nhưng Ngụy Chi Viễn chạm đến là thôi, giữa bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu.

Trong đầu Ngụy Khiêm bỗng thoáng qua hình ảnh đôi mắt cười cong cong, rồi sau đó lời thì thầm của Ngụy Chi Viễn như biến thành thần chú, gã mang máng cảm thấy trong tấm chăn bị vỗ mềm ra có mùi ánh dương khi vừa phơi nắng.

Nằm trên giường, ngước mắt lên vừa vặn có thể xuyên thấu qua khe hở Ngụy Chi Viễn để lại nhìn thấy phần cửa sổ bị lau sạch kia, lại xuyên qua cửa sổ trông thấy tuyết bay mù trời, tấm chăn đắp trên người vì thế mà có vẻ đặc biệt ấm áp.

Chênh lệch nhiệt độ trong ngoài làm cho thủy tinh trong suốt lại nhanh chóng phủ sương trắng mờ mờ, trời băng đất tuyết dần bị ngăn cách ngoài cửa sổ, thoáng chốc không còn thấy rõ, ly sữa ngọt ban nãy uống vào dạ dày tỏa đến xương cốt, phát huy tác dụng an thần kỳ diệu.

Sữa bò đun trên lửa nhỏ, quả thật không giống như bỏ vào lò vi song hâm qua loa.

Người bên cạnh thở dài một tiếng cực thoải mái như có như không, trong lúc mơ màng dường như có người ôm lấy gã, nhưng điều này không hề chạm đến thần kinh suy nhược mà nhạy cảm của Ngụy Khiêm, gã ngủ thiếp đi.

Ngụy Chi Viễn không nghe anh hai tiết lộ đôi câu về những việc gặp phải bên ngoài, cậu đương nhiên quan tâm, nhưng kiềm chế được bản thân, trong thời điểm và tình cảnh này, cậu không nhắc nửa lời, cũng chẳng hỏi mảy may – bởi sự lo âu của Ngụy Khiêm sẽ không vì nói hết ra mà giảm bớt phần nào.

Ngụy Chi Viễn chỉ khéo léo phối hợp thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác thậm chí là ảo giác có thể ám thị ra, tạo một ngôi “nhà” cho gã.

Không phải một căn nhà, thậm chí không phải nhà trên luân lý, trên ý nghĩa xã hội, cũng không phải gia đình cần củi gạo mắm muối, cần “người làm chủ”.

Là nơi ngăn cách gió lạnh thấu xương, mưa to tầm tã.

Là điểm dừng chân tựa như chốn về của lữ khách đi gấp trong mưa gió.

Một đêm ngon giấc.

Hôm sau, khi Ngụy Khiêm bị tiếng chuông lâu ngày làm trang trí đánh thức, thì trời đã sáng bảnh rồi.

Trong phòng khách có tiếng bà Tống luyện tập đi lại, Ngụy Chi Viễn ra ngoài tra tư liệu từ sớm, Tiểu Bảo cũng đi học rồi.

Ngụy Khiêm vội vàng dậy rửa mặt, trong phòng ăn có bánh mì nướng sẵn cùng trứng ốp la vàng óng, mà lọ thuốc ngủ đêm hôm trước gã bỏ trên bàn đã bị Ngụy Chi Viễn vứt đi.

Kể từ đó, Ngụy Khiêm không còn mua thuốc ngủ, cũng chẳng còn cần nữa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.