Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 32: Thụ thụ bất thân




Thấy sắc mặt của Sở Ly bình tĩnh, không hề để ý tới hắn, Gia Cát Phong khá là bất ngờ, lập tức cười lạnh một tiếng:

- Được, quả thực đã có thêm chút bản lĩnh, đón thêm một quyền nữa của ta!

- Ò...

Lại một quyền được đánh ra.

Quyền này tiếng trâu rống càng vang vọng hơn, giống như một con trâu đen hùng tráng đứng ở trước mặt của mọi người, hai cái sừng dữ tợn, khí thế khổng lồ, sau đó sừng trâu ưỡn một cái rồi xông lại, khí thế hung lệ giống như thực chất, khiến cho người ta không kìm lòng được muốn nhanh chân chạy trốn.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, tay đè lên trên chuôi kiếm, trường kiếm bên hông hóa thành một điểm hàn mang, nhanh đến mức vượt quá tưởng tượng của mọi người, mũi kiếm đã đến trước yết hầu của Gia Cát Phong.

Gia Cát Phong cau mày trợn mắt lên, lùi về phía sau rồi lại đánh ra một quyền.

- Keng...

Thân kiếm bỗng nhiên không ngừng chấn động, tiếng kiếm minh vang lên không dứt bên tai.

Mũi kiếm đã dừng lại ở trước yết hầu của hắn, chỉ có thân kiếm rung động kêu khẽ đã cho thấy nó vừa phá một đạo quyền kình, hơn nữa còn là một quyền có uy lực kinh người.

Gia Cát Phong giật mình tới cực điểm, không nghĩ tới một quyền này của mình lại bị trường kiếm của hắn phá vỡ, kiếm pháp tuyệt diệu này hắn luyện thành từ khi nào, dù là mình cũng kém xa tít tắp.

Hắn lần nữa hạ thấp người, hai chân đá ra.

- Keng!

Thân kiếm đập trúng mũi chân của hắn, lần nữa không ngừng chấn động.

Nửa người hắn tức thì tê dại, trên thân kiếm truyền đến một đạo nội lực kỳ dị, từ trên ngón chân tiến vào bụng dưới của hắn, từng tầng nội lực cản trở đều bị nó nuốt chửng, không ngừng lớn mạnh.

Mũi kiếm vẫn chống ở trước yết hầu của hắn, Sở Ly nhìn vào hai mắt của hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi đã chết qua ba lần rồi.

Gia Cát Phong có thể cảm nhận được sát cơ lạnh lùng trong ánh mắt, hắn từ bỏ giãy dụa, hừ lạnh nói:

- Đây là tâm pháp gì?

Thân kiếm của Sở Ly vỗ một cái ở bả vai của hắn, nội lực kỳ dị đã lớn mạnh lập tức chui ra khỏi vai, biến mất không còn tăm hơi, Sở Ly lại lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần biết.

- Ngươi học kiếm pháp như vậy từ ai?

Gia Cát Phong làm mặt lạnh hừ lạnh nói:

- Bái ai làm sư phụ?

- Có được một quyển bí kíp, luyện theo bí kíp.

Sở Ly tra kiếm vào bao, lười biếng trả lời.

- Không thể nào!

Gia Cát Phong hừ lạnh nói.

Luyện kiếm theo kiếm phổ, cho dù mạnh hơn nữa thì cũng có hạn, không thể nào lợi hại được như hắn.

Sở Ly cười xì một cái, rất khinh thường liếc hắn một cái rồi nói:

- Ta không nhàn rỗi chơi đùa với ngươi!

Mọi người giật mình nhìn bọn họ.

Bọn họ biết võ công của thiếu chủ cực kỳ cao, kiếm pháp siêu cao, nhưng bọn họ cũng biết võ công của Sơn chủ cao, Sơn chủ bế quan khổ tu, sau khi xuất quan nhất định là võ công đã tiến nhanh.

Vì lẽ đó bọn họ cho rằng võ công của thiếu chủ cao đến đâu cũng vẫn còn hơi kém hơn Sơn chủ một bậc.

Thế nhưng không nghĩ tới, kiếm pháp của thiếu chủ lại kỳ tuyệt như vậy, Sơn chủ lại không ngăn được một kiếm của thiếu chủ!

Vẻ mặt Gia Cát Phong âm trầm, hít sâu một hơi nói:

- Bí kíp gì?

- Bí kíp đã phá huỷ, chỉ có một mình ta xem qua, Kiều Tam cũng chưa từng thấy.

Sở Ly lười biếng nói:

- Cho nên nói ngươi cũng đừng có ý đồ gì với nó!

Gia Cát Phong hừ lạnh một tiếng nói:

- Võ học của Phục Ngưu sơn chúng ta tuyệt đỉnh, không cần ước ao những bí kíp khác, ta lo lắng ngươi luyện loại võ công tà môn tiến triển thần tốc, nhưng hậu hoạn vô cùng kia!

Sở Ly nói:

- Là võ công tà môn, vì lẽ đó ta đã làm sai chút chuyện, có điều hiện tại đã qua, ta đã khôi phục lại bình thường, võ công cũng coi như đã luyện xong rồi.

- Ngươi luyện võ công gì?

Gia Cát Phong hỏi.

Sở Ly nói:

- Không tên, vô danh kiếm pháp.

- Vô danh kiếm pháp, hừ!

Gia Cát Phong biết hắn không muốn trả lời, trong lòng giận dữ, lại lạnh lùng nói:

- Xem ra ngươi không tin vi phụ!

Sở Ly nói:

- Đúng thế, ta không tin ngươi, ngươi cũng không phải là phụ thân ta!

- Hỗn trướng!

Gia Cát Phong hừ lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy võ công của mình mạnh là có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí ngay cả phụ thân cũng không nhận sao?

Sở Ly nói:

- Ngươi căn bản không xứng làm phụ thân ta, ta cũng không có người phụ thân như ngươi, tạm biệt, không tiễn!

Hắn nói chuyện quay đầu đi về phía cửa tiểu viện.

Quả thực Gia Cát Phong đã nổi lên tham niệm đối với bí kíp, phàm là người luyện võ, đụng phải loại bí kíp này tất sẽ động tâm, nhưng chắc chắn hắn sẽ không đưa cho Gia Cát Phong bí kíp.

- Ngươi quay lại đây cho ta!

Gia Cát Phong vươn tay chộp hắn.

Sở Ly giẫm một bước tránh ra, cũng không thèm nhìn đối phương mà lười biếng đi tới cửa tiểu viện, đẩy cửa ra muốn đi vào trong.

- Ò...

Một tiếng trâu rống vang lên, Gia Cát Phong bắn về phía Sở Ly, một quyền đánh về phía sau lưng của hắn.

- Sưu!

Sở Ly quay đầu xuất kiếm, một đạo hàn quang từ bên hông hắn sáng lên, mũi kiếm đâm thủng Phục Ngưu Thần quyền, trong nháy mắt đã đến trước mặt của Gia Cát Phong.

- Ò...

Gia Cát Phong không tránh không né, lại đánh ra một quyền, uy lực càng mạnh hơn.

Mũi kiếm của Sở Ly không chút trở ngại nào đâm thủng Phục Ngưu Thần quyền, đâm trúng bả vai của hắn.

- Sơn chủ!

Mọi người sợ hãi kêu lên.

Bọn họ kinh hãi đến mức biến sắc trừng mắt nhìn về phía Sở Ly, khó có thể tin hắn lại thực sự dám xuống tay đả thương Sơn chủ.

Sở Ly rút kiếm, kiếm nhẹ nhàng run lên, máu tươi dọc theo mũi kiếm chảy xuống.

Hắn tra kiếm vào bao, lạnh lùng nhìn về phía Gia Cát Phong:

- Nếu như không thức thời thì kiếm này sẽ không phải đâm vào trên bả vai, mà là cổ họng của ngươi!

- Nghiệp chướng!

Vẻ mặt Gia Cát Phong âm trầm trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi phun ra hai chữ này.

Sở Ly xem thường cười lạnh một tiếng:

- Nghiệp chướng cũng được, hỗn trướng cũng được, đều không nhọc ngươi bận tâm, người phụ thân như ngươi đã từng quan tâm tới ta khi nào chưa?

Hắn nói xong tiến vào tiểu viện, trực tiếp đóng cửa lại.

Kiều Tam tay chân luống cuống nhìn tiểu viện, lại nhìn Gia Cát Phong.

Gia Cát Phong che vai, sắc mặt âm trầm đến mức muốn chảy ra nước, mọi người câm như hến, không nói một lời.

Tất cả mọi người đều giật mình, không nghĩ tới Gia Cát Thiên thật sự dám xuất kiếm đả thương Sơn chủ.

Điều càng chết người hơn chính là, Sơn chủ không ngăn được kiếm của thiếu chủ thật!

- Ai, xem ra khúc mắc của thiếu chủ rất khó có thể hóa giải trong lúc nhất thời.

Mộ Dung Thuần lắc đầu than thở:

- Sơn chủ, oán khí của thiếu chủ rất sâu.

- Tên nghiệp chướng này, coi trời bằng vung!

Gia Cát Phong cắn răng hừ lạnh nói.

Mộ Dung Thuần nói:

- Thiếu chủ xuất kiếm tinh chuẩn, sẽ không thực sự giết chết Sơn chủ, có điều kiếm pháp của thiếu chủ lợi hại như vậy, cũng đã vượt ra ngoài dự liệu của ta, xem ra Sơn chủ đời tiếp theo không thể không giao cho thiếu chủ được rồi.

- Nó tuyệt đối không thể làm Sơn chủ được!

Gia Cát Phong cười lạnh nói:

- Chỉ cần ta còn sống, nó sẽ không thể lên làm Sơn chủ!

- Sơn chủ...

Mộ Dung Thuần vội hỏi:

- Hiện tại chỉ có thiếu chủ mới là người thích hợp nhất, có người nào còn lại có thể có thể đảm nhiệm chức trách lớn được chứ? Tiểu Lượng không được, tiểu Chu và tiểu Sở đều kém một chút, nói đi nói lại, vẫn phải là thiếu chủ đứng ra!

- Việc này đừng vội nhắc lại!

Gia Cát Phong buông tay ra, lạnh lùng nói:

- Ta tuyệt đối không thể đồng ý, đi thôi!

- Sơn chủ...

Mộ Dung Thuần vội hỏi.

Gia Cát Phong khoát tay chặn lại, xoay người trở về.

Mộ Dung Thuần nhìn về phía Hạ Lập Ngôn, Hạ Lập Ngôn lắc đầu một cái.

Hai phụ tử náo loạn đến nước này, muốn khuyên Sơn chủ hầu như là chuyện không thể, cũng may Sơn chủ chưa già, còn có rất nhiều thời gian.

Mọi người cùng đi theo, Kiều Tam ở lại tại chỗ suy nghĩ một chút, vẫn đi theo, hắn muốn thăm dò tin tức, xem một kiếm này của thiếu chủ sẽ gây ra họa thế nào!

Mộ Dung Lượng và Chu Hàn Ca, Sở Đại Chí cũng rời đi.

Trên mặt Mộ Dung Lượng mang theo nụ cười, sắc mặt của Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí thì rất bình tĩnh, không nói một lời, Mộ Dung Lượng chìm đắm trong sự hưng phấn, không để ý tới bọn họ mà trực tiếp trở lại tiểu viện của chính mình.

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí thở dài, cảm thấy tiền đồ của thiếu chủ khó lường, Mộ Dung Lượng này thủ đoạn hung tàn, muốn chặt đứt nội tình của thiếu chủ.

Sở Ly lười biếng nằm ở bên trong cái ghế, thản nhiên tự tại.

Kiều Tam bỗng nhiên chạy về, sắc mặt rất khó coi:

- Thiếu chủ, chuyện lớn không ổn rồi, Sơn chủ muốn trục xuất ngươi ra khỏi tông!

Sở Ly ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn một chút:

- Muốn trục xuất ta?

- Đúng, Sơn chủ vừa chính mồm nói!

Kiều Tam vội vàng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.