Hải Tặc Chi Bán Yêu

Chương 9: Thu Phục Nam Thần Vườn Trường 9




Yêu Nghiệt nhếch mép, nhất thời không muốn nói gì nữa. Trên thế giới hắn đẹp nhất? Đã bao giờ thấy dùng từ đẹp để khen nam nhân chưa? Đã nghe chưa hả?

Có điều, thêm tiền tố toàn thế giới này, có lẽ cũng không tới mức khó tiếp nhận như vậy nhỉ?

Sau khi Tiểu Bạch lên xe, anh tài xế đẹp trai trắng trẻo cười với Đậu Đậu, sau đó cầm một tấm danh thiếp, nói, “Cô Kim, đây là danh thiếp của bà chủ tôi, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cô có thể gọi điện cho bà ấy.”

Đậu Đậu nhận lấy danh thiếp, “Cảm ơn.”

Sau đó cô vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch ở trong xe.

Anh tài xế đẹp trai trắng trẻo đi rồi.

Yêu Nghiệt đoạt lấy tấm danh thiếp trong tay cô, xé làm hai mảnh vứt vào thùng rác.

Đậu Đậu, “…”

Tất cả soái ca phục vụ, “…”

Yêu Nghiệt, “… Tất cả nhìn tôi làm gì hả? Không cần làm việc sao?”

Các soái ca phục vụ hóng hớt vội vàng nhìn Đậu Đậu, khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Khụ, anh ấy nói đúng. Công ty chúng ta tháng sau ra thị trường, các anh… thật sự không còn việc gì làm nữa sao?”

Tập thể soái ca phục vụ hóng hớt vừa nghe thấy liền nối đuôi nhau tản ra, cần luyện tư thế đứng thì luyện tư thế đứng, cần luyện cười mỉm thì đi luyện cười mỉm.

Yêu Nghiệt kéo vợ hắn cắn môi vài phút, cuối cùng cũng thỏa mãn biến thân thành ông bố bỉm sữa.

Lăng Đầu Thanh bịt mắt hai đứa trẻ suốt quá trình giả mù mặt lạnh te, chờ tới khi Đại vương hạ lệnh một tiếng, nhanh chóng đưa bọn trẻ nhét vào lòng hắn rồi lạch bạch chạy vào trong, “Bà chủ, tôi không tiễn cô nữa, tôi đi làm việc đây, tạm biệt!”

Môi của Đậu Đậu bị sưng lên, trở thành bờ môi căng mọng cầu được hôn. Viên Viên trèo lên người Đậu Đậu, chu cái môi ra thơm một cái. Đậu Đậu đơ người, ôm lấy mặt của con gái cũng chu môi thơm một cái. Viên Viên chớp mắt, nhìn môi Đậu Đậu, sau đó lại theo tiết tấu qua thơm mẹ một cái.

Hai mẹ con qua lại mãi không có hồi kết.

Hai cha con nhìn thấy vậy thì thộn ra.

Tiếp tục như vậy thêm bốn năm lượt nữa, cuối cùng Viên Viên bại trận, vừa gãi cái tóc chỏm trên đầu, vừa khó hiểu: Mẹ sao vậy? Tại sao lại cứ muốn thơm mãi chứ?

Yêu Nghiệt nhếch mép, tóm lấy con gái: Trẻ con không được hỏi nhiều như vậy, nếu không sẽ bị chim ưng bắt ăn thịt.

Viên Viên vội vàng bụm miệng: Vâng, vâng, Viên Viên không hỏi nữa, Viên Viên sẽ không bị chim ưng bắt ăn thịt phải không?

Biển Biển: … Em ngốc thật, thật đó!

Yêu Nghiệt lườm con trai một cái: Im miệng, không nói không ai bảo con câm đâu.

Biển Biển cười lạnh một tiếng, quay đầu, rồi lại nhìn bên ngoài cửa sổ.

Làm trẻ con thật không tốt, đặc biệt là loại trẻ con vừa mới sinh ra mấy tháng còn chưa biết đi này! Nếu không nó sớm đã dứt áo bỏ nhà ra đi rồi!

Tuy nhiên Biển Biển không biết rằng… Cha nó chỉ mong sao nó đi khỏi nhà thôi, thậm chí chỉ mong sao lúc nó đi khỏi nhà thì đem theo cả em gái nó nữa!

Ừm, may mà nó không biết, nếu không tuổi còn nhỏ mà đã phải bắt đầu nghi ngời về cuộc đời rồi.

Về tới phòng 912, cô nàng Đậu nào đó thích lo chuyện bao đồng đã lập tức qua phòng 914 réo chuông cửa. Trương Khải Bình đã sớm đã tới Cục cảnh sát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.