Hải Tặc Chi Bán Yêu

Chương 40: Trêu Chọc Tổng Tài Uy Quyền 9




Sương mờ từng tầng từng tầng tan biến, người đàn ông vẫn ôm cô rơi lệ đó, người đàn ông khiến cô đau lòng không thôi… là Yêu Nghiệt.

Trong lòng Đậu Đậu tràn ngập chua xót và ngọt ngào, kéo tay Yêu Nghiệt, không kìm được mà thì thầm lên tiếng.

“Điện hạ… đừng khóc!”

Yêu Nghiệt nghe xong toàn thân run run, cánh tay ôm Đậu Đậu cũng bất giác siết chặt hơn, “Mạch Phi?”

Đầu Đậu Đậu đau nhức, vừa nghĩ ra được một chút đó thì trong chớp mắt lại bị sương mù khắp trời che lấp hết. Lớp sương mù ấy dường như vĩnh viễn không thể gạt ra hết.

Đột nhiên có hai bàn tay ấm áp ôm chặt cô, “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao cũng không phải hồi ức gì đẹp đẽ cả.”

Đậu Đậu bừng tỉnh trở lại, ngơ ngác nhìn Yêu Nghiệt một cái, mù mờ gật gật đầu.

Yêu Nghiệt thở dài, giơ tay lên day huyệt thái dương cho cô, sau đó tự trách mình nói, “Anh xin lỗi, anh không nên nhắc chuyện trước kia.”

Trước kia ở bên cô, điều khó quên nhất không gì khác là những tháng ngày sống ẩn dật ở ma giới. Lúc đó cô mặc áo giáp, đóng giả là binh lính của hắn. Một lần rồi lại một lần xông vào doanh trại của hắn, cứ tưởng cô nữ giả nam sẽ không ai có thể nhận ra. Hắn muốn xem tên binh lính nhỏ lai lịch không rõ ràng này rốt cuộc muốn làm gì, vậy nên giả vờ không biết. Nhưng cô ngoài việc ở sau mông hắn bưng trà rót nước tiện thể mắt sáng như sao thì không làm gì hết.

Lúc đó, mắt của cô quả thật rất sáng.

Giống như ngàn sao trên chín tầng mây vậy, lấp lánh khiến người ta không thể rời nổi mắt…

Nhưng sau này, hắn lấy được cực phẩm đông châu bị Ma tộc trộm đi, đưa cô về Long Cung. Từ đó, liền trở thành ác mộng của hắn.

Cô sao có thể là ma được?

Ở bên hắn lâu như vậy, mấy lần cọ xát lửa nóng. Ở cự li gần như thế nhưng hắn chỉ ngửi thấy hơi thở sạch sẽ không nhiễm bụi từ người cô.

Vậy nên, đối với thân phận của cô, hắn chưa bao giờ nghi ngờ.

Tuy cô xuất hiện ở ma giới rất đáng nghi, nhưng ma giới cũng không thiếu một dân thường có dính ma khí.

Hắn tưởng rằng cô là dân thường của ma tộc.

Có điều cũng không quan trọng nữa, dù sao hắn vì cô đã phụ người cả thiên hạ rồi.

So với cô, hắn đã thay đổi giống như một con ác quỷ loạn giết thành tính.

Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt bất giác mỉm cười, sau đó ôm Đậu Đậu vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ.

“Đừng nghĩ nữa, đời người chỉ như gặp lần đầu gặp gỡ, không được sao? Hay là… vợ đang băn khoăn trước kia rốt cuộc có từng bổ nhào về phía anh hay không?”

Bị sự vô lại của Yêu Nghiệt thình lình đánh tới, khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Không có đâu nhé!”

“Ồ, vậy em đang nghĩ gì thế?”

“Em… em chỉ cảm thấy anh nhớ hơn em nhiều chuyện, rất… rất không công bằng! Dựa vào đâu anh nhớ mà em lại không nhớ?”

Thật ra, Đậu Đậu hoàn toàn không giận giữ vô cớ như những gì cô nói. Cô cảm thấy Yêu Nghiệt một mình gánh vác hồi ức không mấy nhẹ nhàng của bọn họ quá nặng nề, cũng quá khiến cô đau lòng.

Một ngàn năm chờ đợi không mục đích, thậm chí còn không biết trong sáu giới rốt cuộc còn có người như cô nữa không. Rốt cuộc, hắn đã dùng tâm thái như thế nào để chờ cô một ngàn năm vậy?

Trong khóe mắt Đậu Đậu có ngấn lệ, cô quay đầu không để cho Yêu Nghiệt nhìn thấy. Sau đó cô hít thật sâu, bắt đầu băn khoăn vấn đề mà Yêu Nghiệt tùy ý nói ra, “Khi đó chúng ta… thật sự chưa làm chuyện đó chứ?”

Yêu Nghiệt nhướn mày, cố ý giả vờ nghe không hiểu, “Chuyện gì?”

Đậu Đậu liền gấp gáp, “Chuyện đó đó!”

Yêu Nghiệt không nhịn được cười phá lên.

Đậu Đậu phản ứng lại chuyện này là hắn cố ý trêu cô, liền nhìn với ánh mắt giận dữ, “Này! Anh không được phép cười!”

Tha lỗi cho hắn, thật sự không thể nhịn được nữa ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.