Hải Tặc Chi Bán Yêu

Chương 38: Trêu Chọc Tổng Tài Uy Quyền 7




Động tác của Cơ Yêu Nguyệt càng lúc càng nhanh, trong lòng ả chỉ có một ý niệm.

Không được để bị đóng băng!

Tiện nhân đó đã sinh con cho Cửu điện hạ, bọn họ đã ở cùng nhau rồi!

Trong một tháng này Long Cung chúc mừng sinh nhật cho Long Hậu, ả đã để tuột mất rất nhiều cơ hội giết chết cô ta, giết chết hai nghiệt chủng của cô ta!

Bây giờ ả tuyệt đối không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết nữa!

Động tác của Cơ Yêu Nguyệt không ngừng, nhanh chóng dịch chuyển một bình hoa trong thư phòng Long Vương. Ngay sau đó, giá sách cổ kính nhanh chóng mở ra, lộ ra mật thất.

Nơi đó có sáu cánh cửa đá, trừ một cánh cửa nạm dạ minh châu ra, năm cánh cửa còn lại, lần lượt khắc mặt người, mặt quỷ, mặt tiên, mặt ma, mặt yêu. Vì Đông Hải đã thuộc vào thần giới nên năm cánh cửa còn lại mỗi cánh cửa liên kết với một giới. Từ chỗ đó có thể dễ dàng đi tới bờ biển liên kết năm giới khác, mà nơi ả muốn tới lại chính là cánh cửa khắc mặt người.

Mật thất này là khi còn nhỏ trong lúc đang chơi trong Đông Hải Long Cung vô tình phát hiện ra. Lúc đó cùng ả xông vào trong còn có Cửu điện hạ. Bọn họ phát hiện ra thông đạo tới biên giới biển, sau đó có cùng một bí mật.

Từ đó trở đi, ả bắt đầu thích Cửu ca ca nói năng thận trọng này…

Vẻ mặt của Cơ Yêu Nguyệt chớp mắt ôn nhu, sau đó bước vào trong, bắt đầu tìm kiếm cánh cửa đi tới nhân gian. Cùng lúc ả bước vào mật thất, sáu cánh cửa đá bắt đầu chuyển động nhanh chóng.

Ả nhìn thấy cánh cửa điêu khắc hình mặt người, đưa tay ra đẩy, lại đẩy phải cánh cửa có nạm dạ minh châu.

Cơ Yêu Nguyệt thở dài, đang nghĩ đóng cửa đi đẩy cánh cửa mặt người lại không cẩn thận đụng vào đồ vật bày bên trong, bước chân không tự chủ được mà dừng lại. Trong mật thất bày bảo bối quý hiếm của Long Vương. Bảo vật hiếm, thượng cổ thần binh, các loại cái gì cũng có.

Dĩ nhiên, những thứ này không quan trọng.

Quan trọng chính là nơi vốn để cất giữ đông châu cực phẩm, bây giờ bày một đốt long cốt.

Đó là… long cốt của chàng!

Trước khi não phản ứng, Cơ Yêu Nguyệt đã đưa tay ra rồi.

Ả khó khăn hoạt động ngón tay bị đông cứng, lấy được đốt long cốt đó, nhanh chóng ôm vào lòng.

Sau đó không dám tiếp tục dừng lại, đi tới cánh cửa đá, nhanh chóng mở cánh cửa đi về nhân gian.

Sau khi đi vào, hít một hơi dài.

Ả cũng không biết tại sao mình lại cầm đốt long cốt đó, nhưng trực giác nói với ả, đó là mấu chốt để xoay chuyển càn khôn!

Đó là một phần của cơ thể chàng, đó là thứ tiếp xúc với huyết mạch của chàng.

Có được nó, ả có thể… Không xong rồi, hàn độc đã lan tới ngực rồi, nếu không nhanh chóng đi thì sẽ bị đông cứng thành tảng băng rơi xuống đáy biển một tháng mất!

Ở đây đã là đường bờ biển của nhân gian, ả chỉ cần phân biệt được lòng sông thông tới Sở gia là được. Còn về long cốt của chàng, chờ hàn độc của ả được áp chế mới có thể nghĩ kỹ lưỡng xem làm thế nào.

Nghĩ tới đây, Cơ Yêu Nguyệt ôm chặt long cốt.

Thân là hậu duệ của tộc thần long, bọn họ sinh ra đã có không gian của bản thân, nếu để trong đó, bất cứ ai cũng đừng hòng tìm thấy.

Cơ Yêu Nguyệt cất giữ long cốt xong, nhìn băng đã lan tới cánh tay, sau đó cẩn thận phán đoán phương hướng, hóa thành thanh long phụt một cái không thấy tăm hơi đâu.

Trên sân bóng rổ Thánh Phong, Yêu Nghiệt chấn động, ngay lập tức giơ tay, cẩn thận sờ lưng của mình.

Vừa rồi trong chớp mắt, hắn cảm nhận được đoạn sống lưng mà mình sớm đã vứt bỏ?

Chuyện gì xảy ra?

Lẽ nào có người động vào xương của hắn?

Không, không thể nào, ông già đó biết đoạn xương cốt của hắn quan trọng như thế nào. Có lẽ là tìm một nơi cất giữ nó thôi.

Nhưng mà không đúng!

Hơn một nghìn năm rồi, hắn chưa bao giờ có cảm nhận về đoạn xương đó, tại sao hôm nay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.