Hải Tặc Chi Bán Yêu

Chương 29: Quốc Sư Là Lí Tưởng 13




Hà Chính Trực nghe hết bên này bên nọ, đột nhiên mở miệng, “Đậu Đậu à, có phải em sắp thua rồi không? Sao chị lại nghe nói dì Sở dạo này không công kích Đường gia nữa rồi?”

Cái loa phóng thanh Hà Chính Trực vừa mở miệng là cả cái sân bóng rổ trong nhà đều có âm vọng lại được không hả?

Sân bóng rổ của Thánh Phong có hai nơi, một ngoài trời, một trong nhà.

Nói tới đây không thể không nhắc một câu, hôm đó Yêu Nghiệt nói có mưa cục bộ thì thật sự là có mưa. Vậy nên bình thường bọn họ ở bên ngoài, lần này liền di chuyển vào trong nhà rồi

Đối với việc này, Yêu Nghiệt biểu thị: Trong nhà tốt, trong nhà chứa được ít người hơn, trong nhà sẽ không có nhiều người rảnh rỗi như vậy mà chạy tới xem vợ của hắn!

Vì đột nhiên trời đổ mưa, ba trường đại học không thể không giảm bớt số người xem trận đấu. Từ năm trăm người giảm còn hai trăm năm mươi người như bây giờ.

Đậu Đậu nhảy qua được hố nhỏ của Vương Yên Nhiên rồi lại vượt qua được hố lớn của Lạc Thi Nhã, nhưng không cẩn thận lại nhảy vào hố lớn thần cấp của Hà Chính Trực!

Lại nói, IQ của Hà Chính Trực đúng là không ai bằng, nên chỉ có đại ca Diệp gia mới có thể cứu vãn được thôi. Nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng tới đời sau!

Cũng may chuyện không công kích Đường gia là quyết định của cô, nếu không cô sẽ bị Hà Chính Trực hại chết mất!

Hà Chính Trực nói xong, thấy người trên sân bóng rổ lần lượt nhìn chằm chằm, bèn vội vàng cúi đầu thu nhỏ cảm giác tồn tại, sau khi xong xuôi còn lấy ngón tay chọc Đậu Đậu.

“Đậu Đậu à, có phải chị đã nói gì sai không?”

Đậu Đậu vạn phần bất lực, “Chị thấy sao?”

“Chị... chị thấy chị đã nói sai rồi.”

“Ồ, IQ vẫn còn có thể cứu chữa.”

“Ôi chao, em đừng nói tới IQ của chị nữa, bây giờ phải làm sao đây?”

Thấy Hà Chính Trực thật sự lo lắng, Đậu Đậu vỗ vỗ vai cô, “Không sao, cứ đi ắt sẽ có đường thôi. Cố gia đã nhường Đường gia một bước rồi, nếu Đường gia còn không chịu, vậy thì không thể chịu đựng được nữa phải không?”

“Đúng, đã nhường bọn họ một bước rồi còn không chịu thì tuyệt đối không thể chịu đựng được nữa!”

Hà Chính Trực nói xong, lại nghi ngờ, “Nhưng mà… chị nghe nói em cho Lý Thanh thử việc rồi, việc này không phải đã có hiệu quả sao? Cũng không nhất định sẽ phá sản.”

Đậu Đậu trong lòng nói Hà Chính Trực thật sự xin lỗi chị, nhưng trên mặt lại cười khổ.

“Có tác dụng, có tác dụng, em đang phiền muộn là chỗ Tụ Bảo Bồn kia có còn nhiều dược thảo quý như vậy hay không?”

Hà Chính Trực biểu đạt đồng tình, mắt Lạc Thi Nhã lại lóe sáng.

Thì ra bỏ qua cho Đường gia là vì lý do này.

Đã nói mà, chỗ thảo dược đó tuy là có hiệu quả nhưng quá quý quá hiếm, không đủ để cung cấp cho Niệm Nô Kiều sử dụng!

Có điều, để phòng ngừa thì lát nữa vẫn phải mua chuộc Vương Yên Nhiên để cô ta đi làm gián điệp thôi. Không tin Kim Đậu Đậu sắp thua rồi mà còn bình tĩnh như vậy, hơn nữa với tính cách của Đường Lưu Ly, cô ta sẽ không vì Cố gia nhường Đường gia một bước mà không cược nữa.

Lạc Thi Nhã đoán được hòm hòm rồi, chỉ có điều thứ cô ta không thể nghĩ tới là Đậu Đậu mà làm khó người khác thì đẳng cấp cao hơn cô ta nhiều. Đậu Đậu sống hơn hai trăm năm rồi, cũng coi như là một con hồ ly gian trá.

Vậy nên Lạc Thi Nhã chỉ biết một mà không biết hai, căn bản không hề nghĩ tới Đậu Đậu đang đào hố cho Đường Lưu Ly. Cô ta còn tưởng Đậu Đậu chỉ là dựa dẫm vào Cố gia thôi, vậy nên không lo ngại gì.

“Cùng với gió thu mát mẻ, giải đấu bóng rổ một năm một lần lại tới rồi!”

Trên sân khấu vừa cất tiếng, đám đông liền hò hét điên cuồng.

Vừa nãy Đậu Đậu còn đang nói chuyện với Hà Chính Trực, bây giờ sự chú ý trong chớp mắt đã bị MC trên sân khấu thu hút. Đó là một tên mập đen có giọng nói trong vắt, là một tên mập đen tràn đầy tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.