Hải Tặc Chi Bán Yêu

Chương 22: Quốc Sư Là Lí Tưởng 6




Trương Khải Bình nhẫn nhịn hừ một tiếng, trong lòng nghĩ Tiểu Bạch thật là… Tại sao lại tiếp tục ngồi xuống vậy? Không động đậy không phải là được rồi sao?

Ngồi thì ngồi đi, tránh chỗ đó không được sao?

Cứ coi như anh không xứng thì trách nhiệm này bắt buộc phải chịu tới cùng.

Nghĩ tới đây, Trương Khải Bình lại che Tiểu Bạch kín thêm chút nữa, sau đó nhìn về phía dì Vương, nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm, vậy nên mời bà ra ngoài trước được không?”

Dì Vương sợ hãi, rất lâu sau vẫn không nhịn được muốn đổ oan cho Trương Khải Bình.

“Ai cho cậu ức hiếp tiểu thư nhà tôi hả? Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi có thể kiện cậu! Đây là cậu… cậu cưỡng bức!

Tiểu Bạch lập tức phản bác, “Là cháu chủ động, cháu muốn lấy anh ấy.”

Dì Vương ngay tức thì khóc không ra nước mắt, “Tiểu thư của tôi ơi, cô như vậy là làm sao hả? Cô muốn lấy người như thế nào không được mà phải lấy cậu ta? Cô quen cậu ta sao?”

“Cháu có quen! Ôi chao, dì đừng nói nữa, dì ra ngoài trước có được không?”

Mắt nhìn cảnh tượng gạo đã nấu thành cơm, tiểu thư nhà mình lại cam tâm tình nguyện, dì Vương không còn cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa lại, âm thầm chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Khải Bình một ngàn lần!

Sau đó bà nhấc điện thoại lên gọi cho phu nhân, kêu bà ấy nhanh chóng về giải quyết!

Sau khi dì Vương ra ngoài, Trương Khải Bình hít sâu một hơi, sau đó ôm chặt eo cô, hỏi, “Em làm như vậy sẽ không hối hận chứ?”

Tiểu Bạch lắc đầu, “Không hối hận, chỉ cần anh chưa có người con gái khác, em mãi mãi không hối hận.”

“Nhưng anh chẳng có gì hết, thậm chí anh không thể mua được cho em cái váy mà em thích…”

“Vậy thì đã sao? Em thích anh! Em không cần biết, chúng ta… chúng ta đã như thế này rồi, anh phải chịu trách nhiệm!”

Trương Khải Bình bất lực, “Câu này là cô Kim dạy em nói sao?”

Tiểu Bạch kinh ngạc, “Í? Sao anh lại biết… Khụ, em, em tự nghĩ ra đó.”

Tuy nhiên Trương Khải Bình không hề tin cô, những hành động thô bạo đơn giản như vậy, cũng chỉ có cô Kim mới nghĩ ra được thôi.

Có điều anh vẫn phải cảm ơn cô ấy.

Nếu như cô Kim không cổ vũ Tiểu Bạch làm như vậy, anh có lẽ cũng sẽ không có bất cứ qua lại gì với Tiểu Bạch nữa.

Tuy hiện giờ anh vẫn không xứng với Tiểu Bạch, nhưng anh có thể cố gắng, cố gắng để bản thân xứng với cô!

Susa nhận được điện thoại vội vàng quay về, hai người nắm tay xuống lầu, chuyện nên làm và không nên làm đều đã làm rồi.

Nhìn thấy Susa, Tiểu Bạch vui mừng gọi mẹ, sau đó kéo Trương Khải Bình, nói, “Anh ấy là Trương Khải Bình, là bạn trai của con.”

Susa đột ngột cho Tiểu Bạch một bạt tai, “Khốn khiếp! Con có biết liêm sỉ không vậy?”

Tiểu Bạch bị tát một cái, gò má nhanh chóng đỏ ửng.

Trương Khải Bình lập tức chắn trước mặt cô, “Bác gái, chuyện này đều là lỗi của cháu, xin bác đừng trách Tiểu Bạch.”

“Bác gái?” Susa hừ lạnh, “Ai là bác gái của cậu? Chỉ là một viên cảnh sát nhỏ nhoi mà dám động tới con gái của tôi!”

Trương Khải Bình khó khăn thu hồi vẻ băn khoăn của anh ta, đúng mực nhìn về phía Susa, “Cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy tới cùng.”

“Không cần cậu chịu trách nhiệm!”

“Mẹ! Mẹ biết là thời gian con hôn mê ai chăm sóc con không? Nếu như không có anh ấy, cả đời này con sẽ phải làm người thực vật! Mẹ đồng ý hay không cũng mặc kệ, trừ anh ấy con sẽ không lấy ai hết!”

“Con nói linh tinh gì vậy? Quãng thời gian con hôn mê, là mẹ mời y tá luôn ở bên chăm sóc con!”

“Mẹ biết vì sao con hôn mê không? Vì mẹ, vì mẹ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nên con mới bị hủy nhan, mới hôn mê không tỉnh được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.