Hai Số Phận

Chương 19




Giản Nhụy Ái tựa vào bên tường, trồng cây chuối .

Cụ Duệ Tường kỳ quái nhìn Giản Nhụy Ái, cảm thấy cô có rất nhiều bộ dáng, tò mò nhìn cô: "Em làm sao vậy?"

Giản Nhụy Ái ráng sức nói: "Không phải anh đã nói trồng cây chuối sẽ làm nước mắt vốn muốn chảy ra sẽ không chảy ra được sao?"

"Xì" không ngờ lời nói tùy tiện của mình lại khiến cô tin tưởng.

Cô cũng cảm thấy có cái gì không đúng, lật người xuống, nghi ngờ nhìn Cụ Duệ Tường, giống như đang nhìn kẻ tiểu nhân bỉ ổi: "Đừng bảo là khi đó anh nói với em là giả."

Cụ Duệ Tường mím môi, nhìn Giản Nhụy Ái đăm đăm giống như nhắc cô biết nếu không phải thì sao cô lại làm như thế. Khiến Giản Nhụy Ái bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là biện pháp này căn bản cũng không dùng được, nếu không tại sao cô làm đến mức nửa sống nửa chết mà nước mắt vẫn chảy ra, căn bản là Cụ Duệ Tường đang gạt người.

Cô cười cười đi đến phía sau lưng ghìm chặt cổ của Cụ Duệ Tường, giọng nói đùa giỡn: "Xem anh dám gạt em!" vẻ mặt như đang tức giận hôm nay chọc tới lão nương ngươi nhất định phải chết.

Tay của Giản Nhụy Ái rất nhỏ, , thật sự không có tác dụng gì đối với thân thể cao lớn của Cụ Duệ Tường, anh chỉ dùng tay nhè nhẹ kéo tay cô đã khiến Giản Nhụy Ái không khống chế được nên bị nhào về phía trước.

Cụ Duệ Tường hài lòng nghiêng đầu, đúng dịp mặt của Giản Nhụy Ái cùng đầu của Cụ Duệ Tường dựa chung một chỗ, môi anh thành công dính vào gương mặt của cô.

Một khắc kia thế giới liền bất động, hoàn toàn bất động.

Giản Nhụy Ái đỏ mặt, đẩy Cụ Duệ Tường ra, có chút hối hận mình đã chơi đùa quá mức, quẫn bách : "Em. . . . . . em. . . . . . Quá muộn rồi, đi ngủ thôi."

Không có tiếng đáp lại, Giản Nhụy Ái chạy vào phòng của mình, trong lòng nhảy loạn, lắc đầu thật mạnh không để cho mình suy nghĩ lung tung.

Mà khóe môi Cụ Duệ Tường khẽ mỉm cười, bàn tay không có cảm giác vuốt ve đôi môi của mình, năm năm anh lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, cũng đều không thể chạm vào cô, nhưng hôm nay trong lúc vô tình lại có thể hôn được cô.

Hôm nay tuyết hình như rất lớn, mặc dù trong xe có điều hòa, nhưng vẫn cảm thấy có gió lạnh thổi vào trong xe, cây liễu bên vệ đường cũng bị tuyết đọng dày đặc.

Cả con đường đều trắng xóa tuyết.

Giản Nhụy Ái sửa lại quần áo Giản Tử Hạo một chút "Có lạnh không?"

Khi nói chuyện cũng xuất hiện một tầng hơi thật dày, Giản Tử Hạo lắc đầu một cái: "Không lạnh, mẹ, chúng ta muốn đi đâu?"

Bỗng nhiên, cô muốn đi thăm Quyền Hàn và Trác Đan Tinh một chút, năm năm không gặp, không biết bọn họ sống như thế nào? Có tốt hay không?

"Mẹ dẫn con đến gặp hai người thân của mẹ một chút." Giản Nhụy Ái vui vẻ nói qua.

Nếu như Quyền Hàn và Trác Đan Tinh biết cô chưa chết, bọn họ sẽ như thế nào? Có phải rất vui vẻ hay không?

Nhớ lại biểu tình của bọn họ, Giản Nhụy Ái không giấu được sung sướng.

"Người thân?" Giản Tử Hạo mê man, dù sao ở nước Mĩ lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua người thân của mẹ "Mẹ, mẹ cũng có người thân sao?"

"Tiểu tử, mẹ làm sao mà không thể có người thân? Có phải là con đã quá xem thường mẹ hay không?" Giản Nhụy Ái nhéo nhẹ lên mặt cậu bé.

Giản Tử Hạo ghét bỏ hất tay Giản Nhụy Ái ra, cậu rất không thích người khác bóp gương mặt mình, bởi vì cậu cảm thấy rất phiền "Mẹ còn nhéo mặt con, con liền trở về sống cùng với mỹ nữ tổng giám đốc."

Cậu bé tức giận quệt mồm, không muốn nhìn Giản Nhụy Ái nhưng lại làm cho Giản Nhụy Ái cảm thấy con trai của mình thật sự quá đáng yêu.

Xe dừng ở cách Quán Nhân Ái không xa đã nhìn thấy Trác Đan Tinh và Quyền Hàn đang dọn dẹp tuyết ở trước cửa ra vào, xem ra bọn họ cũng không có gì thay đổi.

Nhưng quán Nhân Ái hình như đã rộng lớn và lộng lẫy hơn.

Giản Nhụy Ái thấy bọn họ sống rất tốt, trong lòng cũng thoải mái, vừa định nói tài xế chạy qua. Nhưng một chiếc xe thể thao Lamborghini sang trọng chạy như bay lướt qua từ trước mắt của bọn họ, chiếc xe đó vô cùng quen thuộc cho dù nhiều năm trôi qua cô cũng đều nhận ra được.

Đó là xe của Đơn Triết Hạo!

Anh làm sao lại tới Nhân Ái? Chẳng lẽ anh lại muốn đến làm khó quán Nhân Ái, làm khó Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, Giản Nhụy Ái lo lắng ánh mắt khóa chặt chiếc xe kia.

Thật sự là Đơn Triết Hạo đang từ trong xe bước xuống, Giản Nhụy Ái ngạc nhiên không thể tin được nhìn Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nhiệt tình đón tiếp Đơn Triết Hạo giống như anh thường xuyên xuất hiện ở đây.

Kỳ quái, quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ khi nào?

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . không phải là chúng ta đi gặp người thân sao?" Giản Tử Hạo nhắc nhở Giản Nhụy Ái đang ngẩn người, gọi mấy tiếng cũng không phản ứng gì, rốt cuộc có chuyện gì khiến mẹ cậu mất hồn như vậy?

Giản Tử Hạo tò mò nhìn chiếc xe sang trọng, rồi còn có quán cà phê bình dân chẳng có cái gì đẹp mắt.

"Tài xế, chúng ta quay về nhà" Giản Nhụy Ái tỉnh lại, cô không muốn gặp phải Đơn Triết Hạo, dù sao cô cũng không có dũng khí để đối mặt cho nên tránh anh vẫn là tốt nhất.

Ánh mắt của cô không rời khỏi quán Nhân Ái, thật ra thì cô rất muốn vào thăm Quyền Hàn và Trác Đan Tinh một chút, năm năm qua cô đặc biệt nhớ bọn họ, cô chỉ không muốn gặp lại Đơn Triết Hạo.

Ngày đó khi bọn họ biết cô chết, chắc hẳn đã rất đau lòng! Cô nhất định đã làm tổn thương bọn họ.

"Mẹ, không phải là mẹ muốn gặp người thân sao?" Giản Tử Hạo nhìn quán cà phê càng ngày càng xa: "Chẳng lẽ trong chiếc xe kia có người nào mẹ không muốn gặp sao?"

"Không có!" Giản Nhụy Ái sờ sờ đầu Giản Tử Hạo"Đột nhiên mẹ nhớ ra bọn họ đã dọn nhà đi nơi khác rồi."

"Mẹ, làm sao lại hồ đồ như thế? Ngay cả chuyện người thân chuyển nhà cũng không nhớ, thật không hiểu nổi, tại sao ba lại yêu mẹ như vậy?" Giản Tử Hạo làm ra dáng vẻ ông cụ non, nhưng lại khiến Giản Nhụy Ái phì cười.

Nhìn đứa bé đáng yêu như vậy, trong lòng cô lấy được niềm an ủi rất lớn "Chỉ có con lanh lợi."

"Mẹ, quan hệ giữa mẹ và chú Triết Hạo là như thế nào? Tại sao chú Triết Hạo lại ôm mẹ khóc?"

"Không nên nói bậy, mẹ và Đơn Triết Hạo không có quan hệ gì, Đơn Triết Hạo cũng không có ôm mẹ khóc, không được nói chuyện linh tinh." Giản Nhụy Ái không muốn hung dữ với Giản Tử Hạo, nhưng cũng không biết làm thế nào; cô sẽ không nói cho Giản Tử Hạo biết quan hệ giữa cậu và Đơn Triết Hạo.

Cô tuyệt đối không thể cho con biết, cô chỉ có một đứa con trai là Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo là tất cả của cô.

Giản Tử Hạo rất thông minh, mỗi lần nhắc tới Đơn Triết Hạo thì Giản Nhụy Ái lại lúng túng, cậu cũng không dám chọc giận mẹ, nếu không trở về ba Cụ Duệ Tường sẽ mắng cậu. Cậu làm mặt dày làm nũng nói: "Mẹ, con sai rồi, mẹ không cần tức giận, nếu như mẹ không muốn nghe thấy ba chữ Đơn Triết Hạo, về sau con sẽ không nói là được, mẹ không cần tức giận, con gái tức giận sẽ không xinh đẹp."

Được đứa bé năm tuổi dụ dỗ, Giản Nhụy Ái lại cảm thấy buồn cười, cô coi Giản Tử Hạo như báu vật ôm vào trong ngực "Hạo Hạo, cám ơn con, cám ơn con đã thông cảm cho mẹ, về sau mẹ sẽ không bao giờ tức giận với con nữa."

"Tốt nhất là như vậy!" Giản Tử Hạo bĩu môi, có vẻ không tin lắm.

Giản Nhụy Ái không nhịn được lại nhéo má Giản Tử Hạo khiến cậu oa oa kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.