Hai Số Phận

Chương 17




Gương mặt giống nhau, ánh mắt giống nhau, hơi thở cũng cùng một dạng. . . . . . Là cô sao?

Có lẽ là do ngày nhớ đêm mong, Giản Nhụy Ái thật sự không chết, cô thật sự còn sống! Kích động, anh không kịp chờ đợi liền xông qua đám người, đi thẳng tới trước mặt Giản Nhụy Ái.

Cứ như vậy hai người nhìn nhau chăm chú, Giản Nhụy Ái hoàn toàn không thể suy nghĩ được điều gì, cũng không biết mình nên làm cái gì? Chỉ có thể nhìn Đơn Triết Hạo, nhìn nước mắt kích động trong mắt anh, khiến cho cô đau lòng.

Là cô sao? Ánh mắt quen thuộc như vậy, trong suốt sáng ngời.

Đơn Triết Hạo không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình? Trực giác của anh nói cho anh biết, người kia chính là Giản Nhụy Ái, nhìn thấy tận mắt, anh càng có thể xác định, anh không đoán sai, Giản Nhụy Ái thật sự không chết, cô thật sự đang ở bên cạnh mình.

Người phụ nữ trong vụ tai nạn năm đó là ai? Trên người Giản Nhụy Ái còn có bao nhiêu bí mật?

Nhưng vào giờ khắc này anh cũng không nghĩ được gì? Anh chỉ muốn hung hăng ôm lấy cô, hóa giải nối nhớ nhung năm năm đối với cô.

Mọi người giật mình ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo bỗng nhiên ôm Giản Nhụy Ái vào trong ngực.

Có vài người cầm máy chụp hình, có vài người ở trong góc lén nhìn Cụ Duệ Tường, thấy anh không hề né tránh nhìn hai người đang ôm nhau thì cảm thấy rất kỳ quái, cũng chỉ có thể phỏng đoán quan hệ của bọn họ.

Thật ra thì, bề ngoài mọi người nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cụ Duệ Tường nhưng thật sự trong lòng anh đang mê man cực kỳ, bàn tay đặt trên xe lăn nắm chặt đến nổi đầy gân xanh.

Anh rất sợ Giản Nhụy Ái sẽ tái hợp với Đơn Triết Hạo, nhìn thấy bọn họ ôm nhau, anh cảm thấy rất chói mắt, trong lòng như có một dòng điện xuyên qua, đau đớn và ảm đạm.

Không ngờ Đơn Triết Hạo tra được ngọn nguồn mọi chuyện nhanh như vậy, xem ra anh thật sự đã xem nhẹ Đơn Triết Hạo.

Ôm lấy Giản Tử Hạo đang đứng mất hồn ở bên cạnh: "Hạo Hạo, mẹ con có chuyện, chúng ta đi ra ngoài trước đi!"

"Dạ!" Trong lòng Giản Tử Hạo có rất thắc mắc nhưng không lại gần mẹ để hỏi, chỉ muốn lẳng lặng ở cùng với ba.

Giản Nhụy Ái nhìn bọn họ rời đi, trong lòng lo lắng, tất cả lý trí cũng bị kéo về, đẩy mạnh Đơn Triết Hạo ra, nhìn ánh mắt của Đơn Triết Hạo giống như là tìm lại được đồ đã mất, khiến trái tim cô vô cùng đau đớn.

Nhưng cô phải nhắc nhở mình, Giản Nhụy Ái đã lập gia đình, không còn là bạn gái của Đơn Triết Hạo, cô và Đơn Triết Hạo đã không còn quan hệ gì nữa, cô không thể phản bội Cụ Duệ Tường.

"Tiên sinh xin tự trọng!" Giản Nhụy Ái nắm chặt quả đấm, móng tay đâm vào bàn tay, cái loại đau đớn đó như đang nhắc nhở cô.

Cô là Giản Đơn, cô không phải Giản Nhụy Ái.

Đơn Triết Hạo khiếp sợ, nhưng anh có thể cảm nhận được cô là Giản Nhụy Ái "Không thể nào, Tiểu Nhụy, em chính là Giản Nhụy Ái, anh không so đo chuyện em lừa gạt anh, nhưng anh muốn em theo anh trở về, trở lại bên cạnh anh."

Anh cầm cánh tay của Giản Nhụy Ái nắm thật chặt, anh rất sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giản Nhụy Ái nhìn anh như người xa lạ.

Lời nói ra khỏi miệng vẫn bá đạo như vậy, cô nghĩ cô không thể có lỗi với Cụ Duệ Tường, cho nên cô phải kiềm chế.

"Tiên sinh, tôi không biết anh đang nói gì? Xin buông tôi ra!"

Khẽ cau mày bảo anh buông tay vì cánh tay của cô cũng sắp bị anh bóp đứt.

Giọng nói lạnh lùng, khiến Đơn Triết Hạo run rẩy, tay không tự giác buông lỏng ra, ngây ngốc nhìn bóng dáng chạy đi của Giản Nhụy Ái, cô ấy thật sự không phải là Giản Nhụy Ái sao?

Tại sao anh lại cảm thấy cô chính là Giản Nhụy Ái? Bởi vì mùi vị trên người cô, làm cho anh cảm thấy Giản Nhụy Ái vẫn còn đang ở trên thế giới này, chẳng lẽ là do anh ảo tưởng, nghĩ Giản Nhụy Ái có thể sống lại, có thể trở về bên cạnh anh.

"Không thể nào, Tiểu Nhụy, đủ rồi, nếu như em cảm thấy nhà họ Đơn có lỗi với cha mẹ em, thời gian năm năm, trừng phạt như vậy là đủ rồi! Em không cần phải đùa nữa, anh thật sự sẽ tức giận."

Đơn Triết Hạo vốn là người không có kiên nhẫn, lần này anh thật sự muốn tức giận, sức lực nắm chặt quả đấm rất lớn, cả người hít thở không thông, ánh mắt thô bạo không có cảm giác, chỉ có tức giận.

Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo tức giận, cả người run rẩy, cắn môi, liều mạng ngăn chặn nước mắt của mình "Tiên sinh, tôi đã nghe Duệ Tường nói qua, bạn gái của anh xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, hơn nữa dáng dấp của cô ấy cực kỳ giống tôi, tôi hiểu anh rất đau lòng, nhưng mà tôi thật sự không phải là Giản Nhụy Ái, tôi là Giản Đơn, anh nghe không hiểu sao?"

"Anh không hiểu, anh cái gì cũng không hiểu, anh chỉ biết em chính là Giản Nhụy Ái, em chính là Tiểu Nhụy của anh." Đơn Triết Hạo kéo cánh tay của Giản Nhụy Ái, kéo cô vào trong ngực mình.

Dùng hết hơi sức toàn thân ôm lấy, giống như muốn đem cô nhập vào trong lòng mình.

Xương cốt của Giản Nhụy Ái kêu lộp cộp, đau đớn cau mày, muốn đẩy anh ra, nhưng lại phí công không đẩy được, cô hạ quyết tâm, nhắm mắt lại lạnh lùng nói: "Tiên sinh, tôi nghe nói bạn gái của anh đã chết rồi, là anh tự tay nhập tàng, hơn nữa còn tận mắt nhìn cô ấy được chôn cất, làm sao anh lại mở mắt nói mò, chẳng lẽ anh muốn dùng chiêu này để giành bà xã với bạn của mình."

Những lời này đã phát huy tác dụng rất tốt để Đơn Triết Hạo đang sụp đổ tìm về được lý trí, buông Giản Nhụy Ái ra. Anh không nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Anh thẫn thờ lê bước đi ra ngoài, cảm giác mình như một cái xác không hồn, đau lòng không thể hô hấp, nước mắt khổ sở không khống chế được rơi xuống.

Đơn Triết Hạo biết Cụ Duệ Tường cùng bọn họ đến du lịch, anh đi theo tới, nhìn thấy người phụ nữ kia, thật sự rất giống Giản Nhụy Ái, anh cũng không khống chế được cảm xúc của mình.

Giọng nói lạnh lùng của cô ấy, hơi thở từ chối người ngoài ngàn dặm, làm cho anh dao động, anh biết Giản Nhụy Ái của anh, sẽ không gả cho người khác, sẽ không đối với anh vô tình như thế.

Mặc dù, giữa bọn họ còn chưa bỏ xuống được ân oán, nhưng lại yêu nhau thật lòng, cho nên cô không có khả năng vô tình vô nghĩa như thế.

Giản Nhụy Ái đau đớn nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo, nước mắt giống như mưa rơi xuống.

Hạo, thật xin lỗi!

Bọn họ rời đi, mọi người trong nhà bạt đều ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu ca múa mừng cảnh thái bình, giống như chuyện khi trước không có xảy ra.

Giản Nhụy Ái chạy đi, nhìn thấy Cụ Duệ Tường ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía mình, trong lòng thở nhẹ một hơi, đi tới gần anh "Duệ Tường!"

Cụ Duệ Tường hơi run rẩy, nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, anh không đoán sai, Giản Nhụy Ái sẽ trở về tìm mình, bởi vì cô có cảm giác thiếu anh.

Hơn nữa mệnh căn của cô lại ở trong tay của anh .

Giản Tử Hạo không giấu nổi tò mò hỏi "Mẹ, mẹ có quan hệ như thế nào với chú Triết Hạo? Tại sao chú ấy lại ôm mẹ? Không phải mẹ đã nói là không muốn có quan hệ cùng với chú ấy sao?"

"Hạo Hạo, con không nên hỏi nhiều, khi trở về mẹ sẽ nói với con."Giản Nhụy Ái cưng chiều xoa đầu Giản Tử Hạo, cô nhất định không thể để cho Đơn Triết Hạo biết mình là ai? Nếu không cô không thể giữ nổi chính đứa bé của mình.

"Thật ra thì. . . . . ."

"Không cần nói, Duệ Tường, anh hiểu lòng em mà, chúng ta trở về thôi!" Giản Nhụy Ái lấy áo khoác ra khoác lên trên người bọn họ, thời tiết buổi tối ở Mông Cổ cũng có chút lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.