Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 38: Quyển 2 - Chương 7




Edit: mèo suni

Lúc đàu định về nhà ngủ một giấc đểbình tình lại nhưng Tâm Đồng làm cái gì cũng ngủ không được, vì thế muốn đi ra ngoài giải sầu, nhưng ngoài ý muốn phát hiện xe Mộ Hải Nghị ngừng ở bên ngoài nhà.

“Sao anh lại tới đây, tới tìm ba tôi sao?” Cô đi đến hỏi: “Nhưng mà ba tôi không có ở nhà.”

“Tôi biết viện trưởng ở bệnh viện, tôi tới tìm cô.” Anh cũng không muốn quanh co lòng vòng.

“Tìm tôi? Có chuyện gì sao?” Từ sau khi anh đến diendan...le%quy&don Fassell làm việc, anh chưa từng tới thăm cô, cô còn tưởng rằng cô đã bị anh lãng quên chứ!

“Lên xe, chúng ta đi dạo một tí.” Anh còn chưa nghĩ ra mình đến nên hỏi chuyện đó như thế nào.

“Cái này……” Cô suy nghĩ một lát rồi đồng ý: "Được rồi! Tôi thật rất muốn biết anh định nói với tôi chuyện gì?”

Anh chạy xe về phía vùng ngoại thành, dọc đường hai người chỉ nhìn phong cảnh ven đường, không ai mở miệng nói chuyện. 

Đợi bản thân bình tĩnh lại, lúc này Mộ Hải Nghị mới hỏi cô: “Nghe nói cô phải gả cho Phương Hữu An?”

“Là ai nói với anh?” Tâm Đồng cắn cắn môi, trong lòng chắn chắn đó là Phương Hữu An.

Anh không trả lời cô, chỉ hỏi: “Cô yêu anh ta sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến anh?” Cô yêu ai là chuyện của cô, không cần anh quan tâm nhiều chuyện như vậy: “Chẳng lẽ anh vì chuyện này nên tới tìm tôi?”

“Có thể nói như vậy.”

“Ồ! Anh thật là thú vị.” Tâm Đồng nhịn không được cười khẽ, anh có thể không liên lạc với cô mười mấy năm, bây giờ gặp lại thì hỏi cô chuyện này, rốt cuộc anh coi cô là cái gì?

Thậm chí còn nói đã quên cô là ai, hoan toàn không nhớ những việc trong quá khứ, anh lại không lú lẫn như người già, muốn hù người khác sao?

Cô giận dỗi nói: “Đúng, tôi yêu anh ấy, tôi với anh ấy hữu tình hữu ý, có phải anh nên chúc phúc cho chúng tôi hay không?”

“Theo tôi được biết, Fassell lại xảy ra chuyện, cô không biết sao?” Trong khoảng thời gian này anh đều đặt những cải cách Lăng Bá Vĩ ở trong mắt, từ lâu anh đã nhìn thấy vấn đề, anh cũng ám chỉ với ông nhiều lần, nhưng ông lại hoàn toàn không hiểu, anh đã sớm biết trước kế quả của việc này.  

“Anh biết?” Cô kinh ngạc.

“Tôi nghe thấy một ít tin đồn ở bệnh viện, huống chi nhà họ Mộ gia chúng tôi đầu tư một số tiền vào Fassell, làm sao không quan tâm nhiều tới bệnh viện được? Chuyện xấu truyền ngàn dặm, cho dù chúng tôi không hỏi, tin tức cũng sẽ tự mình bay đến.” Anh nói đều là sự thật.

“Đúng ậy, cho nên bây giờ tôi rất lo lắng, không biết nên giúp ba tôi như thế nào mới tốt.”

“Còn nhớ lần trước cô hỏi tôi muốn cô làm gì để trả một trăm triệu cho nhà họ Mộ đúng không? Đột nhiên tôi nghĩ đến ra một cách rất tốt.” Khoé miệng Mộ Hải Nghị cong lên.

“Anh muốn tôi làm gì?” Thấy nụ cười quỷ quyệt của anh, cả người cô đột nhiên căng thẳng.

“Gả cho tôi.” Anh nó ra ba chữ đó thật đơn giản.

“Cái gì?” Tâm Đồng cho rằng mình nghe lầm.

“Tôi nói gả cho tôi.” Anh xe ngừng ở mảnh đất trống, quay đầu nhìn cô: “Nếu cô gả cho tôi, tôi có thể lấy thêm một trăm triệu giúp cho chú Lăng."

“Sao anh có nhiều tiền như vậy.”

“Một trăm triệu này là của tôi, là tiền mấy năm gần đây tôi ở tập đoàn ba tôi được chia hoa hồng, cô có thể suy nghĩ một chút.” Ánh mắt anh nghiêm túc.

“Anh…… Vì sao muốn tôi gả cho anh?” Bây giờ Tâm Đồng nghi ngờ diendan...le%quy&don  nhất chuyện này. 

“Bởi vì tôi biết cô không có cái gì khác để trả nợ cho tôi trừ bản thân cô, chỉ xem cô có đồng ý hay không?” Anh bĩu môi.

"Vì sao đàn ông các người giống nhau như vậy?” Cô thất vọng nhíu mày.

Anh cười lạnh lùng: “Sao nào? Không muốn sao? Tôi cũng không miễn cưỡng, chắc là Phương Hữu An cũng có thể dùng tiền giúp cô, nhưng điều kiện là cô phải trả tôi một trăm triệu trước.”

Mộ Hải Nghị cũng không muốn làm như vậy, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô gả cho Phương Hữu An, anh thật sự không chịu được việc này.

“Mộ Hải Nghị, sao anh lại làm như vậy!” Cô bực bội trừng mắt nhìn anh.

“Tôi thừa nhận tôi cũng không phải là người tốt.” Con ngươi anh sắt bén nhìn cô: “Tôi không miễn cưỡng cô, tự cô suy nghĩ đi!”

Nói xong, Mộ Hải Nghị liền dùng sức chuyển xoay tay lái, chạy về.

Sau đó hai người không nói chuyện nữa, khi đến cửa nhà cô, Mộ Hải Nghị dừng  xe lại.

Ngồi ở bên trong xe, trong lòng Tâm Đồng đau khổ, thầm nghĩ nếu cô cứ xuống xe, có lẽ anh sẽ đòi lại một trăm triệu đã dầu tư vào Fasell, việc này rất nguy hiểm cho ba!

“Anh xác định muốn tôi dùng bản thân trả nợ cho anh?” Cô hỏi lại lần nữa.

“Đúng.” Anh không chút do dự mà trả lời.

“Cho dù anh không yêu tôi sao?” Cô hoài nghi anh chỉ muốn lợi dụng cuọc hôn nhân này khống chế ba cô và cả cô.

“Không sai, chuyện nà với việc có yêu hay không không liên quan với nhau.” Mặt Mộ Hải Nghị lạnh lùng nói.

“Nói như vậy lúc trước anh cho chúng tôi vay tiền là có mục đích riêng? Mà ba tôi căn bản là dẫn sói vào nhà?” Cô nắm chặt nắm tay, kích động hỏi.

“Dẫn sói vào nhà?” Anh xoa xoa cái mũi, cười lạnh: “Cô cho rằng tôi có mục đích gì, từ bỏ lời mời đặc biệt làm bác sỹ từ bệnh viện hoàng gia Anh quốc, về nước làm ở bệnh viện Fassell, vì Fassell giống cái thùng rỗng sao?”

“Anh…… Anh lại nói Fassell là thùng rỗng?” Người đàn ông này thật là quá đáng!

“Ít nhất bây giờ nó thật sự giống như vậy.”

“Mộ Hải Nghị! Anh…… Anh không cần khinh người quá đáng.” Tâm Đồng rưng

rưng nhìn thái độ kiêu căng của anh.

Khóe miệng Mộ Hải Nghị cong lên: “Nếu giao dịch của chúng ta không thành thì mời xuống xe!”

Hai tròng mắt Lăng Tâm Đồng rưng rưng nước chăm chú nhìn vỉ tươi cười đáng ghét kia, nhưng mà cô biết mình không thể không nhận thua: “Được, tôi đồng ý với anh.”

Nghe cô nói ra những lời này, tâm tình treo trên cao của Mộ Hải Nghị mới rơi xuống, nhưng vẻ mặt của anh lại có hay đổi gì.

“Được, một trăm triệu tôi sẽ nhanh chóng đưa cho cô, cũng sẽ tới cầu hôn, hy vọng cô có thể phối hợp với tôi, để ba cô có thể đáp ứng hôn sự của chúng ta.” Anh nói.

“Muốn tôi phối hơp với anh như thế nào?” Cô không có sức lực hỏi.

“Nếu ba cô hỏi ý kiến của cô, cô hãy nói là cô yêu tôi, cô làm được chứ?” Anh nheo đôi mắt lại, miệng thì nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn, bởi vì anh biết cô không yêu anh.

Tâm Đồng nghe xong khống chế không được cười to ra tiếng: “Ha……”

“Chuyện này buồn cười đến vậy sao?”

“Đương nhiên buồn cười, tôi hỏi anh, nếu ba tôi hỏi anh là anh có yêu tôi không? Anh sẽ trả lời như thế nào?” Cô ung dung nhìn phản úng của anh.

“Tôi?” Anh cười khẽ hai tiếng: “Tôi đương nhiên sẽ nói tôi rất yêu cô,  chuyện này cô yên tâm, tôi sẽ làm chuyện này cực kì tự nhiên.”

Tâm Đồng mỉm cười, không thể tin được anh có thể  nói bốn chữ “Tôi rất yêu cô” dễ dàng như vậy!

“Được rồi! Nếu anh có thể không quan tâm đến nó, đương nhiên tôi cũng có thể, nhưng tôi muốn biết cuộc sống sau khi cưới? Chẳng lẽ chúng ta…… Chúng ta phải…… phải……” Trời ạ, làm sao cô nói chuyện này được đây?

“Cô muốn hỏi tôi có phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng hay không đúng không?” Anh dứt khoát nói giúp cô.

Tâm Đồng ngạc nhiên, không nghĩ rằng anh có thể đoán được tâm tư của cô! “Đúng, tôi đang định hỏi chuyện đó.”

“Tất cả tùy cô, cô muốn thực hiện chúng ta thì thực hiện.” Nói đến đây, ánh mắt anh tỏ vẻ mờ ám.

“Tôi không cần.” Cô hét to.

Mộ Hải Nghị cười khẽ: “Được, nếu cô không cần tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô, bởi vì tôi không thiếu phụ nữ.”

“Đúng rồi! Anh thật sự không thiếu, ngày đó gặp nhau ở bãi đỗ xe, tôi đã hoàn toàn hiểu anh là dạng đàn ông gì rồi.” Cô khinh thường hừ lạnh.

“Vậy sao, nghe cô nói cô hiểu tôi, tôi thật thụ sủng nhược kinh (*).” Anh hỏi: “Vậy phiền cô nói cho chú Lăng biết, đêm mai tôi sẽ đến thăm, lúc đó cô cũng xuống nhà luôn.”

(*): được sủng mà sợ

“Cũng muốn tôi xuống nhà?”

“Ba cô nhất định sẽ dò hỏi ý kiến cô, nếu cô không xuống, sẽ không có cách nào làm xong việc.” Anh nói ra ý định.

“Vậy…… Được rồi! Tôi sẽ xuống.” Chỉ cần có thể giúp ba giải quyết khó khăn trước mắt, muốn cô làm cái gì cô cũng đồng ý.

“Được, mai gặp.” Nói xong anh liền xuống xe giúp cô mở cửa: “Mời.”

Sau khi xuống xe, cô nhịn không được xoay người đối diện với anh nói: “Mộ Hải Nghị, tôi thật sự không ngờ anh lại là loại người này, anh làm tôi rất thất vọng!”

Nói xong, cô liền đi vào nhà.

Mộ Hải Nghị nhìn bóng dáng cô đang chạy vào nhà, vẻ tươi cười trên mặt dần dần biến mất.

Cách một ngày, Phương Hữu An không dễ dàng chờ được Tâm Đồng đi làm, anh xông vào văn phòng cô hỏi: “Tâm Đồng tôi hỏi cô, có phải bây giờ Mộ Hải Nghị làm ở bệnh viện ba cô hay không?”

“Xin anh đừng nhắc lại tên người này trước mặt tôi.” Cô nhăn mày lại.

“Vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.