Hai Người Trong Núi

Chương 1: 1: Thao Thiết Nhỏ Ham Ăn Mơ Màng




Đang bởi vì thua Trương Huyền mà tức giận, nghe được gia hỏa không quen biết kia chạy tới xin điểm, Dư Thừa tức giận đến khuôn mặt trầm xuống.

Hắn tổng cộng chỉ có hơn hai ngàn điểm, tuy không được Mi trưởng lão ưu ái, nhưng vẫn có thể nhận được các trưởng lão khác chú trọng, cho ngươi, những người khác cũng tới xin, vậy phải như thế nào?

Một khi bắt đầu, trước đó vất vả, chẳng phải uổng phí sao?

- Ta...

Hồ Thanh hơi đỏ mặt, chỉ cảm thấy da mặt bị đối phương xé rách, đầu lâu cúi xuống, khớp xương ngón tay bị siết trắng bệch, hít sâu một hơi, cắn răng quỳ rạp xuống đất:

- Chỉ cầu Dư huynh cho một điểm, để ta qua ải là được, chỉ cần huynh đáp ứng, về sau để ta làm cái gì, ta cũng sẽ không cau mày!

- Một tiểu nhân vật Hóa Phàm tứ trọng hậu kỳ, ngay cả đỉnh phong cũng không đến, coi như muốn làm hạ nhân của ta cũng vô dụng, cút! Nếu không, có tin ta ném ngươi đi hay không?

Dư Thừa nhướng mày nói.

Cái ngoạn ý gì chứ!

Nếu là cường giả Hợp Linh cảnh tới nói như vậy, có lẽ hắn sẽ đáp ứng, một tiểu gia hỏa không đến Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, liền muốn nói điều kiện với bản thân, dựa vào cái gì?

Điểm của mình, là hao tốn vô số bảo vật, thậm chí còn bị một Linh thú Hóa Phàm thất trọng nhục nhã mới lấy được.

Há có thể tùy ý tặng người?

- Không có điểm tích lũy, là vì bản thân không có bản lãnh, không có năng lực, tự nhiên cũng không tư cách tiến vào học viện, trở thành học viên trong đó! Không nên ở đây mất mặt xấu hổ...

Phong Ngô cũng đi lên nói.

So với Trương Huyền, bọn họ không tính là cái gì, nhưng so với càng nhiều Danh Sư, đã đi tới phía trước nhất, đáng giá kiêu ngạo cùng tự hào.

- Đúng vậy, đi qua một bên, không có điểm tích lũy, còn kéo da mặt đòi hỏi? Thật như vậy mà nói, thì đây không phải Danh Dư học viện, mà học viện ăn mày!

- Không có điểm tích lũy, chỉ có thể trách bản thân không cố gắng, không trách được người khác!

- Danh Sư đường vô duyên với ngươi, đi thôi... Đừng ở chỗ này làm mất tôn nghiêm của Danh Sư!

...

Chung quanh có vài Danh Sư cũng khoát tay áo.

Xin xỏ như vậy, thực sự tổn hại uy nghiêm của Danh Sư, truyền đi, chức nghiệp đệ nhất thiên hạ này, còn mặt mũi nào đi dạy truyền nhân, truyền thụ thiên hạ?

Không thông qua chính là không thông qua, Mi trưởng lão đã nói rõ quy định, tự nhiên không thể đánh phá.

- Ân...

Biết không còn hi vọng, Hồ Thanh đứng dậy, xiết chặt nắm đấm, thân thể run rẩy.

Trong chớp mắt này, hắn chỉ cảm giác tôn nghiêm của mình, bị thổi không còn một mảnh trong gió xuân, không còn lại chút nào.

Mặc dù Danh Sư cao quý, nhưng người đều là ích kỷ.

Chỉ cần có lợi ích tồn tại, liền có nhân tính, không có người có thể chân chính làm đến đại công vô tư.

- Được rồi...

Lắc đầu, Hồ Thanh biết, coi như bỏ mặt mũi, cũng không có người cho hắn một điểm, đã như thế, còn không bằng giữ lại chút tôn nghiêm rời đi.

Hô!

Đang muốn xoay người rời đi, chỉ nghe phía trên tiếng gió phần phật, thân ảnh của Mi trưởng lão xuất hiện ở trên không trung, âm thanh vang vọng khắp nơi.

- Lần khảo hạch này, tổng cộng thông qua được 6487 người, không có điểm tích lũy, cho thấy không cách nào thông qua khảo hạch, vô duyên với Danh Sư học viện!

- Vô duyên...

Hơn hai vạn người không thông qua khảo hạch, sắc mặt đều trắng nhợt.

Mặc dù sớm biết kết quả, nhưng chính tai nghe được Mi trưởng lão nói, vẫn khó có thể tiếp nhận.

- Bất quá... Mọi người không cần rầu rĩ, Trương sư của Huyễn Vũ đế quốc biết tin tức này, chuyên môn tới tìm ta, nguyện ý lấy ra điểm của mình, phân cho mọi người, để cho tất cả mọi người đều thông qua khảo hạch. Để Danh Sư đường chúng ta càng ngày càng cường đại! Ta suy tư nhiều lần, cuối cùng gật đầu đồng ý!

- Nói cách khác, kể từ hôm nay, chư vị đều là tân sinh của Danh Sư học viện!

Mi trưởng lão vung tay lên.

- Lấy điểm tích lũy của hắn cho chúng ta?

- Trương sư nguyện ý phân điểm của mình ra?

- Cái này...

Tất cả mọi người chấn động, Hồ Thanh ở một bên vẻ mặt càng trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống.

Hắn khẩn cầu người khác ban cho một điểm, thậm chí không tiếc quỳ xuống, lấy được kết quả lại là vô tình!

Mà vị Trương sư kia, lại cam tâm tình nguyện lấy điểm của mình đưa cho mọi người, để cho tất cả mọi người qua ải...

Đây mới là Danh Sư, lòng dạ rộng lớn, tâm niệm nhân tộc!

- Trương sư... Cám ơn!

Toàn thân cứng ngắc, đầu gối lần nữa mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:

- Về sau, ngươi chính là ân nhân của ta, để cho ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó, tuyệt không nhíu mày!

Hồ Thanh cắn răng, lập ra lời thề.

Lần này quỳ xuống... Cam tâm tình nguyện!

- Cái này...

Rất nhiều người không qua ải cảm kích Trương sư, thân thể Dư Thừa, Phong Ngô thì nhoáng một cái, mắt tối sầm lại.

Bọn họ mới vừa cự tuyệt một cái muốn xin điểm, tên này liền lấy ra điểm của mình, để cho tất cả mọi người qua ải...

Đánh mặt có cần nhanh như vậy hay không?

Có cần khoa trương như vậy hay không?

Vội vàng nhìn bốn phía, chỉ thấy vô số tân sinh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua, hình như đang nói, đồng dạng là Danh Sư, chênh lệch thật to lớn!

Phốc!

Rốt cuộc nhịn không được, bệnh mới bệnh cũ cùng một chỗ phát tác, Dư Thừa phun ra một ngụm máu tươi.

Phong Ngô cũng cảm thấy mắt tối sầm lại, bị đả kích đến mất đi lòng tin.

Cái này gọi là chuyện gì, vì sao chỉ cần nhấc lên quan hệ tới Trương Huyền, đều sẽ thành như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.