Hai Người Đấu Hư Giường

Quyển 7 - Chương 35




Chiến Vô Song không chút nào tỏ ra xấu hổ, gật đầu nói:

- Hài nhi không phải đối thủ của hắn, chiến đấu cùng hắn con chỉ có hại chứ không có lợi.

Ánh mắt xem thường của Chiến Sơn Nhạc vụt tắt:

- Có thể nhận biết được mình khiếm khuyết chỗ nào, coi như ưu điểm của con! Sau việc này, trở lại Chiến gia bế quan, chưa tấn chức Linh Giai thượng phẩm không cho phép ra ngoài!

- Vâng!

Chiến Vô Song dứt khoát gật đầu, đừng nói bế quan, chỉ cần có thể giết chết Đường Phong, bắt hắn làm gì cũng được, hận thù trong lòng hắn đối với Đường Phong cho dù ngâm hết ba con sông năm hồ nước cũng khó lòng rửa sạch.

Đang lúc nói chuyện, hai người Đoạn Vô Ưu và Đường Phong chạy tới đứng lại cách vài chục trượng trước mắt mọi người.

Ánh mắt Đường Phong thân thiết nhìn về phía Chu Tiểu Điệp, sau đó lộ ra một dáng tươi cười rất vui vẻ.

Tất cả mọi người không nói gì, hay nói chính xác là không dám nói lời nào, hiện tại dưới bầu không khí áp lực do hai lão quái trăm năm tạo ra, làm cho trong lòng mỗi người đều cảm thấy vô cùng trầm trọng.

Bọn họ đứng yên, tất cả mọi người chỉ biết đứng giữa sân lẳng lặng chờ đợi.

Sau một lát nhìn chằm chằm vào nhau, Đoạn Vô Ưu mới mở miệng nói:

- Chiến Cuồng, mối thù năm đó người gây cho Đoạn gia ta, hôm nay Đoạn Vô Ưu ta nhất định lấy máu ngươi để rửa sạch!

Chiến Cuồng cười nói:

- Đoạn huynh, ngươi bị nhốt trăm năm hôm nay vừa mới đi ra, còn sức lực đánh nhau cùng ta sao?

Đoạn Vô Ưu nói:

- Ngươi cũng bị nhốt trăm năm như ta!

Chiến Cuồng lắc đầu:

- Ta không giống ngươi, ngươi bị ta ép vào trong trận pháp kia mà ta thì khác, ta tự mình ở lại Hư Thiên Điện. Tìm hiểu suốt một trăm năm, cho dù lão phu chưa hiểu thấu hết tất cả bí mật của điện thứ chín, nhưng hôm nay lão phu đã không còn là lão phu của một trăm năm trước. Nếu Đoạn huynh muốn động thủ, chỉ sợ ngươi sẽ là người có hại.

- To mồm!

Đoạn Vô Ưu cười nhạt.

- Ngươi làm sao biết một trăm năm qua lão phu cũng không làm gì?

Sắc mặt Chiến Cuồng lạnh như băng:

- Nếu Đoạn huynh nói như thế, có phải theo ý ngươi là mọi chuyện không thể giải hòa nữa rồi?

- Đừng có mơ mộng hão huyền! Những lời này ngươi đừng hỏi ta mà nên đi hỏi hơn nghìn người Đoạn gia ta chết oan uổng dưới tay ngươi, xem bọn hắn có đồng ý không mới phải!

- Hài...

Từ đâu đến cuối Chiến Cuồng vẫn chắp hai tay sau lưng, lúc nghe được đáp án như vậy hắn không khỏi thở dài một tiếng:

- Đoạn huynh, ta và ngươi biết nhau trăm năm, tuy rằng ta từng gài bẫy ngươi, nhưng vẫn nể tình để lại cho Đoạn gia ngươi một chút hương khói. Nếu hôm nay ngươi có thể xóa bỏ ân oán này, vi huynh đồng ý chia sẻ bí mật điện thứ chín cùng ngươi, hợp lực hai chúng ta, chưa chắc đã không thể hiểu thấu huyền bí trong đó, nếu thành công có thể đến được một tầng cao mới.

Nghe đến đây, Đường Phong mới hiểu được vì sao lúc Đoạn gia ngã xuống vẫn còn lưu lại một vài người, hóa ra là Chiến gia cố ý nương tay. Nhưng mặc kệ Chiến gia xuất phát từ ý tốt hay cố ý, chuyện ân oán này không thể hóa giải đơn giản như vây.

Quả hiên, Đoạn Vô Ưu cười lạnh nói:

- Sói ăn thịt, chó ăn phân! Chiến huynh ngươi sẽ không tưởng rằng chỉ bằng vài câu lời ngon tiếng ngọt của ngươi liền có thể thu phục lão phu?

Cho dù tính cách Chiến Cuồng không sai, nhưng nghe được lời nói như vậy sắc mặt vẫn trở nên cực kỳ xấu xí, nói khó nghe như vậy, còn nói trước mặt nhiều tiểu bối, quả thực quá làm mất mặt mình rồi.

- Đánh thì đánh, sợ gì!

Chiến Cuồng vung tay lên:

- Đoạn huynh đã muốn vậy, lão phu cũng không khách khí, nhìn hôm nay rốt cuộc là ngươi chết hay là ta mất mạng!

Sát khí nháy mắt tràn ra xung quanh, toàn bộ điện thứ chín bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong, trầm trọng giống như núi lớn đổ xuống, đè nặng trong lòng mỗi người, mặc kệ là Linh Giai thượng phẩm cũng tốt, Linh Giai thượng phẩm cũng được, trong nháy mắt dĩ nhiên đều cảm thấy khó mà hô hấp.

Hai vị lão quái trăm năm khá là dứt khoát, nói đánh liền đánh, hầu như cùng lúc hai người liền di chuyển, phóng về phía đối phương.

Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, xác thực hai người đều bước nhẹ, nhưng mà vạn phần quỷ dị chính là, chỉ bước ra một bước, hai người đụng thẳng mặt với nhau. Khoảng cách vài chục trượng giữa hai người phảng phất giống như bị áp súc vô hạn, tình hình thế này hầu như không một ai có thể hiểu được.

Trong nháy mắt vài chục trượng, người ở đây ngay cả kém cỏi nhất nhưu Chu Tiểu Điệp cũng có thể làm được, nhưng không ai có thể làm thành quỷ dị như hai vị lão quái trăm năm.

Riêng là một bước này, cũng đã vượt qua phạm vi hiểu biếu của mọi người. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Con mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người Đoạn Vô Ưu và Chiến Cuồng, tiếng hít thở yên lặng biến mất, tình huống chiến đấu như vậy không phải dễ dàng nhìn thấy, có thể nói trăm năm khó gặp, bở lỡ thật là đáng tiếc.

Chỉ thấy lúc hai người gặp nhau liền đồng thời ra tay, không có chiêu thức xinh đẹp, không có cương khí hung mãnh ba động, tràng cảnh chiến đấu giữa hai đại cường giả vượt xa mọi người dự đoán, dĩ nhiên chỉ đơn thuần xuất chưởng múa quyền, thậm chí ngay cả lộ tuyến của động tác đều bị nhìn thấy rõ ràng.

Ngươi đánh ta một chưởng, ta hóa giải, trở tay đánh ngươi một quyền, ngươi né tránh, vung lên một chân, quét ngang bên hông, ta tiện tay đẩy ra, một ngón tay đâm về phía trước.

Đây là một hồi chiến đấu vô cùng quỷ dị, từ đầu đến cuối, hai đại cường giả không truyền ra chút cương khí ba động nào, thời gian phảng phất bị chậm lại, động tác của bọn họ không chút sai lệch, vạn phần chặt chẽ, thậm chí có thể nói động tác vô cùng chậm.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt mọi người đang theo dõi chiến đấu dần dần trở nên ngưng trọng, đột nhiên bọn họ phát hiện khí huyết toàn thân không thể khống chế đột nhiên dao động, cảnh chiến đấu đập vào trước mắt không còn buồn cười nhàm chán như vậy, một chưởng một quyền kia đẩy dời đi, không có cái nào không bao hàm thiên địa huyền bí.

Phụt một tiếng, Chiến Vô Song đột nhiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngum máu tươi, săc mặt tái nhợt uể oải rồi ngã xuống.

- Đừng xem!

Chiến Vô Song cực kỳ hoảng sợ, vội vã hô ra khỏi miệng, nhưng cũng đã muộn, sau khi Chiến Vô Song phun máu, ngay cả hắn cũng mơ hồ không thể áp chế được khí huyến cuồn cuộn đang sôi trào trong ngực mình.

Chỉ kiên trì thời gian không đến năm hơi thở, Chiến Vô Song mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc đó, Tư Đồ Phục, Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương còn có vị trưởng lão Linh Giai thượng phẩm đi theo Chiến Vô Song vào điện thứ chín, miệng tất cả mọi người dính đầy máu tươi, tinh thần uể oải không chút phấn chấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.