Hai Người Đấu Hư Giường

Quyển 4 - Chương 10




- Trưởng lão!

Đám người Cổ gia gào lên bi thương, nhưng giờ khắc này, bọn họ nào dám tiến lên quấy rối Cổ Trường Phong? Cương khí toàn thân Cổ Trường Phong đã điều động lên, trừ phi chính hắn dừng tán công lực, bằng không một khi bị người đụng vào sẽ càng tán nhanh hơn mà thôi.

Ánh mắt mọi người đều bị động tác Cổ Trường Phong hấp dẫn qua, ngay cả Chiến Kiền ngồi trên mặt đất chữa thương cũng là như vậy, không ai chú ý tới một đạo thân ảnh mang theo một cổ xé gió không ngừng qua lại trong mật thất Hư Thiên Điện, cấp tốc tiến về bên này.

Mắt thấy Cổ Trường Phong tán công đã đến thời khắc cuối cùng, Chiến Vô Song càng âm thầm xiết chặt nắm tay, chỉ chờ Cổ Trường Phong triệt để phế bỏ công lực, liền hạ lệnh đại khai sát giới, vậy mà lúc này, tiếng hô của Chiến Kiền lại đột nhiên truyền vào trong tai mọi người.

- Ai... A…

Trận chiến vừa rồi, Chiến Kiền bị Vô Cực Kinh Mang Kiếm đánh trúng, kiếm khí nhập vào trong cơ thể, càng bị Vân Ảnh Kim Sai xuyên thủng ngực, thương thế này tuyệt đối không nhẹ, nhưng tốt xấu hắn cũng là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, sinh mệnh lực tràn đầy, cho nên thương thế còn không đủ để trí mạng. Lúc này hắn đang hóa giải kiếm khí nhập vào trong cơ thể, tâm thần càng bị Cổ Trường Phong hấp dẫn, hồn nhiên không chú ý đến động tĩnh bên cạnh.

Đợi nhận thấy mùi vị nhàn nhạt và sát khí từ trong không khí phủ xuống bên mình, thời gian đã muộn.

Lúc tiếng kêu kinh hãi của Chiến Kiền truyền ra, hắn chỉ kịp kéo dài hơi tàn phản kháng một chút, liền bị một thanh trường kiếm gọn gàng chặt đứt cổ.

Chưa bao giờ có cao thủ Linh Giai thượng phẩm nào chết bằng phương thức như vậy, thực sự đến cảnh giới này, cảm giác của bản thân đối với nguy hiểm đến tới mức độ bản năng, càng cảnh giác phi thường, mặc dù trong lúc ngủ mơ, cũng trăm triệt lần không có khả năng bị địch nhân đưa đao kiếm kề bên cổ còn không biết.

Nhưng lúc này địch nhân từ phía sau kéo tới, nắm bắt thời cơ quá tài tình. Thừa dịp Cổ Trường Phong tán công đến lúc gay cấn, thừa dịp lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn trong nháy mắt, như con báo ẩn nấp săn mồi, lặng yên tiến đến.

Huống chi, ở đây vốn là trải qua một hồi đại chiến, máu tanh tràn đầy, vô hình hòa tan khí tức trên người.

Trên cổ đầu tiên cảm thấy mát lạnh, mặc dù là đau nhức đến tận xương tủy, nhưng Chiến Kiền vẫn phản ứng vô cùng mau lẹ, căn bản nhìn không ra thân thể hắn bị thương nặng, trực tiếp từ mặt đất bắn lên, trong nháy mắt nhảy ra cự ly bảy tám trượng, hướng về phía đám người Chiến gia tụ tập phóng đi.

Chỉ bất quá tại giữa không trung, cái cổ của Chiến Kiền vẫn phung ra máu tươi như suối, chờ lúc hắn rơi xuống mặt đất, thần sắc toàn thân liền ảm đạm không ánh sáng, thân thể lảo đảo một chút, liền ngã xuống mặt đất, cái đầu vẹo sang một bên, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ cái cổ Chiến Kiền bị cắt đứt một nữa, suýt nữa liền đầu rời khỏi cổ.

Vết thương như thế này, ngay cả thực lực Chiến Kiền cao thâm tới đâu, sinh mệnh lực mạnh mẽ đến đâu, cũng trăm triệu lần không có khả năng sống sót.

Một đôi tròng mắt dần dần mất đi ánh sáng của sinh mệnh nhìn chằm chằm vào địa phương mình vừa ngồi tĩnh tọa, một người nam nhân toàn thân tràn đầy máu tanh, thần sắc thanh lãnh đứng ở nơi đó, trên tay hắn còn cầm một thanh trường kiếm sắc bén, trên kiếm phong còn mang theo máu tươi chảy xuống, thần sắc của hắn bình thản, nhưng trong đôi mắt dường như mang theo gánh nặng, bộ dáng kia dường như muốn nói “quả nhiên là thế”.

Ma Đầu Đường Phong!

Vì sao hắn lại trở về? Hắn làm sao sẽ trở về? Làm sao hắn dám trở về? Chiến Kiền chậm rãi khép lại mi mắt, đến chết cũng không rõ ràng làm sao Đường Phong sẽ đi rồi mà còn trở lại.

Không chỉ Chiến Kiền không rõ ràng, ngay cả Chiến Vô Song cũng ngây ngẩn cả người, trong kế hoạch của hắn, chuyện xấu như vậy căn bản chưa từng cân nhắc qua.

Ma Đầu Đường Phong vừa trải qua một hồi đại chiến, thủ đoạn xuất ra hết, thân thể tiêu hao thật lớn, lúc thoát ly nguy hiểm nên vội vàng chạy trốn mới đúng, làm sao hiện tại lại trở về?

Hắn không chỉ trở về, thậm chí còn lén lút giết chết cao thủ Linh Giai thượng phẩm của Chiến gia.

Biến cố kinh hoàng, khiến Cổ Trường Phong đang tán công cũng khó chịu quát lên một tiếng, nhanh chóng dừng lại hành vi ngu xuẩn đến cực điểm của hắn, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn ba động.

Nếu là chậm một hơi thở nữa, Cổ Trường Phong sẽ thực sự trở thành phế nhân.

- Vượt qua sao?

Đường Phong nhìn thoát qua tình thế trước mắt, không khỏi thở dài một chút, cánh tay cầm trường kiếm không khỏi run lên nhè nhẹ, đó là do tiêu hao quá độ dẫn đến.

Trong mắt Chiến Vô Song kịch liệt run rẩy, nhìn thoáng qua thi thể Chiến Kiền té trên mặt đất, lại nhìn Đường Phong liếc mắt, rống lên như đứt từng khúc ruột:

- Đường Phong! Chiến gia ta thề không đội trời chung với ngươi, không chết không ngớt!

Đường Phong mỉm cươi:

- Đã sớm là thế cục như vậy, Vô Song công tử còn nhiều lời làm gì?

Từ lúc Chiến Khôn ra tay đả thương Linh Khiếp Nhan, Đường Phong đã liệt Chiến gia vào mục tiêu đối địch, hiện tại lời này của Chiến Vô Song nói nên không khác nào nói thừa, làm gì có chút uy hiếp nào?

- Không ai có thể giết chết người của Chiến gia, không ai có thể?

Chiến Vô Song giống như điên cuồng, xem ra cái chết của Chiến Kiền đối với hắn có đả kích không nhỏ, cũng khó trách, kế hoạch của hắn liên tiếp xuất hiện sơ hở, dẫn đến hắn điên loạn, một đôi tròng mắt càng trở nên đỏ sậm, sắc mặt hung ác độc địa thô bạo, chỉ về Đường Phong:

- Ngươi nên chạy trốn, đáng tiếc ngươi lại dám trở về! Trải qua một hồi đại chiến, ngươi còn dư lại bao nhiêu thể lực? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Trước khi máu tươi trên người ngươi chảy đến giọt cuối cùng, người đừng mơ sẽ thoải mái chết đi, Chiến Vô Song ta sẽ vắt khô đến giọt máu cuối cùng của ngươi, cắt nát da thịt trên người ngươi, lấy đi an ủi anh linh Chiến Kiền trưởng lão trên trời.

Đường Phong bước ra một bước, ngạo nghễ nói:

- Vậy còn phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không?

Cùng với một âm thanh vang lên, phía sau cái bóng Đường Phong, Chung Lộ thò đầu ra, mà theo sát phía sau Chung Lộ dĩ nhiên có mười mấy thân ảnh.

Những người này hoàn mỹ dung hợp trong bóng đen, bản thân càng không hề có sinh cơ, không có cương khí ba động, thế cho nên ai cũng không phát hiện, đợi đến lúc bọn họ động đậy, đi tới trong tầm nhìn của mọi người, mới lộ ra bộ mặt chân thật.

Tất cả đều hắc y hắc bào, trên mặt bao kín, trên người tản ra một cổ mùi vị kỳ dị và khí tức tử vong, mười mấy người đồng loạt đứng ở nơi đó, tuy rằng không có chút cương khí ba động, nhưng lại có một loại áp lực và cảm giác khủng hoảng làm cho người ta không nói được thành lời.

- Hắc Y Vệ!

Chiến Vô Song thất thanh kinh hô.

Hắc Y Vệ bên người Đường Phong cũng rất là nổi danh y như bản thân hắn, số lần Hắc Y Vệ xuất hiện tuy không nhiều, nhưng mỗi khi Hắc Y Vệ xuất hiện, đều ý nghĩa một hồi giết chóc bắt đầu.

Đám người Hắc Y Vệ không rõ thân phận này có thực lực cao thâm vô cùng, hành động mau lẹ, lực lượng vô cùng lớn, hơn nữa còn không sợ sống chết, từ lâu đã để lại bóng ma trong lòng mọi người.

Có đồn đãi, tuy rằng ma đầu Đường Phong tội ác chồng chất, làm rất nhiều việc ác, đến nỗi không còn một tia nhân tính, nhưng Hắc Y Vệ bên người hắn lại là Tu La từ trong địa ngục đi ra, một khi bọn họ đánh nhau chính là liều mạng, người cùng bọn họ chống lại chính là mở đầu của tử vong.

Hắc Y Vệ ngang ngược lên sân khấu, như một nắm đấm sắt đấm vào trên khuôn mặt tuấn tú của Chiến Vô Song, đưa lời nói hùng hồn vừa rồi của hắn oanh thành mảnh nhỏ, càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trở nên đỏ bừng.

Đồn đãi Hắc Y Vệ xuất quỷ nhập thần, không ai biết bọn họ sẽ xuất hiện ở địa phương nào, lúc nào sẽ xuất hiện, trước đây Chiến Vô Song cũng từng suy nghĩ qua về nhân tố Hắc Y Vệ này, nhưng trong toàn bộ Dị Bảo Điện thủy chung không phát hiện được tung tích của những hắc y nhân này, mà trận chiến vừa rồi, Hắc Y Vệ càng bặt vô âm tín, cho nên trong tiềm thức Chiến Vô Song cho rằng Đường Phong cũng không mang theo Hắc Y Vệ bên người.

Thế nhưng vô luận Chiến Vô Song nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra trên đời còn có Không Gian Mị Ảnh tồn tại. Hắc Y Vệ có thể nói là thời khắc nào cũng ở một chỗ cùng Đường Phong, vừa rồi đánh một trận Đường Phong không để Dược Thi xuất ra, chỉ là bởi vì trước mặt gần trăm người chăm chú nhìn vào, không tiện phóng Dược Thi ra mà thôi.

Đi tới địa phương không người, thả ra Dược Thi tự nhiên không sao.

- Công tử, ngươi làm sao biết Cổ gia sẽ gặp bất lợi ở đây?

Chung Lộ nhìn thoáng qua thế cục trước mắt, phát hiện quả nhiên giống như suy đoán vừa rồi của Đường Phong, trong lòng không khỏi rất bội phục, đôi mắt đẹp tràn ngập vô cùng ái mộ và sùng bái, nhìn chằm chằm Đường Phong hỏi.

Đường Phong ha hả cười một tiếng, không để ý tới Chiến Vô Song đang xanh mặt, mở miệng nói:

- Nàng cho công tử ta là kẻ ngu si sao, trận chiến vừa rồi các vị bằng hữu Cổ gia chỉ là đánh giả, sao ta lại không cảm giác được? Bất quá làm giả liền có thể để người bên ngoài nhìn ra kẽ hở. Cho nên ta trở về, cũng chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, nếu bởi vì ta mà dẫn đến Cổ gia có tổn thất gì, cũng không có mặt mũi đi gặp Cổ gia chủ. Hiện tại xem ra, quyết định này thực sự là sáng suốt, Cổ trưởng lão, thái độ làm người của Chiến Vô Song ra sao, chắc hẳn ngươi còn rõ ràng hơn ta, những gì hắn nói ngươi có thể tin? Chờ lúc ngươi tan hết công lực, là Vô Song công tử sợ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Cổ Trường Phong bên kia nghe xong những lời này, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ, lập tức nói:

- Là tâm trí Cổ mỗ không kiên định, bị tiểu nhân mê hoặc, đa tạ Đường công tử đến đây giải vây, ân tình này chắc chắn Cổ mỗ sẽ báo lại cho gia chủ.

Hai người vừa nghe vừa nói, thực sự vô cùng chọc giận Chiến Vô Song, Chiến Vô Song hung hăng quát một tiếng:

- Các ngươi cho rằng chắc chắn mình thắng rồi? Thật buồn cười, số lượng cao thủ Chiến gia ta và Tư Đồ thế gia vẫn như cũ gấp đôi các ngươi, Đường Phong, ngươi hẳn là cúp đuôi chạy trốn, bất quá nếu ngươi đã trở về, bản công tử phải nói ngươi ngu ngốc, hay là quá ngu ngốc đây?

- Ngốc bức!

Từ trong miệng Đường Phong nói ra hai từ thô tục:

- Nếu như có thể lấy nhân số liền quyết định thắng bại, còn tu luyện làm cái gì?

Cách nhau không đến mấy trượng, Đường Phong và Chiến Vô Song lạnh lùng đối mặt.

Hai người trẻ tuổi có thanh danh lớn nhất hiện nay không è dè ánh mắt đối phương, tại Dị Bảo Điện chính diện va chạm, ma sát thành hỏa hoa kịch liệt.

Bầu không khí mơ hồ trở nên nóng rực.

Không có bất luận lời nói hùng hồn, không có chút động viên trước cuộc chiến, theo một âm thanh của Đường Phong vang lên, và một tiếng ra lệnh của Chiến Vô Song, hơn trăm người trực tiếp lâm vào trong hỗn chiến.

Trong đó nổi bật nhất là hắc y bên phía Đường Phong, hơn mười bộ Dược Thi kéo theo tàn ảnh, không sợ chết chóc chạy ào ào vào trong đại quân liên hợp của Chiến gia và Tư Đồ thế gia, lấy số lượng mười người đối mặt sáu bảy mươi người, vẫn không chút sợ hãi, lộ ra bản sắc anh hùng.

Ngoài trừ Đường Phong, không một ai biết bọn họ vốn là người chết, loại đấu pháp này xác thực có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người, đợi đến khi người của Chiến gia và Tư Đồ thế gia kịp thời phản ứng, các Dược Thi đã đại triển thần uy rồi.

Bộ Dược Thi của Thiên Cơ Tử có thực lực cực mạnh, tuy rằng không có thần hồn, nhưng bằng vào bản năng chiến đấu, vẫn như cũ không phải các Dược Thi khác có thể so sánh.

Đao kiếm chém vào thân thể, Thiên Cơ Tử không chút để ý tới, ngược lại nắm thân thể một người Linh Giai hạ phẩm, cắn mạnh trên cổ hắn, máu tươi vảy ra, cùng với một tiếng kêu thảm thiết của Linh Giai hạ phẩm này, máu thịt đều bị kéo xuống một khối to.

Trong nháy mắt, thừa dịp đối phương kêu thảm thiết, hai tay Thiên Cơ Tử ôm lấy đầu người này, xoắn thật mạnh, trực tiếp vặn gẫy cổ hắn, Thiên Cơ Tử căn bản không biết địch nhân có tử vong hay không, tiếp tục cắn từng ngụm từng ngụm xé nát da thịt hắn.

Phương thức chiến đấu máu tanh như thế này triệt để hù dọa lòng can đảm của đám người Chiến gia và Tư Đồ thế gia, ăn máu thịt người, đây chính là chuyện mà không ai có thể nghĩ đến.

Địch nhân vây quanh người Thiên Cơ Tử chân tay run rẩy, sĩ khí liền hạ thấp.

Trừ Dược Thi Linh Giai thượng phẩm ra, Dược Thi Linh Giai trung phẩm Bích Kinh Thần chiến đấu có vẻ rất đúng mực, tốt xấu thân thể hắn cũng có thần hồn, còn có một tia thần trí, cầm vũ khí do Đường Phong phân phối trên tay, thi triển sở học, chiêu thức lúc còn sống, khí thế tuyệt luận như mãnh hổ hạ sơn, thân pháp lại tuyệt diệu như linh xà xuất động, xuyên qua xuyên lại trong đàn địch nhân, thu gặt tính mệnh địch nhân.

Đám người Cổ gia vẫn nghẹn một cục tức trong họng, lúc này tự nhiên sẽ không thờ ơ đứng nhìn, đều xông lên phía trước, liều mình quyết chiến cùng địch nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.