Hai Lần Gặp Gỡ

Chương 41: Đại sư quét rác vô danh




Mưa thực sự rất lớn, ra khỏi nhà hàng gió lạnh thổi tới, không khỏi có vài phần co rúm lại, Khả Ly xoa xoa cánh tay, đứng kề bên Hứa Mỹ An.

"Mỹ An, xe của để cho Khả Ly lái đi, sau này em không cần lái xe nữa, luôn lỗ mãng như vậy anh rất lo lắng." Lam Tuấn Kiệt đã khuyên Hứa Mỹ An tặng chiếc xe tiểu QQ của cô ấy cho Khả Ly dùng vài lần rồi, dù sao hiện tại hai người cũng ở chung, cô đi xe của anh là được.

Hứa Mỹ An nhìn cơn mưa trong màn đêm tối như mực nói : "Hôm nay không được, mặc dù Khả Ly biết lái xe, nhưng lại rất ít khi lái, bây giờ lại đang mưa, vẫn để em đưa cậu ấy về thì tốt hơn."

Khả Ly còn chưa phát biểu ý kiến, Phong Chi Thu đã vẻ mặt thành khẩn cười nói: "Việc đưa người đẹp về này vẫn nên giao cho tôi đi, cho tôi một cái cơ hội, hai người yên tâm trở về đi."

"Đúng! Mỹ An em lên xe của anh, xe của em thì cứ để ở đây, Khả Ly sẽ do Phong Chi Thu đưa về."

"Này, Khả Ly, cậu không có vấn đề chứ." Hứa Mỹ An cảm thấy không khí đêm nay hơi quỷ dị, cho nên vẫn muốn hỏi ý của Khả Ly.

Khả Ly nhìn Phong Chi Thu liếc mắt một cái, còn chưa nói ra lời phản đối, Phong Chi Thu đã nhíu mày nói : "Cô Hứa lo lắng sao? Tuấn Kiệt hẳn là có thể đảm bảo tôi không phải người xấu chứ!"

"Đương nhiên không phải! Chi Thu cậu đưa Khả Ly, bọn mình đi trước đây, trời lạnh." Lam Tuấn Kiệt nói xong gật đầu với Khả Ly, kéo Hứa Mỹ An đi mất.

Nhìn hai người Lam Tuấn Kiệt đi rồi, trong lòng Khả Ly ngược lại lại thấy thoải mái hơn, cả buổi tối cô vẫn lo lắng Phong Chi Thu sẽ làm ra hành động kinh người nào đó trước mặt bọn họ, tạm thời mà nói thì coi như tốt, bạn tốt đi rồi, anh còn muốn nói với cô cái gì hay làm cái gì cô cũng không lo lắng nữa.

Chẳng qua chỉ còn lại hai người nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, đành phải cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

"Đi thôi!" Tiếp nhận ô từ nhân viên phục vụ, Phong Chi Thu nắm tay Khả Ly đi ra xe.

Xe rời đi, Phong Chi Thu đánh vỡ trầm mặc trước tiên: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"

"Nói cái gì?" Ngữ khí của Khả Ly thản nhiên, không rõ vì sao giọng điệu của anh giống như đang hưng sư vấn tội vậy.

"Nói cái gì?" Cơn tức của Phong Chi Thu lại bắt đầu trào lên, nín nhịn cả buổi tối, chẳng qua là anh không muốn làm cho Tuấn Kiệt nhìn thấy anh vì một người phụ nữ mà nổi giận thôi, trước đó cũng hoàn toàn không nghĩ tới hứa Hứa Mỹ An sẽ mang Khả Ly đến dùng cơm, cho nên anh vẫn cố chịu đựng.

"Nói một chút về tối hôm qua đi, tối hôm qua đã làm gì!"

Tối hôm qua? Khả Ly có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ tối hôm qua anh cũng thấy cô và anh Hứa rồi? Như vậy cơn giận của anh, cử chỉ khác thường của anh là vì tối hôm qua sao? Anh bở vì tâm trạng giống như cô nên mới như vậy sao?

Khả Ly vì suy đoán của mình cảm thấy có chút nhảy nhót, giọng điệu không tự chủ được mà mềm nhẹ đi rất nhiều: "Tối hôm qua anh Hứa mời em đi xem nhạc kịch, chính là anh trai của Mỹ An."

"Quan hệ của em và anh ta tốt lắm sao?" Phong Chi Thu đang nhớ lại cái nắm tay của hai người, vẻ mặt vẫn không vui.

Như vậy xem như là đang ghen sao? Khả Ly lặng lẽ đánh giá ánh mắt của anh, thật sự rất giống đang ghen, miệng lại nói: "Anh Hứa vẫn rất chiếu cố gia đình em."

"Vậy sao em không lấy anh ta làm chồng, sao còn kết thân với anh, không nghĩ tới em cũng sẽ làm loại chuyện chân đứng hai thuyền này." Phong Chi Thu lạnh lùng nói.

Sắc mặt Khả Ly trắng nhợt, hóa ra anh nghĩ về cô như vậy sao, anh hoàn toàn không biết mấy năm qua cô sống như thế nào, anh dựa vào cái gì mà nói cô như vậy, cô cắn cắn môi đột nhiên không muốn giải thích.

"Như thế nào? Không nói được gì nữa rồi? Nếu không phải là bị tôi nhìn thấy tận mắt, tôi thật sự cũng không dám tin tưởng! Dù sao bình thường em biểu hiện thẹn thùng như vậy cơ mà, là tôi nhìn lầm, con cũng đã sinh, làm sao có thể vẫn cứ thẹn thùng chứ, tôi thấy em đến Nghệ Tinh làm nghệ sĩ thì thích hợp hơn đấy." Phong Chi Thu vẫn không thuận theo không buông tha, giọng điệu rất không tốt.

Khả Ly không nhịn được nói: "Em và anh Hứa không cóchuyện gì cả, anh đừng nói xấu em, chính anh tối hôm qua còn không phải cũng mang theo một cô gái khác đấy thôi, với xuất thân của em, người phụ nữ có điều kiện như vậy là hoàn toàn là với không tới rồi, rất nhiều tiều thư thế gia đấy anh cố gắng mà chọn lựa."

"Nói như vậy, tối hôm qua em cũng nhìn thấy anh?" Phong Chi Thu cho xe đi chậm lại, nghiêng đầu, nhìn đến vẻ mặt đầy ủy khuất của Khả Ly, biểu tình không khỏi hòa hoãn xuống: "Được rồi, lần này thì anh tin tưởng em không có quan hệ gì với người đó, bởi vì anh cũng coi Lam Tâm như em gái mới đi xem nhạc kịch với cô ấy, nhưng về sau đừng tùy tiện để người đàn ông khác nắm tay em nữa hiểu chưa."

"Đây là anh đang để ý đến em sao?" Sau khi Khả Ly hỏi ra lời lại có chút ảo não, hai tay khẩn trương cầm lấy vạt áo chờ anh trả lời.

"Đương nhiên! Anh đã nói, em là người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh không cho phép đàn ông khác chạm vào!" Phong Chi Thu bá đạo nói, nói rõ chuyện tối ngày hôm qua tâm tình của anh cũng khá hơn chút, nghĩ thầm bản thân có phải chuyện bé xé ra to quá hay không, lại không suy nghĩ xem rốt cục là do đâu, chỉ cho rằng không muốn vật sở hữu của mình bi người khác chạm vào thôi.

Khả Ly nghe anh trả lời như vậy trong lòng dễ chịu hơn chút không hề nói nữa, không tự chủ được nghĩ đến lúc ăn cơm anh nói lời cầu hôn có phải lời nói đùa hay không, lại không phát hiện ô tô đã thay đổi tuyến đường, hoàn toàn không phải đường về nhà nữa rồi.

"Đây là đâu vậy?" Nhìn xe từ từ đi vào một gara xa lạ, Khả Ly mới thanh tỉnh lại.

Phong Chi Thu đỗ ô tô xong xuôi mới cười nói: "Nhà của anh."

"Anh, sao anh không đưa em về nhà. . . . . ." Khả Ly ý thức được điều gì đó, mặt bắt đầu đỏ, Phong Chi Thu lại xuống xe trước.

Khả Ly xuống xe theo nói : "Em muốn về nhà!"

"Hiện tại không phải là về nhà sao?" Phong Chi Thu vòng qua đầu xe kéo tay cô đi về phía thang máy.

"Em, anh. . . . . ." Muộn như vậy rồi, anh lại đưa cô đến nhà anh, rõ ràng có ý đồ xấu, tuy rằng bọn họ từng có da thịt chi thân, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu trước đây rồi, hơn nữa anh lại hoàn toàn không nhớ, bằng bây giờ dựa vào cái gì mà đưa cô về nhà chứ, Khả Ly có chút kháng cự.

Phong Chi Thu cũng không để ý tới, ôm chặt eo của cô, mạnh mẽ không cho cô cự tuyệt.

Mặc dù là phòng chung cư, nhưng phòng này cũng vô cùng rộng, rất rõ ràng là đả thông hai phòng với nhau, phòng khách cùng phòng ngủ đều rộng bảy tám chục mét vuông, bên trong trang hoàng sáng sủa ngăn nắp, màu rèm của cửa sổ sát đất hết sức tương xứng với màu sô pha.

Vừa vào cửa, còn không để Khả Ly nhìn kỹ, Phong Chi Thu đã hết sức thuần thục cho cô một cái hôn nồng nàn, sau đó hài lòng cười nói: "Đừng khẩn trương, đề nghị của anh lúc tối là nghiêm túc thật sự, em có một buổi tối để cân nhắc, ngày mai anh muốn nghe được câu trả lời."

"Không phải là anh nói đùa đó sao? Anh thật sự mong muốn? Em, xuất thân của em chắc hẳn anh cũng rõ ràng rồi chứ!" Khả Ly vừa mừng vừa lo nói.

Phong Chi Thu hơi lắc đầu nói : "Em nói đến quan hệ với nhà họ Mạnh sao? Điều này với anh mà nói là không thành vấn đề, em nên biết ba mẹ anh cũng không còn, ông ngoại thì chỉ cần anh kết hôn là tốt rồi, cho nên anh muốn lấy ai thì bản thân quyết định là được."

"Vậy, anh. . . . . ." Anh thật sự yêu em sao? Khả Ly rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng lại sợ hãi đáp án, anh bằng lòng cưới cô không phải đã tốt lắm rồi sao? Vì sao lòng cô lại muốn nhiều hơn nữa chứ?

Phong Chi Thu thấy cô ấp a ấp úng cũng không hỏi tới, ôm lấy cô đi về phía phòng tắm nói: "Hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, có lời gì ngày mai lại thảo luận, đừng suy nghĩ lung tung nữa, từ giờ trở đi chỉ cho phép nghĩ tới anh thôi."

"Ah bại hoại. . . . . ." Khả Ly hiểu được ý tứ của anh, thân thể khẩn trương khẽ run lên, cô hoàn toàn không hề có kinh nghiệm, đêm hôm đó, cô uống rất nhiều, hơn nữa trong rượu còn chứa vị thuốc kích thích tình dục, khiến cho đầu cô cực kỳ choáng váng, hoàn toàn không nhớ rõ cái quá trình kia, mà bây giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, cho nên hiện tại trên mặt cô giống như đang bị hỏa thiêu vậy.

"Anh đừng, đừng như vậy, anh tắm trước. . . . . ." Khả Ly một tay khẩn trương lôi kéo quần áo một tay đẩy Phong Chi Thu, không chịu tắm cùng anh, tuy rằng phòng tắm của anh hết sức rộng rãi.

Phong Chi Thu thấy mặt cô đỏ như sắp nhỏ ra máu vậy, cũng không nhẫn tâm ép cô nữa, buông tay ra cười nói: "Được rồi! Anh đi lấy cho em cái áo tắm, em tắm trước đi."

Đi khỏi phòng tắm, một lát sau liền đưa một bộ áo tắm màu trắng vào, còn hơi đánh giá Khả Ly từ trên xuống dưới một chút lại cười xấu xa nói : "Lát nữa em sẽ bằng lòng tắm cùng anh thôi."

Khả Ly rất nhanh khóa cửa lại, mới yên tâm tắm rửa, sau khi tắm nước ấm xong, Khả Ly mới nhìn mình trong gương mặt như hoa đào, hai mắt lóe sáng, khẩn trương lại mang theo chờ mong, cắn cắn đôi môi hồng nhuận cẩn thận buộc lại dây lưng của áo tắm mới lề mề ra khỏi phòng tắm.

"Đến trên giường chờ anh!" Phong Chi Thu cảm thấy mình cũng đang chờ mong mà trước nay chưa từng có, đi nhanh vào phòng tắm, nhanh chóng tắm xong rồi đi ra, thấy Khả Ly khẩn trương cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, dục vọng liền dâng lên ngay lập tức.

"Anh tắt đèn. . . . . ." Thấy Phong Chi Thu bước về phía cô, Khả Ly vội vàng mở miệng yêu cầu.

Thật đúng là vật nhỏ thẹn thùng mà, nhưng lại rất hợp ý của anh, trước kia phụ nữ luôn quá mức chủ động, anh hoàn toàn không có gì phải băn khoăn, cũng thiéu đi rất nhiều tình thú, tắt đèn lớn đi, chỉ để lại một chiếc đèn tường nhỏ ánh sáng nhu hòa êm ái, bên trong phòng lập tức tối đi.

Khả Ly đúng là thẹn thùng, nhưng nhìn anh mìm cười tuấn lãng đến gần, cô lại không hề kháng cự, tận sâu trong lòng, cô đã sớm nhận định địa vị của Phong Chi Thu rồi, anh là người đàn ông mà cô chấp nhận, tặng chính mình cho anh là tâm nguyện của cô, bao gồm cả lần đầu tiên.

"Bé ngốc, nhắm mắt lại." Tinh tế hôn lên mặt cùng môi của Khả Ly, thấy cô vẫn mở to đôi mắt mơ mơ màng màng, Phong Chi Thu hôn nhẹ lên mắt của cô nói.

Khả Ly vươn tay lên ôm lấy anh lẩm bẩm: "Em muốn nhìn anh, em muốn xác định rằng không phải là em đang nằm mơ." Bao nhiêu đêm cô mơ thấy cái ôm ấm áp của anh, tỉnh lại vẫn chỉ là căn phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Những lời này khiến Phong Chi Thu rung động, cô hẳn là yêu anh, lúc trước là anh suy nghĩ quá nhiều, anh vén chăn sang một bên, ôn nhu lại lưu loát cởi bỏ dây lưng áo tắm, rất nhanh cũng vứt áo tắm của cô sang một bên, da thịt mềm mại trắng như ngà lại sáng bóng, cơ thể phát dục hoàn mỹ tràn ngập mê hoặc theo từng nhịp hô hấp dồn dập phập phồng.

Tay của Phong Chi Thu nhẹ nhàng hoạt động, giống như âu yếm một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm vậy, môi của anh cũng từ từ đi chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi cao nhất kia, đầu lữoi nóng ướt thuần thục trêu chọc hút lấy điểm nhỏ đỏ sẫm kia, một vòng lại một vòng, cho đến khi nó càng ngày càng thẳng cứng.

Thông qua tay cùng đầu lưỡi của anh, cơ thể của Khả Ly như có một dòng điện, một cảm giác rung động xa lạ lại quen thuộc chậm rãi truyền khắp toàn thân, tiếng rên rỉ nho nhỏ không tự chủ toát ra khỏi miệng, cơ thể nóng như lửa đốt cũng chủ động dán sát lên thân hình to lớn của Phong Chi Thu.

Mềm mại cùng rắn chắc dây dưa sinh ra sự hài hòa tuyệt vời, Phong Chi Thu muốn mang đến cho Khả Ly nhiều sung sướng ơn, chỉ tiếc không khống chế được bản thân bức thiết cứng rắn muốn đi vào. Ngón tay men theo nơi non mềm ở giữa hai chân, nhẹ nhàng xoa nắn một hồi, đến khi cảm thấy ướt át, anh không thể kiềm chế được điều chỉnh tư thế ôn nhu đâm thẳng vào.

Trong nháy mắt mềm mại bao bọc lấy vật cứng rắn khít khao làm cho hai người đều cảm thấy thỏa mãn thở dài, sau một chút khó chịu Khả Ly cảm giác ngay được sự thăng hoa khó diễn tả thành lời, mà phần non mềm phía dưới cùng sự thở gấp làm Phong Chi Thu không thể khắc chế nỗi điên cuồng, đây nhất định lại là một đêm không ngủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.