Hai Kiếp Đều Là Anh

Chương 54: Kết thúc




Nhìn qua mặt nước còn đang dao động, đôi mi thanh tú của Hỏa Vũ công chúa hơi nhíu lại, hít nhẹ một hơi.

Trên mặt Thạch Mục tức thì lộ ra vẻ trầm ngâm.

Chẳng lẽ những hung thú cấp Tiên Thiên ở khu vực trung bộ, chính là kiêng kị loài cá kiếm này, nên mới không đi ra khu vực bên ngoài?

Hắn nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói lời nào.

"Nếu như hai vị đã biết được sự tồn tại của giống cá kiếm này, phải chăng cũng đã có phương pháp để qua sông?" đôi mắt Hỏa Vũ công chúa chuyển một cái, mở miệng hỏi.

"Đó là tự nhiên! Thật ra phương pháp cũng rất đơn giản, chúng ta chỉ cần chặt một ít đại thụ, làm thành một cái bè gỗ dày một chút, rồi cưỡi bè gỗ liền có thể qua sông." Ma lãng nhẹ cười gật đầu nói.

Thạch Mục cùng Hỏa Vũ công chúa khẽ giật mình.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Hỏa Vũ công chúa nghi ngờ hỏi.

"Những con cá kiếm này răng nhọn và cũng rất sắc, bè gỗ chỉ sợ căn bản chống cự không được đến bờ bên kia đi?" bộ dáng Thạch Mục cũng có chút bận tâm.

Dù sao nếu bè gỗ bị giống cá kiếm màu bạc này đánh chìm, phải đối mặt ngàn vạn cá kiếm ở trong nước, chỉ sợ dù là Tiên Thiên cường giả, cũng chưa chắc có thể lông tóc không tổn thương toàn thân trở ra.

"Thạch Mục huynh yên tâm, tộc nhân tiến về khu vực trung bộ những lần trước, đều là dùng biện pháp này, lần nào cũng hết sức thoải mái qua sông. Thạch huynh nếu là thật sự không yên lòng, có thể dùng hết khả năng làm một cái bè vừa thô vừa to vừa rắn chắc là được." Ma lãng tràn đầy tự tin nói.

"Ma Lãng huynh chắc chắn như thế, chẳng lẽ lần trước khi tiến vào cấm địa, cũng đã dùng qua biện pháp này để đi qua bờ bên kia rồi hả?" Hỏa Vũ công chúa mấp máy miệng, giống như cười mà không phải cười mà hỏi.

Ánh mắt Ma Lãng khẽ biến, do dự một chút, nhẹ gật đầu.

Thạch Mục trong lòng khẽ động, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi gì.

"Nếu đã như vậy, ta đây cũng an tâm." Hỏa Vũ công chúa nở nụ cười một tiếng, cùng Thạch Mục hướng phía rừng cây đi đến.

Thời gian sau đó, bốn người cùng nhau động thủ, kết quả không quá hai canh giờ, liền làm ra một chiếc bè gỗ chừng rộng ba trượng , dài chừng năm trượng.

Vì muốn chắc ăn, Thạch Mục tại đáy thuyền chồng lên thêm trọn vẹn ba tầng cây tròn.

( Thanh niên Thạch Mục sợ chết :)) )

Ma Lãng lập tức lấy ra một miếng da thú to lớn, dựng lên thành một cánh buồm đơn giản.

Sau khi cả bốn người đều lên thuyền, Ma Lãng lật tay lấy ra một tấm Vu phù màu xanh, niệm vài tiếng chú ngữ.

Da thú lập tức bốc cháy, phun ra từng luồng sáng màu xanh, ngay giữa không trung tạo ra một cơn gió lớn, thổi vào cánh buồm, chiếc bè lao đi như bay về phía bờ sông đối diện.

Thạch Mục đứng ở trên bè gỗ, vẻ mặt cảnh giác, một tay cầm chặt chuôi của Vẫn Thiết Hắc Đao, một tay khác ẩn trong tay áo, âm thầm nắm một tấm phù lục làm từ da thú màu đen, chính là tấm Vu phù lúc trước thu được trên người tên Man tộc đầu trọc của Liệt Xà Bộ.

Lúc ấy hắn tổng cộng đã lấy được hai tấm, sau đó sử dụng thử một tấm, phát hiện tấm Vu phù này ẩn chứa vu thuật cùng loại với thuật pháp phụ trợ cấp thấp Phong thuộc tính Phong Dực Thuật, có thể đưa tới gió lớn, khiến người thi pháp thuận gió mà lướt đi một khoảng cách.

Phong Dực Thuật này Thạch Mục tuy có nghe thấy, nhưng trong Linh Phù Bảo Kinh cũng không có ghi chép.

Hỏa Vũ công chúa nhìn như tùy ý quan sát chung quanh, nhưng cả hai tay đều rút vào trong tay áo, hiển nhiên cũng âm thầm nắm lấy phù lục gì đó để cứu mạng nếu có chuyện bất ngờ xảy ra.

Ma Lãng cùng Kim Hoảng trước kia đã sử dụng biện pháp này vượt qua Dũng Sĩ Chi Hà một lần, thần sắc tương đối bình tĩnh hơn một ít.

Bè gỗ một đường qua sông, cứ như đi qua một con sông bình thường, cũng không có gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc bè gỗ bình an cập bờ, Thạch Mục nhảy lên bờ, cảm giác chân đi trên đất bằng làm cho hắn an tâm hơn, thu lại miếng Phong Dực Thuật Vu Phù đang cầm trong tay, khẽ đảo mắt quan sát chung quanh, trong mắt hắn tràn đầy thần sắc ngạc nhiên.

Lúc trước một mực cảnh giác biến động dưới lòng sông, vậy nên không có nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, mặc dù chỉ cách nhau một con sông, nhưng hoàn cảnh lại cùng khu vực bên ngoài khác biệt không nhỏ.

Các loại chủng loại cây cối hoa cỏ cùng bên ngoài hầu như giống nhau, bất quá lớn hơn khu vực bên ngoài chừng hai lần.

"Hai vị đối với trung bộ khu vực tương đối quen thuộc, không biết kế tiếp chúng ta, muốn đi về hướng nào?" Vào lúc này, thanh âm của Hỏa Vũ công chúa vang lên.

"Công chúa chờ một chốc. Kim huynh, kế tiếp tới phiên ngươi." Ma Lãng nghe vậy, quay người hướng Kim Hoảng nói ra.

Kim Hoảng không nói gì, trực tiếp từ trên người lấy ra một địa đồ da thú đã ố vàng.

"Đây là địa đồ khu vực trung bộ?" Hỏa Vũ công chúa có chút kinh ngạc hỏi.

Kim Hoảng nhẹ gật đầu, đem bố cục trên địa đồ cùng hoàn cảnh chung quanh cẩn thận so sánh một lần, rất nhanh đã xác định được vị trí bọn hắn đang ở lúc này.

Thạch Mục liếc nhìn địa đồ, trong mắt khẽ động, lui về sau nửa bước, tại một góc không người chú ý, nhanh chóng lấy ra một mảnh da thú nhỏ.

Phía trên cũng vẽ lên một bộ địa đồ, bất quá so với địa đồ trong tay Ma Lãng đơn sơ hơn rất nhiều, phía trên đơn giản đánh dấu vài địa điểm.

Những thứ này đều là Mẫn Đồ từ bản chép tay về cấm địa phỏng đoán ra, là những nơi có khả năng tồn tại Đa Thủ Hung Mãng.

Hắn cầm địa đồ trong tay cùng địa đồ của Ma Lãng thoáng so sánh một phát, hai mắt lóe sáng, lập tức lại đem địa đồ của mình thu vào.

"Kế tiếp chúng ta đi theo phương hướng này đi." Sau một lúc lâu, Kim Hoảng chỉ vào một phương hướng trên bản đồ nói.

Theo phương hướng Kim Hoảng chỉ chính là đi thẳng tới địa phương xâm nhập sâu trong khu vực trung bộ hơn mười dặm.

"Hai vị, khu vực trung bộ không thể so với bên ngoài, cách di chuyển một đường thẳng tắp xâm nhập vào vùng sâu bên trong như vậy tựa hồ không quá hợp lý đi?" Hỏa Vũ công chúa có chút chất vấn nói.

"Công Chúa Điện Hạ, lúc trước là ngươi đưa ra ý kiếm qua sông bắt giết hung thú, chẳng lẽ đã đến nơi này rồi dừng lại không tiến nữa?" Kim Hoảng sắc mặt trầm xuống, bắt đầu có chút không vui.

"Lời tuy như thế, chúng ta dù sao thực lực có hạn, hợp lực đối phó một ít Hậu Thiên Đại viên mãn hung thú tự nhiên không vấn đề, nhưng nếu gặp phải hung thúc cấp Tiên Thiên phục kích, chỉ sợ chạy trốn cũng thành vấn đề rồi a?" Hỏa Vũ công chúa cũng thanh âm bỗng nhiên lạnh lẽo.

"Công Chúa Điện Hạ, trước không nên giân dữ. Bốn người chúng ta đều cùng chung mục tiêu, muốn tận khả năng trong thời gian còn lại săn giết nhiều hung thú hơn, hợp tác cùng có lợi. Nếu ở này xảy ra tranh chấp vô ích, có thể đã cái được không bù đủ cái mất." Ma Lãng thấy Hỏa Vũ công chúa cùng Kim Hoảng hào khí có vẻ giương cung bạt kiếm, vội vàng hướng hai người hoà giải.

"Ta xem hai vị cũng không cần che che giấu giấu đi. Các ngươi tới khu vực trung bộ, có lẽ không chỉ là vì săn giết hung thú đi?" Thạch Mục nguyên bản trầm mặc nãy giờ. Đột nhiên giống như cười mà không phải cười nói.

"Thạch huynh nói vậy là ý gì?" đôi mày Ma Lãng nhíu lại.

"Hai vị nếu có mục đích khác, nói thẳng ra cho thỏa đáng. Nếu không hai người chúng ta liền cùng hai vị mỗi người đi một ngả, riêng phần mình mà làm việc đi." Thạch Mục liếc nhìn Ma Lãng cùng Kim Hoảng hai người, nhàn nhạt nói ra.

Hỏa Vũ công chúa trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lại ăn ý không nói thêm nữa.

Ma Lãng nghe vậy có chút lưỡng lự, cùng Kim Hoảng trao đổi ánh mắt với nhau.

"Thật có lỗi, chúng ta trước đây xác thực đối với hai vị có chỗ giấu giếm, kính xin hai vị thứ lỗi. Sở dĩ không có cùng các ngươi nói rõ trước, cũng là bởi vì chỗ kia có chút nguy hiểm, không tiện cho người khác biết mà thôi." Sau một lúc lâu, Ma Lãng mới gượng cười, hướng Thạch Mục hai người vừa chắp tay vừa nói.

Thạch Mục hắc hắc một tiếng, Hỏa Vũ trong lòng cả kinh, nhưng hai người cũng không tiếp lời cái gì.

"Chúng ta tới đến trung bộ khu vực, quả thực có mục đích khác, không biết hai vị có nghe nói qua ' Thanh Sương Quả' hay chưa?" Ma Lãng thấy vậy nói tiếp.

Thanh Sương Quả?

Thạch Mục lộ ra suy nghĩ thần sắc.

"Chẳng lẽ nơi này có Thanh Sương Quả?" Hỏa Vũ công chúa nghe vậy bỗng nhiên biến sắc.

"Công Chúa Điện Hạ quả nhiên kiến thức rộng rãi. Không tệ, trong cấm địa quả thật có tiên quả này, ngay tại địa phương kế tiếp chúng ta muốn đi." Ánh mắt Ma Lãng lộ ra một tia cuồng nhiệt, vội vàng nói.

Hỏa Vũ công chúa hô hấp lập tức trở nên gấp rút, trên mặt lộ ra biểu cảm ham muốn.

( ý là ham muốn cái quả kia chứ không phải vụ kia đâu a, mong m.n đừng đen tối như dịch giả :-)) )

"Không biết Thanh Sương Quả đến cùng là vật gì?" Thạch Mục nhướng mày, lần đầu tiên hắn nghe tên quả này.

"Thanh Sương Quả chỉ có tại Cực Âm Cực Hàn Chi Địa, trải qua trăm năm mới có thể thai nghén sinh ra một loại Linh quả cực kỳ trân quý. Phục dụng quả này có hiệu quả tẩy kinh phạt tủy, thậm chí đối với đột phá bình cảnh Tiên Thiên, cũng có giúp đỡ cực lớn." Hỏa Vũ công chúa nhanh chóng giải thích một lần, vẻ khát vọng trong ánh mắt càng thêm nồng nhiệt.

Trong lòng Thạch Mục kinh hãi, linh quả có thể phụ trợ đột phá Tiên Thiên bình cảnh, giá trị to lớn không thể đo lường.

"Dọc theo phương hướng này đi ba mươi dặm, có một tòa núi tuyết, bên dưới ngọn núi tuyết này có ẩn một băng động, bên trong sinh trưởng một gốc Thanh Minh linh thụ, phía trên kết ra Thanh Minh Quả, số lượng không ít, đầy đủ cho bốn người chúng ta phân phối." Ma Lãng thấy được nét biến hóa trên mặt Thạch Mục cùng Hỏa Vũ công chúa, ánh mắt híp lại..bắt đầu nói ra.

Hỏa Vũ công chúa ánh mắt sáng ngời.

"Nếu như băng động che giấu, hai vị là như thế nào phát hiện ra?" Thạch Mục tương đối tĩnh táo một chút hỏi.

"Trước đó lần thứ nhất dũng sĩ cấm địa mở ra, hai người chúng ta đuổi theo một con yêu thú, đánh bậy đánh bạ đã tìm được băng động kia." Ma Lãng thần sắc không thay đổi nói.

"Thiên tài địa bảo cấp độ như thế này, chắc hẳn phải có Linh Thú trông coi, các ngươi lần thứ nhất phát hiện không có ngắt lấy, chẳng lẽ liền là vì nguyên nhân này?" Thạch Mục nhướng mày.

"Chính như Thạch huynh nói, trong băng động kia có một đầu Hậu Thiên Đại viên mãn Băng Tinh Hạt chiếm cứ, cộng thêm lợi thế từ địa hình, thực lực có thể so với Tiên Thiên sơ kỳ, tăng thêm lúc ấy thực lực hai người chúng ta xa xa không bằng hiện tại, chỉ có thể rời đi mà thôi." Ma Lãng cười khổ một tiếng, nói ra.

"Bất quá chúng ta những năm này đã nghiên cứu cẩn thận, và cũng đã chuẩn bị tốt biện pháp chuyên dùng để đối phó Băng Tinh Hạt, chẳng qua cần bốn người liên thủ mới có thể. Chỉ cần hai vị đáp ứng hỗ trợ chúng ta, đến lúc đó chém giết đầu Băng Tinh Hạt kia, Thanh Minh Quả chúng ta bốn người chia đều." Ma Lãng cam đoan nói.

"Vì sao nhất định phải bốn người?" Hỏa Vũ công chúa có chút ngoài ý muốn.

"Chúng ta chuẩn bị thủ đoạn ở bên trong, chủ yếu nhất là một bộ vu thuật khốn trận*, cần ba người mới có thể sử dụng, người còn lại chính là chịu trách nhiệm dụ dỗ Băng Tinh Hạt vào trong trận. Trận này tối thiểu có thể vây khốn nó một nén nhang, lúc đó chúng ta hái trái cây xong liền chạy." Kim Hoảng tiếp lời nói.

Hỏa Vũ công chúa nghe đến đó, sắc mặt hơi nguội.

Trông thấy thần sắc Hỏa Vũ công chúa có chút biến hóa, Ma Lãng hai người đều vui vẻ.

Mọi người ở đây, chỉ có Thạch Mục nhíu mày, không nói gì.

Hắn cũng không có nghe nói qua loại hung thú Băng Tinh Hạt này, bất quá có thể trông coi cây Thanh Minh Quả kia, chỉ sợ chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Mục đích của hắn là chém giết một đầu Tiên Thiên Đa Thủ Hung Mãng, thu lấy Thú Hồn, Thanh Minh Quả tuy rằng trân quý, nhưng mà đối với hắn mà nói không có lực hấp dẫn quá lớn.

Dù sao giữa tăng tu vi và giữ lại mạng nhỏ cái nào quan trọng hơn không cần nghĩ cũng biết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.