Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 39: Giành thắng lợi




Doanh Thừa Phong nheo hai mắt lại, tuy rằng lúc này hắn kiệt lực khống chế tinh thần lực lượng của mình, nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc hắn không quan tâm tới ngoại giới.

Trên thực tế, thời điểm hắn kiệt lực điều khiển cỗ tinh thần lực cảm giác của hắn đối với ngoại giới ngược lại còn mẫn cảm hơn. Chính như lúc này, khi bức tường phóng thích ra quang mang của mình, hắn lập tức cảm ứng được một cách rõ ràng.

Chỉ có điều, ánh mắt nhìn thấy và cảm ứng được cũng không hoàn toàn không giống nhau.

Giờ phút này, hai mắt hắn đã bị loại ánh sáng đẹp đẽ kia mê hoặc, trong con ngươi tràn ngập ánh sáng rực rỡ đó. Mà ở trong luồng quang mang bao phủ này, toàn bộ thế giới dường như lại càng trở nên đẹp đẽ hơn.

Chẳng qua, dưới sự cảm ứng của lực lượng tinh thần của hắn lại phát hiện ra bên trong luồng hào quang này tràn ngập lực lượng hủy thiên diệt địa.

Loại lực lượng này đã vượt ra khỏi cực hạn nhận thức của hắn, loại áp lực thật lớn lúc trước hắn cảm nhận được trong nháy mắt tăng lên gấp bội lần.

Trong nháy mắt, Doanh Thừa Phong đột ngột có một loại cảm giác khó có thể hình dung.

Hắn phảng phất như về với lần đầu khi đứng trên phi thuyền ở kiếp trước, khi đứng nhìn khẩu pháo của phi thuyền, thông đạo hình tròn màu đen của nòng pháo mang lại có hắn cảm giác vô cùng đáng sợ.

Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong ghi nhớ câu nói kia của Phong Huống, hắn cũng không sử dụng loại tinh thần lực lượng để đối kháng với loại ánh sáng này. Mà hắn tận lực thu liễm tâm thần, lẳng lặng cảm ứng loại lực lượng này.

Kỳ thật, Doanh Thừa Phong và linh tường có thực lực hơn kém nhau rất nhiều, giống như một con kiến với một con voi vậy. Cho dù hắn muốn cắn cự tượng một miếng cũng không thể đệ lại một dấu răng nào. Vì thế, hắn ngay cả nhịn không được chủ động tấn công bức linh tường thì cũng sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào.

Nhưng mà, có thể ở trong thời điểm này thu liễm các loại suy nghĩ, tĩnh tâm cẩn thận cảm ứng cũng là điều khó có thể làm được.

Phía sau hắn, hai mắt Phong Huống sáng rực lên, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.

Tiểu tử này tiềm lực quả nhiên là to lớn, còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Từng sợi tinh thần lực lượng giống như từng sợi râu bình thường tiến hành thăm dò vầng ánh sáng đó. Ở trong này, Doanh Thừa Phong có thể cảm ứng được đồ án linh văn.

Những luồng hào quang phóng thích ra ngoài đó hợp thành một trận đồ án linh văn to lớn.

Nhưng đang lúc Doanh Thừa Phong muốn ghi nhớ nội dung đồ án linh văn thì hắn lại phát hiện những đồ án này không phải là một khối cứng cứng nhắc, mà giống như một vật sống vậy.

Đúng vậy. Đồ án này sống lại, chúng nó theo luồng quang mang không ngừng lưu động khắp mọi nơi.

Trong lòng Doanh Thừa Phong vô cùng kinh ngạc, hắn tiếp xúc với đồ án linh văn cũng không hề ít, nhưng tất cả những đồ án đó đều bất động. Một khi đồ án linh văn trên linh khí bị phá hoại, như vậy chỉ có một đó là linh khí bị hao tổn, không thể phóng ra uy năng mạnh nhất.


Nhưng, lúc này đồ án linh văn trước mặt hắn lại không ngừng lưu động, chúng di chuyển theo đường lối không có quy tắc, giống như nước sông vẫn luôn tuần hoàn giao động.

Hơn nữa, ở trong quá trình này Doanh Thừa Phong có thể cảm ứng được rõ ràng hai loại lực lượng.

Phòng Ngự Chi Lực, cùng với Công Kích Chi Lực ẩn giấu sâu ở bên trong chỗ lực lượng phòng ngự.

Hai loại lực lượng này đối chọi gay gắt với mau, không ngờ dưới mâu thuẫn như vậy nó có thể đồng thời tồn tại, điểm này đã đánh vỡ nhận thức của Doanh Thừa Phong và Trí Linh về Linh Đạo.

Từ từ, luồng hào quang trước mắt dần nhạt đi, cỗ khí tức làm cho người ta khó hít thở cũng dần tiêu tán.

Chiếc cửa nhỏ trên tường vây ầm ầm mở ra, từ bên trong có vài trung niên nhân thần tình giận dữ bước ra. Nhưng mà, khi bọn hắn nhìn thấy Phong Huống, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên.

Phong Huống không kiên nhẫn vung tay, những người đó lập tức khúm núm thi lễ một cái, rồi xoay người rời đi, thậm chí ngay cả một câu cũng không dám nói.

Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, hắn cuối cùng thu hồi lại tinh thần lực lượng của mình, mở hai mắt ra, nói:

- Tiền bối! Bọn họ là ai?

Phong Huống cười ha hả, nói:

- Bọn họ là đồng môn trong Chú Tạo Nội Đường, về sau ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt làm quen.

Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:

- Tiền bối! Gia thúc cũng là người trong Chú Tạo Đường, ngài có biết không?

- A? Chú ngươi là ai? - Phong Huống tò mò nói:

- Có thể bồi dưỡng được nhân tài như ngươi thì hẳn là cũng có chút danh tiếng đi. - Trong đầu hắn hiện lên vô số người, nhưng thủy chung cũng không nhớ ra được ai mang họ Doanh.

Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:

- Gia thúc là Doanh Lợi Đức....

Vẻ mặt Phong Huống có phần mờ mịt, Doanh Lợi Đức là ai a? Lão căn bản không có chút ấn tượng nào.

- Linh Sư trong Chú Tạo Đường lão phu đều biết, cho dù là kẻ có thiên phú Linh Sư lão phu cũng từng gặp qua, nhưng trong đó không có lệnh thúc a.

Doanh Thừa Phong vội vàng nói:

- Gia thúc cũng không phải là Linh Sư, cũng không phải là người có thiên phú Linh Sư, chỉ là một vị tượng sư mà thôi.

Trong lòng Phong Huống có vài phần xem thường, lão thầm nghĩ: "Tượng sư bổn tông nhiều như vậy ta làm sao có thể biết hết được". Lão khẽ lắc đầu nói:

- Nếu là tượng sư như vậy là Chú Tạo Ngoại Đường, lão phu không hề quen biết người của ngoại đường.

Lão nói những lời này rất uyển chuyển, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Doanh Lợi Đức - Vô danh tiểu tốt, không biết.

Doanh Thừa Phong ngạc nhiên nói:

- Chú Tạo Đường còn phân ra ngoại đường và nội đường sao?

- Đương nhiên. - Phong Huống vừa nói tới Chú Tạo Đường lập tức thao thao bất tuyệt nói:

- Chú Tạo Đường chính là trung tâm của bổn tông, đặc biệt là nội đường. Tất cả các Linh Sư đều có xuất thân từ nơi này, đây mới chính là căn bản của Khí Đạo Tông chúng ta.

Chân mày Doanh Thừa Phong khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía tường vây có thêm vài phần ngưng trọng.

Phong Huống tiến nhanh tới trước, đi tới dưới tường vây, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bức tường. Trên gương mặt lão vốn tràn ngập vẻ cưng chiều, ngưỡng mộ, các loại cảm xúc khác lẫn lộn vào nhau, vào đúng một khắc lão chạm vào bức tường kia dường như tinh thần được thả lỏng ra, tất cả các cảm xúc dồn nén lâu nay không hề che giấu lộ hết ra ngoài.

- Bức linh tường này là do lịch đại tổ tiên Khí Đạo Tông chúng ta tổn hao rất nhiều sức lực mới có thể tạo thành siêu cấp linh khí. Từ khi lão phu gia nhập tông môn nó đã tồn tại ở chỗ này mấy trăm năm. - Phong Huống thì thào nói:

- Khí Đạo Tông chúng ta cũng từng có lúc suy bại, cũng từng có lúc bị đại địch xâm lấn, khó có thể chống cự. Khi đó bức linh tường này chính là phòng tuyến cuối cùng của tông môn, chính vì có nó cho nên bổn tông mới có thể kéo dài hơi tàn, hơn nữa còn có thể quật khởi.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn Phong Huống, không thể tưởng được lão nhân gia này lại có cảm tình thâm hậu với bức linh tường như thế.

Chẳng qua, điều này cũng không có gì là kỳ quái, mấy chục năm sinh sống ở đây khiến cho người ta có cảm tình khó có thể tưởng tượng.

Có rất nhiều thứ để ký thác tinh thần của một người, những thứ này không nhất định có thể cầm được.

Phong Huống quay về phía Doanh Thừa Phong vẫy tay nói:

- Ngươi lại đây.

Doanh Thừa Phong ứng tiếng, đi tới bên người lão.

Phong Huống cầm lấy tay Doanh Thừa Phong, nhẹ nhàng đặt lên tường, nói:

- Bức linh tường này có được tính mạng của mình, ngươi có biết không?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn cảm thụ được từ lòng bàn tay truyền lại cảm giác man mát, nghĩ tới đồ án linh văn lưu động ở trong vầng ánh sáng kia không khỏi có chút hiểu được.

Thế giới ở kiếp trước, khoa học kỹ thuật là chủ lưu của thế giới.

Nhân loại lợi dụng máy móc sáng tạo ra những kỳ tích mà lực lượng cơ thể nhân loại tuyệt đối không thể làm được.

Mà khi trình độ máy móc đạt tới một mức nào đó, trí năng sinh mệnh cũng được sinh ra. Tựa như Trí Linh tồn tại thần kỳ ở trong não vực của hắn, là một loại sinh mệnh đặc thù.

Nếu khoa học có thể sáng tạo ra sinh mệnh như thế, như vậy Linh Đạo cường đại ở thế giới này thì sao?

Có hay không thể sáng tạo ra cùng một loại sinh mệnh như thế?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Doanh Thừa Phong dường như sáng lên.

Nhưng mà, hắn cũng không biết ngay ở bên trong bức tường vây, mấy người vừa đi ra ngoài lại lắc đầu.

- Ài! Phong sư thúc lại đang lừa người ta a.

- Đúng vậy. Lực lượng dựa theo lộ tuyến linh văn vận chuyển ở trong linh khí đây là chuyện binh thường, làm sao có thể liên quan tới sinh mệnh.

- Sư phụ từng nói qua Phong sư thúc là một trong ít những Linh Sư lợi hại nhất của bổn tông, nhưng đáng tiếc là thiên tài luôn khác thường, có lẽ...

- Hừ! Đừng nói lung tung, nếu để Phong sư thúc nghe được phỏng chừng ngươi phải đi ra ngoại đường làm cu li đó.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều câm như hến, không dám tiếp tục nghị luận nữa.

Phong Huống chậm rãi thu tay về, hỏi:

- Ngươi vừa rồi cảm ứng được cái gì?

Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, trầm tư một lát, nói:

- Vãn bối cảm ứng được hai loại lực lượng.

Phong Huống hơi giật mình, nói:

- Hai loại?

- Vâng. Một loại là Phòng Ngự Chi Lực, còn loại khác chính là Công Kích Chi Lực.

Phong Huống mở to miệng ra, ánh mắt lão nhìn về phía Doanh Thừa Phong tràn ngập vẻ cổ quái.

- Ngươi.... Thật sự cảm ứng được Công Kích Chi Lực?

- Đúng vậy. - Doanh Thừa Phong do dự một chút, lại nói:

- Chỉ có điều loại lực lượng công kích này ẩn núp quá sâu, dường như hoàn toàn bị Phòng Ngự Chi Lực vây quanh, căn bản không thể phóng thích ra ngoài.

Phong Huống cứng cả họng lại, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong như nhìn cái gì đó rất quái dị.

Mà trong lòng lão nhanh chóng chuyển động vô số ý niệm.

Tiểu tử này sao lại có thể cảm ứng được Công Kích Chi Lực ẩn giấu trong Phòng Ngự Chi Lực?

Ngay cả lão phu cũng phải khi tấn thắng tới Sư Cấp Linh Sư cao giai mới có thể cảm ứng được cỗ lực lượng này, chẳng lẽ hắn so với lão phu còn thiên tài hơn sao?

Không đúng. Nhất định là có người nói trước cho hắn biết.

- Khụ. Lão phu hỏi ngươi. - Phong Huống nói:

- Ngươi trước kia có từng tới đây hoặc nghe nói qua linh khí tường vây đại trận của Chú Tạo Đường bổn tông chưa?

Doanh Thừa Phong liên tục lắc đầu, nói:

- Không có.

Phong Huống nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, như muốn từ trong lời nói của hắn phát hiện ra chút gì bất đồng. Sau một lát, hắn chậm rãi gật đầu, trong lòng nổi sóng như bão.

Hóa ra hắn cũng không biết tới nơi này, như vậy thật sự hắn có thể cảm ứng được.

Do dự một chút, Phong Huống nghiêm nghị hỏi:

- Tiểu tử! Ngươi từng bái sư chưa?

- Vãn bối đã bái sư.

Hai hàng lông mày Phong Huống hơi nhướng lên, nói:

- Là vị Linh Sư nào của bổn tông?

- Không phải là người của bổn tông. - Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

- Truyền thụ cho vãn bối tri thức Linh Đạo chính là Trương Minh Vân đại sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.