Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 37: Chuyện của Cố Minh Lộ do tôi quyết định!




Bên trong đại điện hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở của mười người tham gia trắc thí, thì không còn nghe thấy thanh âm của ai nữa.

Nơi này là cửa trắc thí tối trọng yếu nhất.

Mười tên võ sĩ ngồi ở trên bồ đoàn, đem toàn thân chân khí vận chuyển theo tâm pháp của mình. Bọn họ tuy rằng không biết bồ đoàn bên dưới có điểm gì đặc thù, nhưng lại hiểu được biểu hiện của nó đối với việc bọn họ có thể gia nhập Khí Đạo Tông hay không rất trọng yếu, cho nên không ai dám khinh thường.

Chân khí cường đại ở trong cơ thể hắn sôi trào, hơn nữa một còn có một ít tràn ra bên ngoài cơ thể.

Tuy rằng chỉ tràn ra một ít, nhưng chính bởi vì có sự tồn tại của nó cho nên mới làm cho bồ đoàn xảy ra biến hóa rất nhỏ.

Chỉ có điều, loại biến hóa này tương đối mơ hồ, ngoại trừ người phụ trách trắc thí, những người khác căn bản không thể cảm giác được.

Đương nhiên, đó cũng không phải là do người phụ trách trắc thí có được lực lượng tinh thần, mà bởi vì trong tay của hắn có cầm bộ linh khí đặc thù có liên kết với bồ đoàn. Chỉ cần nhìn hào quang trên bộ linh khí đó phóng thích ra là có thể kết luận của người đó rốt cuộc có nhiều tiềm lực hay không.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên, đem không khí ngưng trọng trong đại điện phá vỡ hoàn toàn.

Một trung niên nam tử cau mày, cũng không quay đầu lại nói:

- Bổn tọa còn chưa có lệnh, ai cho nhóm tiếp theo các ngươi tiến vào?

Thanh âm của hắn tràn ngập nghiêm túc, rõ ràng do ở địa vị cao đã lâu cho nên có thói quen ra lệnh.

Nhưng mà, một tiếng cười lạnh vang lên, nói:

- Trương Minh! Chẳng lẽ lão phu tiến vào còn cần xin chỉ thị của ngươi sao?

Thân hình trung niên nam tử khẽ run lên, hắn vội vàng xoay người, vẻ kiêu căng trên khuôn mặt lập tức biến đổi thành nụ cười lấy lòng:

- Phong sư thúc! Hóa ra ngài đại giá quang lâm, tiểu chất không biết là ngài. Mong sư thúc thứ lỗi.

Phong Huống hừ lạnh một tiếng, gương mặt hơi trầm xuống như nước.

Trong lòng Trương Minh không ngừng kêu khổ, hắn đương nhiên hiểu được vị đại lão này ở trong tông môn có địa vị khủng bố tới mức nào. Đừng nói là hắn, cho dù là vị lão tổ tông của Trương hệ nhìn thấy Phong Huống cũng phải đau đầu, dùng ba phần lễ đối xử.

Xoay chuyển ánh mắt, hắn lập tức thấy được Doanh Thừa Phong ở sau lưng Phong Huống, trong đầu lập tức bị rung động.

Trong lúc mơ hồ, hắn đoán được nguyên nhân, chỉ có điều trong lòng vẫn không thể tin nổi. Tiểu tử này rõ ràng là môn hạ đệ tử của Doanh Lợi Đức, tại sao có thể có quan hệ với Phong sư thúc?

Nếu sớm biết hai người bọn họ có quan hệ sâu xa, hắn cho dù có lớn gan hơn nữa cũng không dám đánh trượt tiểu tử này.

Lục Mặc ho nhẹ một tiếng, tiến lên nửa bước, nói:

- Trương huynh! Tiểu đệ đến đây là có chuyện muốn hỏi, nếu có chỗ quấy rầy mong huynh thứ lỗi.

Trương Minh vốn trong lòng đang có quỷ, làm sao có thể dám ngăn trở, vội vàng nói:

- Lục huynh thân là Chấp Pháp Đường trưởng lão có tư cách nhúng tay vào tất cả sự việc trong bổn tông, tự nhiên không tính là quấy rầy.

Lục Mặc im lặng gật đầu nói:

- Tốt. Tiểu đệ muốn hỏi Trương huynh một chuyện. - Hắn nghiêng người, chỉ vào Doanh Thừa Phong, nói:

- Vị thiếu niên này có hay không đã từng tiến vào đại điện thứ ba này để trắc thí tiềm lực?

Trong lòng Trương Minh thoáng hồi hộp nghĩ, quả nhiên là chuyện này.

Chẳng qua, giờ phút này hắn cũng chỉ có thể kiên trì, nói:

- Không sai. Thiếu niên này chính là người đầu tiên tiến vào đại điện thứ ba để trắc thí tiềm lực.

- À, là người thứ nhất. - Phong Huống nhướng mày, thâm ý nói:

- Hóa ra, hắn ở giữa mấy trăm người là kẻ đầu tiên trở hết tài năng a.

Lục Mặc và Trương Minh đưa mắt nhìn nhau, Trương Minh tự nhiên là hối hận, Lục Mặc thì trong lòng thầm hận. Trương Minh a Trương Minh, ngươi không nói thì chẳng lẽ không thể giả bộ câm điếc sao?

Hắn giờ phút này mới biết được, Doanh Thừa Phong không ngờ ở trong mấy trăm người lại là người thứ nhất đạt được thắng lợi trong tỷ thí để tiến vào cửa thứ ba.

Người đầu tiên luôn là kẻ được chú ý nhiều nhất, mà Doanh Thừa Phong ở trước mặt bao nhiêu người làm được như thế, thì vô luận thế nào cũng không gọi là cố ý ẩn giấu hành tung.

Đã như thế, mà bọn họ nhiều người như vậy không ngờ lại không có ai nhìn ra được thiên phú trở thành Linh Sư của tiểu tử này.

Thất trách như thế, trách nhiệm của bọn họ đều không thể nào trốn tránh.

- Hừ hừ.. - Phong Huống cười lạnh hai tiếng, nói:

- Lục mặc! Ngươi tiếp tục hỏi đi, coi như lão phu không ở đây.

Khóe miệng Lục Mặc và Trương Minh không hẹn mà co rúm lại, bọn họ thầm nghĩ trong lòng: "Lão nhân gia ngài đã đến đây, chúng ta làm sao có thể coi như không thấy a. Nếu thật sự làm như vậy, ngài cho dù ngài bây giờ không nổi giận, thì ngày sau chúng ta chắc chắn cũng không thể sống tốt được."


Lục Mặc khẽ lắc đầu, cho Trương Minh một ánh mắt lực bất tòng tâm nói:

- Trương huynh! Tiểu tử này nếu là người đầu tiên tiến vào cửa trắc thí tiềm lực, vì sao cuối cùng lại không thể thông qua? - Hắn dừng một chút, nói:

- Nếu tiểu đệ trí nhớ không nhầm, trong lịch sử trắc thí thì phàm là những người đầu tiên tiến vào cửa trắc thí thứ ba chưa bao giờ có tiền lệ bị loại.

Trương Minh cười khổ một tiếng, nói:

- Lục huynh có điều không biết, vị thiếu niên này mặc dù là người đầu tiên tiến vào ải thứ ba, nhưng tu vi chân khí của hắn là hoàn toàn dựa vào đan dược để tấn chức. Hơn nữa, trong lúc điều tức linh khí hành công trong trắc thí cũng cho thấy thiên phú của kẻ này không phải là tốt, nếu sử dụng một số lượng đan dược ngang nhau, ít nhất có thể bồi dưỡng hai người có tu vi tương đương, thậm chí còn hơn. Cho nên, Trương mỗ mới làm chủ.... Tống xuất hắn ra ngoài.

Hắn vốn định theo thói quen nói là đuổi đi, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy Phong Huống đứng bên cạnh Doanh Thừa Phong thì lập tức sửa lại.

Lục Mặc trầm tư một lát, quay đầu nói:

- Các ngươi truyền âm nói cho ta biết, lời của Trương huynh nói là thật sao?

Trong đại điện này tuy rằng Trương Minh là người tổng phụ trách, nhưng phía dưới hắn còn có hơn mười môn hạ đệ tử trong bổn môn. Lục Mặc hỏi như vậy tự nhiên là phòng ngừa Trương Minh không nói hết sự thật.

Đương nhiên, nếu như không có Phong Huống ở đây, hắn cũng tuyệt đối không làm như thế này.

Mấy đạo thanh âm như có như không truyền vào tai Lục Mặc, sau một lát hắn mới chậm rãi gật đầu nói:

- Phong sư thúc! Trương huynh nói là thật. Vị thiếu niên này mặc dù là người đầu tiên tiến vào, nhưng hắn từng chính miệng thừa nhận một thân tu vi chân khí của mình do đan dược mà ra, hơn nữa linh khí thí nghiệm còn cho thấy thiên phú của hắn rất kém. Trương huynh làm như thế cũng không có gì đáng trach.

Phong Huống hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói như vậy với thiên phú và tư chất của hắn không có tư cách gia nhập bổn bang?

Vẻ mặt Lục Mặc có chút hoạt kê, thầm nghĩ trong lòng: "Nếu ta nói không như vậy chịu lửa giận của ngài chỉ sợ chính là ta a."

Hắn cùng với Trương Minh cũng không có giao tình gì nhiều, lúc này vội vàng nói:

- Sư thúc! Kỳ thật loại tình huống này có thu hay không thì cũng không có gì sai.

Hắn mặc dù là một thành viên Chấp Pháp Đường, nhưng hiện giờ thân phận song phương thật sự kém nhau quá lớn.

Một người là nội môn trưởng lão, mà người kia thậm chí còn không có thân phận gia nhập tông môn chính thức, nếu như không phải có Phong Huống nhúng tay vào, hơn nữa làm chỗ dựa cho hắn thì chỉ đành bỏ qua, làm sao có thể được nhiều người nói giúp như vậy.

Muốn để cho hắn có được sự đối đãi công bình thì đó là điều không thể.

Phong Huống lạnh lùng nói:

- Nếu cái nào cũng được thì vì sao lại không nhận.

Lục Mặc quay đầu lại, đem vấn đề này vứt cho Trương Minh:

- Trương huynh! Như vậy vì sao ngươi không nhận hắn?

Ở trong lời nói này của hắn có thêm vài phần hương vị nén giận, nếu như Trương Minh thật sự nhận Doanh Thừa Phong vào, như vậy tất cả bây giờ đều vui vẻ, hắn cũng không bị động như thế.

Sắc mặt Trương Minh trở nên cực kỳ khó coi, tuy rằng trong lòng rất hối hận, nhưng giờ phút này hắn lại không thể thừa nhận, đành nói:

- Hồi bẩm Phong sư thúc! Thiên phú của hắn thật quá bình thường, có thể tấn chức tới thất tầng đã phải lãng phí không biết bao nhiêu đan dược. Nếu như tiếp tục tu luyện vậy có trời mới biết phải phí bao nhiêu đan dược cho hắn, nên....

- Hừ! Ngươi biết cái gì. Hắn cho dù dùng nhiều đan dược hơn cũng được, cũng không hoàn toàn lãng phí. - Phong Huống không còn kiên nhẫn cắt đứt lời của hắn nói:

- Hắn là người có thiên phú Linh Sư, có thể trợ giúp một người thiên phú Linh Sư tấn chức thì bao nhiêu đan dược cũng không phải là xa xỉ.

Ánh mắt Trương Minh trợn tròn lên, hắn cứng họng, gần như không thể tin vào lỗ tai mình.

Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là tên hậu bối của một đệ tử không hề bắt mắt trong bổn tông mà thôi.

Doanh Lợi Đức tuy rằng có tu vi cửu tầng chân khí đỉnh phong, nhưng vẫn không đáng để hắn để trong lòng. Sở dĩ làm khó xử kẻ này cũng là bởi vì sư đệ Đan Siêu của hắn thỉnh cầu mà thôi.

Nhưng mà, thiếu niên này không ngờ lại là một người có thiên phú Linh Sư....

Giờ phút này, hắn cứng miệng không biết phải nói gì, trong lòng thì thầm mắng.

Đan Siêu a Đan Siêu, lão tử bị ngươi hại chết.

Linh Sư ở trên thế giới này có địa vị cực kỳ đặc thù, đừng nói là cùng cấp bậc không có ai dám đắc tội. Mà cho dù là tu vi võ đạo hơn xa Linh Sư thì lúc đối mặt vẫn phải dùng lễ để đối đãi.

Khí Đạo Tông tuy rằng cường đại, hơn nữa có mấy vị Linh Sư hùng mạnh tọa trấn, nhưng Linh Sư trong tông môn bao gồm cả người có thiên phú Linh Sư số lượng cực kỳ thưa thớt.

Mỗi một Linh Sư đều là trân bảo trong môn phái không thể thay thế được, cho dù là người có thiên phú Linh Sư thì địa vị của hắn cũng không hề dưới trưởng lão bình thường.

Cho nên, khi hắn nghe thấy tin tức này thì lập tức biết được việc không hay rồi.

- Linh... Linh Sư....

Trong đại điện mấy người đồng thời hô lên, bọn họ đã sớm được Lục Mặc nhắc nhở phải ở trong mấy trăm người này đặc biệt là tán tu võ sĩ tìm ra được người có thiên phú trở thành Linh Sư.

Nhưng không ai nghĩ tới, người có thiên phú Linh Sư lại bị bọn họ tự tay đuổi ra ngoài.

Nếu như không phải là do Phong Huống giữa đường xuất hiện đưa trở lại, như vậy Khí Đạo Tông bọn họ sẽ vĩnh viễn mất đi vị Linh Sư này.

Phong Huống nhếch mép cười nói:

- Hắn chẳng những là người có thiên phú Linh Sư, hơn nữa tinh thần lực lại rất đặc thù, dưới sự dạy dỗ của lão phu ngày sau nhất định có thể trở thành một gã Linh Sư xuất sắc. Ha ha... Thiên phú như vậy có thể cho người ta ngoại lệ sử dụng một ít đan dược chứ?

Trương Minh vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Có thể. Đương nhiên là có thể. - Vào giờ phút này, hắn đem cả Doanh Lợi Đức lẫn Đan Siêu đều thống hận vô cùng.

Có thể được Phong Huống trưởng lão thưởng thức như thế thì thiên phú trên Linh Đạo của Doanh Thừa Phong cũng không thể tầm thường.

Nhưng một tiểu quái vật như vậy không ngờ lại tới đây tham gia nghi thức nhập môn bình thường, đây chẳng phải là hãm hại người sao? Mà càng chủ yếu là, trong ba ải trắc thí bên trong cũng chỉ có một mình hắn bị hãm hại.

Phong Huống nhướng mày, nói:

- Lục Mặc! Sự tình đã rõ ràng, ngươi tới xử lý đi. Hừ! Ta muốn nhìn xem người sẽ công bằng giải quyết như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.