Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 34: Trở về Kiều gia(1)




Trên lôi đài, Doanh Thừa Phong ôm quyền nở nụ cười vô tội nhìn Lương Thần.

Đây chính là đặc quyền của người thắng, lấy tư thái của kẻ ở trên cao nhìn xuống kẻ thất bại.

Trên mặt Lương Thần sớm tràn ngập vẻ khó chịu, trong lòng hắn rất không phục. Nếu như không phải ngay từ đầu bản thân có ý khinh địch, bất ngờ không đề phòng bị đát nát búi tóc, hơn nữa bởi vậy mà thẹn quá hóa giận, khiến cho tâm tình đại loạn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng thất thủ như thế.

Lão giả ngồi ở vị trí chủ vị hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Trận so đấu này chấm dứt, Lương Thần thất bại, người kia thắng.

Chu Trí và Vương Siêu đồng thời đi tới bên người Lương Thần, Chu Trí lớn tiếng nói:

- Doanh Thừa Phong! Ngươi ra tay đánh lén thì có tài gì? Nếu như ngươi và Lương huynh công bình quyết đấu thì có thể thắng được hắn sao?

Doanh Thừa Phong hơi buồn cười, đối với lời của hắn một chút cũng không để ý nói:

- Chu huynh! Ta chỉ biết một đạo lý là thắng chính là thắng mà thôi. Ha ha.... Hay Chu huynh muốn thay Lương huynh báo thù, cũng muốn so tài với ta một trận?

Nghe hắn không mặn không nhạt nói những lời trào phúng như thế, vẻ mặt Chu Trí lập tức hiện lên một tia sát khí. Nhưng mà, còn chưa đợi hắn kịp mở miệng nói chuyện, chợt nghe lão giả ở vị trí chủ vị nói:

- Hừ! Các ngươi nghĩ đây là nơi nào? Là chỗ để các ngươi tư đấu sao?

Thân hình Chu Trí hơi giật mình một cái, vội vàng thối lui lại sau một bước, nói:

- Trình trưởng lão! Vãn bối không dám.

- Không dám? Hừ! Ta xem lá gan của ngươi cũng rất lớn a. - Trình trưởng lão bất mãn nói:

- Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, Lương Thần trước khi chiến đấu đã sinh ra ý nghĩ khinh địch, cho nên thất bại là điều tất nhiên, còn có thể trách ai? Hừ! Đánh bại chính là đánh bại. Không tìm nguyên nhân ở trên người mình còn muốn đẩy cho người khác. Chẳng lẽ, Trương lão nhi dạy đám vãn bối như thế sao?

Lương Thần, Chu Trí và Vương Siêu đều đổ bừng gương mặt, nhưng ở trước mặt lão nhân này cũng chỉ đành khúm núm lắng nghe, không một ai dám phản bác.

Vị lão nhân trước mắt này tuy rằng không phải là một linh sư, nhưng một thân tu vi võ học cũng không phải là yếu, ngay cả là cường giả mạnh nhất của Trương hệ thấy hắn cũng phải tươi cười chào đón, gọi một tiếng huynh đệ. Ba người bọn họ tự nhiên không thể nào đắc tội được.

Trình trưởng lão vung tay nói:

- Lương Thần! Ngươi nếu đã thua thì hãy rời đi, chờ tới lần nghĩ thức nhập môn của tháng sau hãy tới. Hừ. Lần thất bại này đối với ngươi cũng coi như là chuyện tốt, nhưng nếu ngươi không thể hấp thu giáo huấn lần này, như vậy ngày sau chắc chắn sẽ còn giẫm chân lên vết xe đổ ngày hôm nay.

Thần sắc của Lương Thần vốn khác thường đã sớm bình phục lại, hắn hướng về phía Trình trưởng lão thi lễ một cái, thật lòng nói:

- Đa tạ Trình trưởng lão chỉ điểm. Vãn bối xin ghi nhớ trong lòng.

Theo đó, hắn xoay người hướng về phía Doanh Thừa Phong cúi người thi lễ nói:

- Doanh huynh! Trận chiến này Lương mỗ được lợi ích không nhỏ, ngày sau nếu có duyên sẽ tiếp tục hướng tới Doanh huynh khiêu chiến.

Doanh Thừa Phong khẽ cười nói:

- Rất sẵn lòng.

Lương Thần ngẩng đầu lên, đem tóc của mình buộc tùy ý ra phía sau, rồi ưỡn ngực rời đi.

Vào giờ phút này, hắn giống như đã đem sự thất bại vừa rồi bỏ ra khỏi đầu, bóng ma thất bại ngày hôm nay không hề ảnh hưởng gì tới tâm tình của hắn.

Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi nhăn lại, hắn có cảm giác dường như Lương Thần ngày sau sẽ mang tới cho hắn phiền toái cực lớn.

Chỉ có điều, tuy rằng hắn muốn đem cái phiền toái tương lai này bóp chết từ trong trứng nước, nhưng ở trước ánh mắt bao nhiêu người như thế hắn căn bản không thể làm được.

Trình trưởng lão đảo mắt một vòng, nói:

- Hiện tại, các ngươi có thể tự do lựa chọn đối thủ. Ngươi.... - Lão chỉ về phía Doanh Thừa Phong nói:

- Đến hậu viện tiếp thu trắc thí tiếp theo, chỉ cần thông qua một ải nữa thì ngươi có thể trở thành một phần tử của bổn tông.

Kỳ thật, tới tham gia nghi thức nhập môn của Khí Đạo Tông đều chia làm hai loại người.

Một loại chính là tán tu võ sĩ không hề có dây mơ dễ má gì với tông môn, những người này số lượng chiếm tới tám chín thành. Một thân tu vi của bọn họ tốt xấu lẫn lộn với nhau, nhưng đại đa số đều có tu vi thất tầng chân khí. Kinh nghiệm thực chiến của phọng họ rất phong phú, vũ kỹ tương đối thuần thục, nhưng đáng tiếc chính là tuổi tác của bọn họ bình thường đều hơi lớn, tiền đồ phát triển ngày sau tương đối xa vời.

Còn một loại khác thì giống như Doanh Thừa Phong, Lương Thần có xuất thân là hậu bối của đệ tử trong tông.

Những người này năng lực thực chiến có lẽ còn kém một chút, nhưng do có hệ thống bồi dưỡng, cùng với tuổi còn trẻ làm ưu thế, cho nên tương lai phát triển so với tán tu thì lớn hơn rất nhiều.

Hai loại người này tuy rằng đứng lẫn lộn một chỗ với nhau, nhưng rất dễ dàng phân biệt.

Đặc biệt là đám người Doanh Thừa Phong, trên quần áo bọn họ đều có một ám ký riêng, những người giống như Trình trưởng lão chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra lai lịch bọn họ. Cho dù là không biết Doanh Thừa Phong, nhưng cũng biết hắn thuộc vào loại thứ hai.

Doanh Thừa Phong hướng về phía Trình trưởng lão thi lễ, nói:

- Đa tạ Trình trưởng lão.

Trình trưởng lão chậm rãi gật đầu, trên mặt nở nụ cười hòa ái nói:

- Sau khi tiến vào trong không cần khẩn trương, coi như là tu luyện bình thường là được, ngươi... Khẳng định có đủ khả năng vượt qua. - Dừng lại một chút, lão nói:

- Chờ sau khi ngươi vượt qua, đến Chấp Pháp Đường một chuyến.

Lão nhân gia này dường như không để ý tới ân oán giữa Lương Thần và Doanh Thừa Phong, nếu như bọn chúng đều là hậu bối của môn hạ như vậy càng cường đại thì càng tốt chứ sao.

Sắc mặt Chu Trí hơi thay đổi, Trình trưởng lão không ngờ thưởng thức Doanh Thừa Phong như thế, hơn nữa còn bảo hắn sau khi gia nhập tông môn thì hãy tới Chấp Pháp Đường, đây chẳng phải là.....

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn gật đầu, nói cảm tạ một tiếng, xoay người tiếp tục tiến sâu vào trong.

Mãi cho tới khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, mới có người nói:

- Ta muốn khiêu chiến với ngươi...

Theo đó, trong đại điện vang lên những tiếng ồn ào, đám người Trình trưởng lão lại tập trung tinh lực cẩn thận quan sát biểu hiện của đám người này. Bất cứ biểu hiện khác thường nào đều không bị bọn họ bỏ qua, bởi vì bọn họ muốn ở trong đám người đó tìm ra được người có thiên phú trở thành Linh Sư.

Nhưng từ đầu tới cuối, đều không có một người nào đem ánh mắt hoài nghi tới chỗ Doanh Thừa Phong.

Bởi vì Doanh Thừa Phong là hậu bối đệ tử trong tông, nếu như có thiên phú thì sợ rằng đã sớm đưa hắn tới tông môn đề bồi dưỡng. Bái một vị Linh Sư đại nhân làm môn hạ học hỏi Linh đạo, với tiền đồ rộng lớn như thế thì làm sao còn đưa tới đây tham gia khảo hạch nhập môn?

Chính bởi vì suy nghĩ như vậy, cho nên tất cả bọn họ mới toàn lực chú ý vào đám tán tu bên trong đại điện.

Nhưng đáng tiếc chính là, mặc cho bọn họ có tìm kiếm thế nào thì cuối cùng cũng không thể thu hoạch được gì.

*************

Doanh Thừa Phong tiến vào trong đại điện cuối cùng, trong lòng không khỏi nao nao.

Đại điện này so với hai cái trước thì nhỏ hơn nhiều, thậm chí diện tích còn không bằng một phần mười. Hơn nữa, cảnh tượng nơi này bố trí tương đối quỷ dị, cơ bản là không nhìn thấy chút ánh sáng bên ngoài nào chiếu vào, bên trong chỉ có chút ánh sáng ngọn nến đang lay động, làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.

- Tên?

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm không biết từ đâu vang lên.

Doanh Thừa Phong nhướng mày, hai lỗ tay hắn hơi dựng lên lắng nghe, nhưng không thể phát hiện ra chỗ phát ra thanh âm là ở đâu. Chẳng qua, lúc tinh thần lực lượng của hắn phóng ra ngoài liền rất nhanh bắt gặp phía trước có một chỗ khác thường.

Ở đó, có một chiếc cửa nhỏ, bên trong đó ẩn dấu cỗ khí tức cường đại.

Trong đầu hắn suy nghĩ thật nhanh, miệng lại không chút do dự nói:

- Vãn bối là Doanh Thừa Phong ra mắt tiền bối.

- Ừm! Sư thừa là ai? Am hiểu công pháp gì?

- Ân sư vãn bối là Doanh Lợi Đức, cũng là một đệ tử trong bản tông..... - Doanh Thừa Phong hơi dừng lại một chút, nói:

- Vãn bối am hiểu quyền thuật và kiếm pháp.

- Doanh Lợi Đức..... - Đạo thanh âm của người kia chậm rãi quanh quẩn trong đại điện một vòng, nói;

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Vãn bối mười sáu.

- Mười sáu! Còn rất trẻ tuổi a. Ở tuổi này mà có thể tu luyện tới thất tầng chân khí coi như cũng không tồi. Ừm! Ngươi tự mình tu luyện hay dựa vào đan dược để đề cao thực lực?

Doanh Thừa Phong hơi do dự một chút, nói thật hắn tuy rằng dùng rất nhiều đan dược, nhưng nguyên nhân lớn nhất làm cho hắn có thể tấn chức tới bước này chính là tràng giết chóc ở trong Kỳ Liên sơn mạch kia.

Ngũ tầng chân khí đỉnh phong, lục tầng chân khí đỉnh phong đều là ở trong loại giết chóc đó để chậm rãi nâng cao tu vi.

Nếu nhu dựa vào phục dụng đan dược, như vậy không tới một năm căn bản hắn không thể làm được điều này.

Chỉ có điều, sự thật hắn không thể tiết lộ, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong nói:

- Vãn bối dựa vào đan dược để tấn chức.

- Dựa vào đan dược à? - Đạo thanh âm kia phát ra không biết là cao hứng hay thở dài nói:

- Ngươi dùng đan dược gì?

- Vãn bối từng nhiều lần dùng trung phẩm và thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan.

- A? Nhiều lần dùng?

- Vâng.

- Ngươi dùng nhiều ít bao nhiêu? - Đạo thanh âm kia dường như có chút hứng thú hỏi.

Doanh Thừa Phong suy nghĩ chốc lát, rồi hàm hồ nói:

- Vãn bối cũng không nhớ rõ, nhưng ít nhất là hơn trăm viên.

- Hơn trăm viên. Ha ha.... Ngươi tới đây, ngồi xuống ở trên cái bồ đoàn kia rồi vận công điều tức.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt chuyển về phía mười cái bồ đoàn trong đại điện.

Trương Xuân Hiểu từng nói qua, nghi thức nhập môn hai cửa trước mặc dù có chút khác thường, nhưng tổng thể cũng không khác nhau quá lớn.

Trắc thí chân khí và luận võ là hai chủ đề vĩnh viễn không đổi.

Nhưng ải thứ ba này tương đối ảo diệu, bởi vì mỗi một lần phương pháp trắc thí tiềm lực đều không giống nhau. Ngay cả hắn cũng không biết được vị trưởng lão kia lấy tiêu chuẩn gì để bình xét.

Thoáng do dự một chút, Doanh Thừa Phong đi tới một chiếc bồ đoàn, chọn lấy một cái rồi ngồi xuống.

Ở trong hoàn cảnh này vận công tu luyện thì hắn giống như một vị cô nương lần đầu tiên lên kiệu hoa vậy, bất quá hắn rất nhanh thu liễm tâm thần, hơn nữa sử dụng chân khí trong đan điền bắt đầu vận chuyển.

Ngay sau đó, hắn lập tức phát giác ra điều khác thường, trong lúc hắn vận hành chân khí, bồ đoàn dưới chân không ngờ lại phát ra một loại lực lượng thần kỳ.

Cỗ lực lượng này trợ giúp chân khí trong cơ thể hắn kích phát ra, sau đó lấy một phương thức khó có thể hình dung tra xét thân thể hắn.

Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi chau lại, đây là bởi vì hắn có lực lượng tinh thần cường đại cho nên mới phát hiện ra chỗ khác thường này. Nếu như đổi lại là một người khác, cho dù là Lương Thần hay Doanh Lợi Đức cũng không thể phát hiện ra được.

Đến tận lúc này hắn mới hiểu được huyền ảo trong đó.

Bồ đoàn dưới chân không ngờ lại là một kiện linh khí, mà đây lại là một kiện linh khí rất đặc thù, có một ít linh khí bình thường có tác dụng rất đặc biệt.

Nghĩ tới cự thạch ở lần trắc thí đầu tiên, giờ lại tới bồ đoàn ở dưới chân, trong lòng hắn không khỏi cảm khái, thế giới Linh Đạo quả nhiên bao hàm toàn diện, gần như không hề kém hơn khoa học kỹ thuật ở kiếp trước.

Trong lòng hắn có vô số ý nghĩ xẹt qua, hơn nữa còn quyết định chủ ý, một khi gia nhập Khí Đạo Tông sẽ học những linh văn ở trên cự thạch và bồ đoàn này, hơn nữa còn sao chép linh tính thuộc tính đặc thù trên đó.

Chân khí sau khi lưu chuyển một vòng, thì thanh âm kia một lần nữa vang lên.

- Được rồi. Ngươi đứng lên đi.

Doanh Thừa Phong lặng yên thu liễm chân khí, đem luồng chân khí cuối cùng thu vào đan điền, lúc này mới cung kính đứng dậy nói:

- Mời tiền bối chỉ điểm.

Tu vi chân khí của ngươi tuy rằng không tồi, nhưng đáng tiếc chính là, tiềm lực cơ thể ngươi đã tiêu hao hết, không còn giá trị để bổn tông tài bồi mạnh mẽ. Cho nên bổn tọa quyết định, khảo hạch của ngươi thất bại, không trúng tuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.