Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 32: Thuốc tiêu viêm




Phảng phất như bị luồng hào quang của thủy tinh làm cho hoa mắt, mọi tạp âm trong đại điện lập tức trở nên im lìm.

Kỳ thật hào quang này cũng không có gì hơn với những người khác, thậm chí những người tu vi cửu tầng tham gia thí luyện còn có thể làm cho nó sáng hơn.

Nhưng nếu như nhìn lại tuổi của Doanh Thừa Phong, vậy bọn họ sẽ có cảm giác khác.

Gương mặt non nớt như vậy mà có thể đánh ra một quyền làm cho thủy tinh phát sáng đạt đủ yêu cầu, như vậy đủ khiến cho đại đa số mọi người phải xấu hổ.

Người Khí Đạo Tông đứng cạnh cự thạch hai mắt sáng ngời nói:

- Hỏa hệ chân khí thất tầng đỉnh phong. Ngươi đủ tư cách.

Doanh Thừa Phong tiếp nhận mộc bài nói:

- Đa tạ sư thúc.

Có thể phụ trách trắc thí này ít nhất phải là nhân vật cùng thế hệ với Doanh Lợi Đức, tuy rằng song phương không hề quen biết, nhưng một câu "sư thúc" cũng không sai.

Người nọ chậm rãi gật đầu, nói:

- Ngươi là môn đồ của vị nào?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình nói:

- Gia sư Doanh Lợi Đức.

Người nọ chần chờ một chút, rõ ràng chưa nghe thấy tên này, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Tốt. Tốt. Hãy cố gắng. Ngươi nhất định có thể thông qua.

Tuổi còn trẻ như vậy mà tu vi chân khí đã đạt tới thất tầng đỉnh phong, như vậy cũng chỉ có hai khả năng.

Hoặc là hắn có thiên phú dị bẩm, tu luyện chân khí dễ dàng giống như ăn cơm vậy, hoặc là hắn của cải đầy nhà, các trưởng bối cho hắn phục dụng một lượng lớn đan dược cho nên mới có thể khi tuổi còn nhỏ mà tấn thăng tới thất tầng chân khí.

Nhân vật như vậy khẳng định ngày sau không giống với người bình thường, vô luận thế nào cũng không thể đắc tội.

Doanh Thừa Phong nói một tiếng cảm tạ, hắn cầm lấy mộc bài xoay người đi tiếp vào trong đại điện, từ đầu tới cuối cũng không thèm ngoái đầu nhìn đám người đang bàn luận.

Bởi vì trong lòng hắn, những người này căn bản không có gì đáng để ý.

Voi sẽ tuyệt đối không vì những lời đàm luận của lũ kiến mà bất mãn, bởi vì hai bên đẳng cấp bất đồng a.

Mà ở phía sau hắn, rất nhiều người sắc mặt đều đỏ bừng, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn theo hắn đang rời đi.

**************

Tiến vào khu tiếp theo của đại điện, Doanh Thừa Phong lập tức thấy được ba đạo thân ảnh quen thuộc.

Lương Thần, Chu Trì và Vương Khởi.

Hắn lúc này che giấu thân phận Linh Sư để tham gia nghi thức nhập môn chính là vì ba người này.

Có lẽ, bởi vì cảm ứng được ánh mắt của hắn cho nên ba người Lương Thần quay đầu nhìn lại, 4 cặp mắt gặp nhau ở giữa không trung đều lóe lên một tia sáng.

Địch ý.

Bọn họ rõ ràng cảm ứng được địch ý cường đại của đối phương, hơn nữa cũng vì vậy mà kích phát ra chiến ý mạnh mẽ.

Tuy rằng, hai bên gặp nhau lần này là lần thứ hai, nhưng bởi vì ân oán của thế hệ trước, cho nên bọn họ trời sinh đã là địch nhân. Loại địch ý này còn xa mới đạt tới mức một sống một chết, nhưng nhìn nhau không thuận mắt cũng là điều tất nhiên.

- Những người cầm mộc bài chờ ở đây đi. - Một người trắc thí nhìn thấy mộc bài trong tay Doanh Thừa Phong, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Ngươi là hậu bối đệ tử bổn tông, một lát nữa nên lựa chọn một gã tán tu võ sĩ để tranh tài đi.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:

- Vị sư huynh này, có quy định đó sao?

Người nọ niên kỷ khoảng ba mươi, nghe vậy thì cười nói:

- Đương nhiên quy định cũng không cứng nhắc như thế, cho dù là muốn khiêu chiến đồng môn cũng có thể, nhưng như vậy sẽ làm tổn thương hòa khí. - Hắn thu liễm lại nụ cười, trầm giọng nói:

- Cùng là đồng môn hẳn là phải hỗ trợ cho nhau.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu tán thành, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Khí Đạo Tông to lớn như thế, nhân số bên trong hẳn không ít, nếu như lúc đối đầu ngoại địch thì có lẽ còn đồng tâm hiệp lực. Nhưng giữa đồng môn với nhau, chỉ sợ cũng vì lợi ích mà tranh giành không ngừng, tạo thành phe phái khắp nơi."

Trắc thí chân khí ở bên ngoài nhân số tuy rằng mấy trăm, nhưng do trắc thí khá đơn giản cho nên sau khi chia làm mười đội ngũ thì không tốn tới một giờ đã hoàn thành toàn bộ.

Trải qua nhóm đầu tiên bị đào thải, những kẻ còn có thể lưu lại cũng không tới ba trăm người.

Ngồi ngay ngắn ở vị trí thủ tọa trong điện này chính là một vị lão giả tóc bạc, lão giương ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, nói:

- Các ngươi nghe kỹ đây, đã đến nơi đây thì phải tuân theo quy củ. Nếu có người làm trái, ha ha....

Lão phát ra hai tiếng cười lạnh, thanh âm giống như một tảng băng nện vào lòng mọi người, làm cho bọn họ cảm thấy từng trận hàn ý rét lạnh.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi đổi, hắn cảm ứng được trong lời nói của đối phương tràn ngập lực lượng Băng hệ.

Người này mặc dù không có tinh thần lực lượng, không thể hình thành tinh thần áp chế. Nhưng, băng hệ chân khí của lão lại cường hãn vô cùng, tuyệt đối không gì so sánh được.

Ánh mắt đảo qua một vòng, gương mặt lão giả hơi nhăn lại, lão nghe được tin tức trong đám tán tu võ sĩ này có kẻ có được thiên phú trở thành Linh Sư. Đáng tiếc chính là, Phong Huống sư thúc lại giữ kín miệng không nói, để cho bọn lão tự mình tìm.

Nhưng đối với tu luyện giả không có tinh thần lực lượng, muốn ở trong đám người này tìm được kẻ có thiên phú trở thành Linh Sư chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

Ít nhất, hắn sau một hồi chú ý nhưng vẫn không thể tìm được người nào có tinh thần lực lượng trong đám người này.

Ho nhẹ một tiếng, lão giả nói:

- Cửa ải này chính là luận võ tranh tài, các ngươi có thể hai người ghép thành một cặp, tự do lựa chọn, chỉ cần có thể thắng thì xem như đã thông qua.

Phía dưới lập tức truyền tới tiếng xôn xao, ngay cả ba người Lương Thần cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Khảo hạch gia nhập Khí Đạo Tông tương đối cẩn thận, trước đây đều là phân tổ tranh tài, chỉ cần lấy được thứ hạng thứ năm mươi trở lên liền có tư cách tham gia trắc thí thứ ba.

Nhưng lúc này đây dường như lại không giống, nếu như dựa theo lời lão giả làm thì đây chẳng phải là thả cho bọn họ một lối thoát rộng rãi sao?

Chẳng qua, đối với đại đa số mọi người mà nói, đây tuyệt đối là một tin tức tốt, cho nên vẻ mặt một đám người trở nên hưng phấn dị thường.

- Hiện tại, các ngươi có thể tự do ghép cặp. - Lão giả lặng lẽ cười nói:

- Chọn lựa đối thủ của mình cho thật tốt, nhưng phải nhớ kỹ trong lúc luận võ không cho phép cố ý hạ sát thủ, nếu như đối phương nhận thua bỏ quyền mà vẫn còn muốn tiếp tục động thủ, vậy để lão phu trở thành đối thủ của các ngươi đi.

Mọi người nghe vậy thì thoáng rùng mình, trong lòng có chút phát lạnh.

Cùng với vị lão giả này đối đầu? Đây chính là ngại mạng mình sống quá dài a.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, hắn quay đầu nhìn lại.

Ba người Lương Thần thanh danh hiển hách cho nên không ngờ lại chẳng có ai đánh chủ ý tới bọn họ, ngược lại còn sợ ba người đó tìm tới mình.

Chẳng qua, đánh bại đối thủ như vậy mới có ý nghĩa a.

Doanh Thừa Phong quay đầu lại đã sớm thấy được đám người Lương Thần đang bước tới chỗ hắn.

- Doanh huynh! Ngươi có hứng thú cùng tại hạ tỷ thủ một chút không?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hai mắt hơi giật giật, nói:

- Ta sao?

Lương Thần ngạo nghễ nói:

- Không sai. Chính là hai người chúng ta, không biết Doanh huynh có gan hay không?

Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nhìn hắn, trong lòng lại thầm nghĩ: "Ta còn chưa tìm các ngươi, các ngươi đã tự mình đưa tới cửa, đây chẳng phải chính là số mệnh trong truyền thuyết sao?"

Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:

- Các vị vì sao muốn chọn tiểu đệ?

Lương Thần hơi xoa xoa hay tai nói:

- Đây là do Đan sư thúc phân phó, để cho ta và truyền nhân của Doanh Lợi Đức sư thúc luận bàn với nhau nhiều hơn. Mong Doanh sư huynh chỉ điểm cho.

Doanh Thừa Phong lúc này mới hiểu, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm khái.

Vô luận là Doanh Lợi Đức hay Đan Siêu đều đưa ra cùng một mệnh lệnh chính là để cho hậu bối kiệt xuất của mình ra tay với hậu bối của đối phương, cố gắng để đối phương không thể thành công vượt qua.

Giữa hai người này thật đúng là tâm linh tương thông a.

Mỉm cười, Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:

- Nếu Lương huynh đã tính toán như thế, tiểu đệ sao lại không phụng bồi.

Ánh mắt Lương Thần sáng ngời lên, nhìn Doanh Thừa Phong nói:

- Tốt. Tốt lắm. Doanh huynh! Mời....

Ở trong đại điện này có mười cái lôi đài hình tròn.

Lôi đài cũng không tính là lớn, nhưng để cho hai người luận bàn đã là đủ rồi.

Sau khi lão giả nói xong, tuy rằng mỗi người đều nhìn chằm chằm vào người khác ở quanh mình, nhưng lại không một ai dám làm chim đầu đàn.

Cho nên, khi hai người Doanh Thừa Phong là cặp đầu tiên đi lên lôi đài, lập tức khiến bọn họ chú mục nhìn.

Lão giả ngồi trên ghế chủ vị hơi nhăn mặt, lão nhìn trang phục của hai người này thì biết bọn chúng xuất thân từ hậu bối đệ tử trong tông.

Chỉ có điều, bất kể hai người cuối cùng ai thắng lợi, thì cũng sẽ có một người bị đào thải.

Lão giả khẽ lắc đầu, kinh nghiệm của hắn cực kỳ phong phú, tự nhiên biết được đây chính là do ân oán của thế hệ trước tạo ra. Chỉ có điều, Khí Đạo Tông quá to lớn, cho nên ân oán bên trong giữa các đệ tử ngay cả là tông chủ cũng không thể cấm đoán được, lại càng không nói tới những trưởng lão nho nhỏ như bọn họ.

Dưới đài chậm rãi vang lên những tiếng động khẽ.

Lương Thần xuất đạo từ sớm, đã tạo thành một chút danh tiếng ở bên ngoài, đặc biệt là ở trong đám tán tu lại càng có danh vọng cao.

Mà đối thủ của hắn, Doanh Thừa Phong lại là một tiểu tử vô danh tiểu tốt, không chút tiếng tăm nào.

Khi hai người bọn họ lên lôi đài, tất cả mọi người bên dưới đều ngạc nhiên nhìn.

Thanh niên trẻ tuổi này chẳng lẽ là tự tìm sự mất mặt? Không ngờ lại chọn đối thủ khủng bố như vậy.

Chẳng qua, trong lòng đại đa số mọi người đều trở nên cao hứng, hai người bọn họ đánh một trận với nhau thì Lương Thần thắng không nghi ngờ gì, mà thiếu đi một đối thủ cường đại như vậy khiến cho không ít kẻ thở phào nhẹ nhõm.

Lương Thần đứng thẳng trên lôi đài, hắn chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Doanh huynh! Ngươi ra tay trước đi.

Doanh Thừa Phong thấy vẻ mặt hắn kiêu căng như thế cũng chẳng để ý, khẽ cười nói:

- Tốt. Vậy xin thứ lỗi cho tiểu đệ thất lễ.

Chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển với tốc độ cao, lực lượng tinh thần đồng thời cũng được phóng thích ra.

Tinh thần lực lượng của hắn còn chưa đạt tới mức có thể ngưng tụ đả thương người như trưởng lão Phong Huống, hiện giờ đối với hắn mà nói thì nó chỉ có tính chất phụ trợ mà thôi.

Chẳng qua, có loại năng lực này phụ trợ, Doanh Thừa Phong đối với khả năng khống chế thân thể mình đã đạt tới mức khó tin.

Cho dù là vận chuyển chân khí thì cũng đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục thần kỳ.

Giờ phút này, trong lòng chỉ thoáng nghĩ thôi mà chân khí mênh mông trong cơ thể đã hóa thành lực lượng khổng lồ ngưng tụ trong lòng bàn tay, hướng tới Lương Thần chụp đến.

Trên mặt Lương Thần vốn mang theo nụ cười dè dặt, nói thật hắn cũng không đặt Doanh Thừa Phong ở trong lòng. Nếu như không phải vì mặt mũi Đan Siêu, hắn tuyệt đối không làm ra chuyện mất thân phận như thế này.

Chính bởi vì trong lòng cực kỳ coi thường, lòng cảnh giác của hắn cũng không cao.

Nhưng mà, vào giờ phút này, luồng sức mặt mãnh liệt xuất hiện ở trước mặt hắn vừa linh hoạt, sắc bén, thậm chí còn làm cho Lương Thần sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.