Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 25: Xảy ra sự cố




- Vâng. - Doanh Thừa Phong cung kính ứng tiếng, ánh mắt lại hơi liếc nhìn sang phía Trầm Ngọc Kỳ.

Hai má tiểu cô nương hơi đỏ lên, cũng quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn. Nếu như là bình thường, đảm lượng của nàng cũng không nhỏ như thế, nhưng bây giờ đang đứng trước mặt cậu, một thiếu nữ rụt rè lập tức có thể chiếm được thượng phong tuyệt đối.

Trương Minh Vân ho khan một tiếng, nói:

- Thừa Phong! Ngươi trở về đem việc bái ta làm sư phụ cho chú mình biết. - Lão đột nhiên dừng lại, rồi nói tiếp:

- Ta chỉ là sư phụ của người trên phương diện tu luyện linh đạo mà thôi.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm khen lão một câu, Trương Minh Vân làm việc quả nhiên cẩn thận, vì không muốn để cho Doanh Lợi Đức phản cảm, cho nên mới nói những lời này. Nhưng mà, hắn lại không biết bản thân đến đây bái sư đã được chú cho phép và cổ vũ. Có thể tạo quan hệ với Trương Minh Vân, hơn nữa còn là quan hệ thầy trò mật thiết thì Doanh Lợi Đức có nằm mơ cũng phải mỉm cười.

Hướng về phía Trương Minh Vân khẽ thi lễ một cái, cuối cùng dù trong lòng rất lưu luyến, nhưng hắn cũng không có gan ở trước mặt lão nói chuyện với Trầm Ngọc Kỳ.

Cầm Tụ Linh Bàn trong tay, Doanh Thừa Phong nhanh chóng rời khỏi Trương gia, tuy rằng mục đích lần này tới đây đã đạt được, hơn nữa còn từ trên người Trương Minh Vân đại sư học được kỹ xảo mới trên con đường linh đạo. Nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trương Minh Vân, hắn cũng không biết lão có cái nhìn thế nào với chuyện của mình và Trầm Ngọc Kỳ.

Chẳng qua, Doanh Thừa Phong dù sao cũng không phải là một thiếu niên bình thường, bất kể Trương Minh Vân có quyết định thế nào thì hắn cũng tuyệt đối không buông bỏ dễ dàng.

Nhìn Doanh Thừa Phong rời khỏi, Trầm Ngọc Kỳ khẽ cắn môi, nói:

- Cậu! Người đã sớm biết rồi sao?

Trương Minh Vân khẽ hừ một tiếng, nói:

- Ngươi lừa ta đem kỹ xảo linh đạo truyền thụ cho hắn mà nghĩ rằng không có người nào biết sao?

Ánh mắt Trầm Ngọc Kỳ đảo một vòng, nàng cười duyên nói:

- Cậu! Nếu cháu không truyền kỹ xảo linh đạo cho hắn, hắn hiện tại sao có thể bái ngài làm sư phụ? Ha ha.... Thiên phú và tư chất của thế nào ạ?

Trên mặt Trương Minh Vân hiện lên một nụ cười, lão nói:

- Không tồi. So với ngươi thì mạnh hơn nhiều.

Kỳ thật, lão còn không nói hết suy nghĩ của mình, thiên phú và tư chất như thế quả thực quá mức kinh thế hãi tục. Đừng nói là lão chưa từng nhìn thấy, cho dù là nghe cũng chưa nghe thấy bao giờ.

Chỉ có điều, chuyện này cũng không nên dễ dàng nói trước mặt tiểu bối kia, nếu không thì tiểu tử đó sẽ vểnh mặt lên trời mất.

Trầm Ngọc Kỳ khẽ gật đầu, dường như Trương Minh Vân khích lệ cũng không phải là Doanh Thừa Phong mà chính bản thân nàng.

Trương Minh Vân nhìn thấy thế thì khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "đúng là nữ sinh ngoại tộc a."

****************

Sang tới ngày tiếp theo, Doanh Lợi Đức phái người tới gọi Doanh Thừa Phong, vừa tới nơi, hắn đi thẳng vào vấn đề:

- Thừa Phong! Ngươi có bái được Trương Minh Vân đại sư làm sư phụ không?

Địa vị của Linh Sư và võ sĩ bình thường có chênh lệch rất lớn, hai chức nghiệp so sánh với nhau có thể nói là một trời một vực.

Tuy rằng, Doanh Thừa Phong vỗ ngực cam đoan hắn có thiên phú trở thành Linh Sư, nhưng khi Trương Minh Vân đại sư còn chưa thu đồ đệ, trong lòng Doanh Lợi Đức vẫn vạn phần không yên.

Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói:

- Chú! Ngài yên tâm. Cháu đã được đại sư thu nhận làm môn hạ. - Dừng lại một chút, hắn nói:

- Đại sư bảo cháu chuyển lời cho ngài, người chỉ là sư phụ của cháu trên con đường linh đạo thôi, chứ võ đạo người không quản.

Doanh Lợi Đức khẽ chau mày lại, nói:

- Thừa Phong! Ngươi nếu đã bái được đại sư làm sư phụ, như vậy phải dụng tâm mà học tập. Vô luận là linh đạo hay võ đạo đều phải như thế.

Doanh Thừa Phong ngầm hiểu gật đầu, nói:

- Cháu hiểu ạ.

Trương Minh Vân có thể được xưng là đại sư, tu vi võ đạo của lão tuyệt đối ở trên Doanh Lợi Đức. Tuy rằng lão luyện mồm nói sẽ không truyền thụ cho Doanh Thừa Phong võ kỹ, nhưng nếu hắn mở miệng hỏi, chẳng lẽ lão lại không chỉ điểm cho.

Doanh Lợi Đức từ trong người móc ra một chiếc bình ngọc đưa tới, nói:

- Thừa Phong! Chân khí của cháu đã đạt tới lục tầng đỉnh phong, giờ có thể tấn chức thất tầng. Đây là đan dược chú chuẩn bị cho cháu, cháu hãy thử một chút đi. - Dừng lại một chút, hắn lại nói:

- Kỳ thực cũng không thể nói là chú đưa cho cháu, chỉ có thể nói là đem đan dược trước kia của cháu trả lại cho cháu mà thôi.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, mở nắp bình ra, hắn lập tức ngửi được cỗ hương thơm quen thuộc, hắn dở khóc dở cười nói:

- Thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan.

Ở trong bình ngọc quả nhiên là hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan.

Ngẩng đầu lên nhìn chú mình, trong long Doanh Thừa Phong tràn ngập cỗ tình cảm ấm áp.

Tuy rằng hai viên đan dược này hắn không quá coi trọng, nhưng hắn lại biết đây là tâm ý của chú.

Doanh Lợi Đức không thể tự mình quán linh, hắn muốn có được thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan thì tuyệt không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng vì Doanh Thừa Phong, cũng không biết hắn phải trả giá tới mức nào, không ngờ lại đạt được hai viên thượng phẩm đan dược, phần tâm ý này đích xác khiến cho người ta cảm động.

- Đa tạ chú. - Doanh Thừa Phong cũng không từ chối, mà thu nó vào trong người.

Nhìn thấy Doanh Thừa Phong nhận đan dược, trên mặt Doanh Lợi Đức cũng hiện lên một nụ cười mừng rỡ nói:

- Lúc này đây nếu như ngươi có thể tấn thăng thất tầng chân khí, như vậy chú sẽ mang cháu tới tông môn. - Hắn khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi và hai người Hải Đào khác nhau, chỉ cần chân khí có thể đạt tới thất tầng thì nhất định có thể gia nhập tông môn.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình nói:

- Vì sao ạ?

- Bởi vì ngươi có thiên phú trở thành Linh Sư. - Doanh Lợi Đức thản nhiên nói:

- Đối với những môn hạ có hy vọng trở thành linh sư, môn phái đều luôn dành cho hắn vài phần kính trọng.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, nói:

- Trương đại sư có thể đáp ứng sao?

Doanh Lợi Đức cười ha hả nói:

- Ngươi yên tâm. Trương Minh Vân đại sư không môn, không phải, hơn nữa đại sư cũng nói qua chỉ làm sư phụ chỉ dạy linh đạo cho ngươi, chứ sư phụ võ đạo thì không làm. Cho nên ngươi gia nhập Khí Đạo Tông tuyệt đối không có ảnh hưởng gì. - Trên mặt hắn hiện lên nụ cười rạng rỡ nói:

- Hơn nữa, là một gã linh sư nếu ngươi gia nhập bổn tông, không thể nghi ngờ gì chính là lựa chọn tốt nhất.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

- Ha ha.... Ngươi có biết vì sao bổn tông tên là Khí Đạo Tông không?

Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:

- Linh Sư....

- Không sai. - Doanh Lợi Đức đắc ý nói:

- Trong bổn tông cao thủ nhiều như mây, ở phương diện luyện khí lại càng có chỗ độc đáo, nếu như có thể trở thành hạch tâm đệ tử của bổn tông thì sẽ được truyền thụ cho đạo lý luyện khí. Ha ha.... Đây là một cơ hội rất tốt, ta nghĩ cho dù là Trương Minh Vân đại sư cũng phải động tâm với chuyện này.

Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi chau lại, nói:

- Chú! Nếu như trong Khí Đạo Tông có truyền thừa Linh Sư, ngài vì sao còn muốn cháu bái nhập Trương đại sư làm sư phụ?

- Trong bổn tông mặc dù có vô số linh sư tọa trấn, nhưng trình độ của bọn họ trên linh đạo chưa chắc có thể vượt qua Trương Minh Vân đại sư. Hơn nữa... - Doanh Lợi Đức chần chờ một chút, khẽ thở dài nói:

- Bổn tông quá mức rộng lớn, bên trong tông môn phe phái san sát nhau, nếu như ngươi không có chỗ dựa sợ rằng sẽ bị người khác chú ý tới. Nhưng nếu như có Trương Minh Vân đại sư làm hậu thuẫn, ha ha.... Ta xem có bao nhiêu người dám làm khó xử ngươi.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, đối với việc gia nhập Khí Đạo Tông hắn cũng không còn mâu thuẫn nữa.

Chỉ cần có thể tiếp xúc với càng nhiều tri thức Luyện Khí và Linh đạo, hắn cũng không quan tâm tới việc mình gia nhập môn phái nào.

Sau khi rời khỏi chỗ của chú mình, Doanh Thừa Phong lật tay lấy ra một cái bình ngọc.

Chẳng qua, trong bình ngọc này cũng không phải một lượng lớn thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, mà chỉ có một viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.

Thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan đối với hắn bây giờ đã không còn tác dụng gì. Đừng nói là hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, cho dù nhiều hơn nữa cũng không thể đề cao về chất cho đan điền.

Chỉ có điều, hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan do chú đưa cho, chính là một phần tâm ý cho nên hắn phải nhận. Dù cho ngày sau hắn có thể kiếm được gấp trăm lần, ngàn lần để tặng lại, nhưng một lần này vẫn phải nhận lấy.

Mở nắp ra, một cỗ hương thơm nồng đậm tới cực điểm tràn ngập trong căn phòng.

Cực phẩm! Đây chính là cực phẩm đan dược, dược lực của nó so với thượng phẩm còn cao hơn một bậc.

Ba người Doanh Hải Đào khi tấn chức thất tầng chân khí phải dùng một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, còn hắn thì bởi vì tư chất quá kém cho nên giờ phút này phải dùng tới cực phẩm đan dược.

Đem đan dược đổ ra lòng bàn tay, trên viên đan dược này tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt như có như không.

Doanh Thừa Phong há miệng ra, vỗ thẳng viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan vào bên trong.

Đây là lần đầu tiên hắn phục dụng cực phẩm đan dược, khi nó vào tớ bụng thì hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan phóng thích ra dược lực đã không phải nhỏ, càng không phải nói tới cực phẩm. Tuy rằng kinh mạch của Doanh Thừa Phong đã thích ứng với việc bị những dòng nhiệt lưu liên tục tấn công, nhưng giờ phút này tâm tình hắn không hề được thả lỏng.

Sau một lát, cỗ lực lượng nóng rực kia tràn ngập trong bụng, nhưng mà làm cho Doanh Thừa Phong khó có thể tin chính là: Độ mãnh liệt của cỗ lực lượng này còn xa mới đạt tới mức tưởng tượng của hắn.

Cỗ nhiệt lưu này không ngờ lại vô cùng ôn hòa, nó ở trong kinh mạch chậm rãi chảy đi, lực lượng ẩn chứa bên trong đó nhiều hơn mấy lần so với thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan. Nhưng mà, sự tấn công gây thương tổn của nó đối với kinh mạch cơ hồ như không hề đáng kể.

Nếu như nói, dòng nhiệt lưu trước kia giống như một ngọn sóng lớn, như vậy giờ đây lại chỉ giống như dòng nước nóng. Nó không những không mang lại thương tổn cho người ta, mà ngược lại còn giúp ích rất lớn cho thân thể.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ thay đổi, hắn cuối cùng đã hiểu chỗ trân quý của cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.

Đan dược tấn chức tới cực phẩm không chỉ tăng vọt về chất và lượng, mà chủ yêu là tính chất của nó đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Vô cùng vô tận lực lượng chồng chất lên nhau, hơn nữa còn dũng mãnh tiến về phía đan điền.

Dược lực khổng lồ biến thành lực lượng tiến nhập vào đan điền khiến cho đan điền vốn đã thích ứng với dược lực của thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan dần xảy ra thay đổi tính tế.

Một lượng lớn lực lượng bắt đầu chồng lên nhau, đan điền của hắn chậm rãi động đậy, với sự săn sóc của luồng lực lượng mới lạ này đã làm cho đan điền dần tiến hóa lên một tầng cao mới.

Săn sóc ân cần....

Đây chính là đặc điểm lớn nhất của cực phẩm Dưỡng Sinh Đan, lực lượng của nó không phải là loại mãnh liệt phá hoại nữa, mà chuyển thành phương thức ôn hòa. Khiến cho người dùng không gặp bất cứ nguy hiểm gì mà hoàn thành mục đích.

Doanh Thừa Phong nhắm hai mắt lại, hắn nhẹ nhàng hô hấp tận tình hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời này.

Lực lượng trong người hắn cuồn cuộn không dứt, dường như vĩnh viễn không hết, mà đan điền động đậy càng lúc càng mạnh, từng đạo lực lượng khác thường ở bên trong thân thể hắn tỏa ra khắp mọi nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.