Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 22: Khi tôi bị coi thường




Trời mùa thu mát mẻ, lá vàng rơi đầy trên mặt đất bị ánh nắng chiếu lên làm cho chúng dường như sáng hẳn lên, tạo thành cảnh đẹp làm say động lòng người.

Nhưng mà, bên trong vùng ánh nắng màu vàng, một đạo khí đông lạnh màu trắng không hài hòa đột ngột tràn ra.

Đây là một cỗ lực lượng hoàn toàn tương phản với ánh sáng nóng rực của mặt trời, khi nó bắt đầu khuếch tán ra ngoài toàn bộ vùng đất xung quanh đều bị màn sương mù trắng xóa bao phủ.

Trong con ngươi Trương Minh Vân hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp bao tay của Doanh Thừa Phong.

Từ từ, hắn mở miệng ra, nhẹ giọng nói:

- Hàn hệ bộ áo giáp da.

Với kinh nghiệm của lão đương nhiên có thể dễ dàng phân biệt được Doanh Thừa Phong sử dụng cũng không phải là một kiện sư cấp linh khí hoặc là một bộ sĩ cấp bộ đồ bằng sắt. Chẳng qua, chính bởi vì nhìn ra được đáp án, cho nên lão mới cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Hàn hệ bộ đồ từ một trình độ nào đó mà nói thì giá trị của nó có thể so với sư cấp linh khí có cùng thuộc tính thì còn hơn vài phần.

Bởi vì muốn sử dụng sư cấp linh khí, hơn nữa phóng thích được toàn bộ uy lực của nó, như vậy tu vi chân khí phải đạt tới sư cấp. Nhưng hạ hệ bộ đồ thì lại khác, cho dù là một võ sĩ tứ, ngũ tầng chân khí cũng có thể phóng thích ra được uy lực của nó. Đương nhiên, tu vi chân khí càng cao thì phóng thích được uy lực càng mạnh.

Lúc này, cảm thụ hàn khí từ trên người Doanh Thừa Phong tràn ra, hắn chậm rãi gật đầu nói:

- Không tồi. Bằng vào tu vi lục tầng chân khí phối hợp với bộ đồ này quả thực là có năng lực bảo vệ mình.

Doanh Thừa Phong hơi mỉm cười, cho dù là đối mặt với một vị linh sư đại sư cao cao tại thượng hắn cũng không hề có biểu hiện kiêu ngạo hay xu nịnh.

- Ở trên người vãn bối còn có một bộ linh khí khác. - Hắn tháo chiếc hộp gỗ dài sau lưng xuống, lấy ra bộ trường thương tổ hợp lại, cung kính đưa tới.

Ánh mắt Trương Minh Vân trở nên hơi ngưng trọng, hắn biết rõ lai lịch của Doanh Thừa Phong, lấy thân phận của tiểu tử này có thể lấy ra một bộ linh khí đã là chuyện rất khó khăn rồi, về phần hai bộ thì....

Đưa tay nhận lấy bộ trường thương, một luồng chân khí được chuyển vào bên trong, trên mũi thương lập tức sáng lên tạo thành quang mang rực rỡ. Đồng thời, từ trường thương cũng phát tán ra khí tức nóng rực hoàn toàn đối lập hoàn toàn với cỗ lực lượng của bộ áo bằng da.

Mắt Trương Minh Vân đại sư hơi sáng ngời lên, hàn hệ lực lượng của bộ áo da và bộ binh khí cũng là hỏa hệ lực lượng. Hai loại lực lượng này hoàn toàn đối lập nhau, nhưng lúc đối địch lại có thể bù trừ lẫn nhau, phát huy ra uy lực cường đại vô cùng.

Đưa ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong một lúc, cuối cùng hắn cũng phải thừa nhận tiểu tử này không phải là hạng người hữu dũng vô mưu.

Kỳ thật, lúc ban đầu khi biết được Doanh Thừa Phong một mình tiến vào Kỳ Liên sơn mạch, trong lòng lão cũng có chút tức giận. Bởi vì thiên phú học tập tri thức linh văn của Doanh Thừa Phong đạt tới trình độ khó tin nổi, chỉ cần hắn có thể tiếp tục học tập như vậy thành tựu ngày sau thật không thể hạn chế.

Nhưng, một nhân vật tuyệt thế thiên tài như thế không ngờ lại một mình tiến vào Kỳ Liên sơn mạch nơi tràn ngập nguy cơ trùng trùng. Với độ tuổi của hắn thì kinh nghiệm và thực lực làm sao có thể bình an quay trở về được?

Lỗ mãng, nóng nảy như thế không khỏi khiến cho lão phải thất vọng.

Nhưng mà, lúc này khi nhìn thấy hai bộ linh khí, cuối cùng hắn cũng thay đổi cái nhìn, tiểu tử trước mặt này có vẻ trầm ổn như núi. Trong lòng hắn còn dường như cảm nhận được, Doanh Thừa Phong cũng không giống với loại người lỗ mãng như suy nghĩ trước đây.

Bỗng nhiên, hai hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, hơi phát hiện ra bộ trường thương truyền lại cho hắn cảm giác khác thường.

Chân khí lại tiếp tục thăm dò, sau một lát, sắc mặt hắn cuối cùng cũng biến đổi, kinh hô:

- Thiết Linh Chi Lực.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia kinh ngạc, Trương Minh Vân không hổ là đại sư thành danh lâu năm. Hắn cũng không phát huy ra toàn bộ uy lực của bộ trường thương, chỉ dùng chân khí thăm dò mà đã có thể phát hiện ra ba loại thuộc tính được quán linh trên đó.

Loại năng lực này cũng không phải một linh sư bình thường có thể với tới.

Trương Minh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong nói:

- Bộ trường thương này ngươi từ đâu mà có?

- Là do chính vãn bối làm ra. - Doanh Thừa Phong cũng không né tránh sự thật, mà thản nhiên đáp lại.

- Chính ngươi? Đồ án linh văn của ngươi từ đâu mà có được?

- Là có người mời vãn bối khắc đồ án linh văn cho bộ đồ, sau đó vãn bối sửa chữa một chút. - Doanh Thừa Phong không chút do dự đáp lại.

- Sửa chữa? - Gương mặt Trương Minh Vân hơi co giật một chút nói:

- Nguyên bản đồ án linh văn ở đâu?

Doanh Thừa Phong sớm đã có chuẩn bị, hắn từ trên người lấy ra một cuốn sách, đây chính là nguyên bản đồ án linh văn bộ trường thương mà Phương Hủy đưa cho hắn.

Trương Minh Vân nhận lấy, hắn cẩn thận xem xét từng chi tiết một, khi thì nhíu mày lại, khi thì nhẹ nhàng gật đầu.

Đồ án linh văn này đối với một người như hắn kỳ thật cũng không có bao nhiêu bí mật, chỉ có điều trong đó có một số địa phương khá mới mẻ, làm cho hắn có chút cảm xúc.

Chẳng qua, sau khi cẩn thận xem xong, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt của hắn càng lúc càng nồng đậm hơn.

- Doanh Thừa Phong ! Đồ án linh văn này thật sự là ngươi tự mình chỉnh sửa sao?

Doanh Thừa Phong nghe thấy vậy cũng không do dự, hắn lập tức gật đầu, giọng chắc chắn nói:

- Vâng.

Kỳ thật sửa đồ án linh văn này là Trí Linh, chỉ có điều sự tồn tại của nó vượt qua sự thừa nhận của con người trên thế giới này, cho nên Doanh Thừa Phong chỉ có cách thừa nhận là do mình làm.

Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, thần thái trong ánh mắt thoáng thay đổi, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, hắn nói:

- Hàn hệ bộ áo da kia.....

- Cũng là từ trên một bộ đồ án linh văn bộ áo giáp được vãn bối cải tiến lại.

- A! Hai bộ đồ kia đã từng quán linh chưa?

- Đã quán linh.

- Đồ đâu?

Doanh Thừa Phong lần đầu tiên lộ ra vẻ do dự, hắn lắc đầu nói:

- Mong tiền bối thứ lỗi, vãn bối đã đáp ứng với ngươi ta sẽ không tiết lộ cho ai biết hướng đi của hai bộ đồ đó, cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

Trương Minh Vân khẽ hừ một tiếng, bất quá hắn cũng không quá mức để ý tới điều này, mà nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm nhận đồ án linh văn trên bộ trường thương.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, hắn mới thở dài một hơi, nói:

- Không tồi. Sửa rất tốt. Sửa rất tốt. Ha ha... Hóa ra đồ án linh văn chỉ có thể chứa hai loại thuốc tính bị ngươi mạnh mẽ sửa lại thành ba loại. Chẳng qua.... - Hắn khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Đáng tiếc. Đáng tiếc a.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:

- Tiền bối! Đồ án linh văn này có chỗ nào thiếu hụt, mong ngài chỉ điểm cho vãn bối.

Tuy rằng đồ án linh văn này do Trí Linh cải tạo thành, với năng lực tính toán kinh khủng của nó sẽ không thể sai. Nhưng Trương Minh Vân dù sao cũng là Linh Sư tiền bối, kiến thức hơn xa Trí Linh mới học tập được một chút. Cho nên khi lão lộ ra biểu tình tiếc nuối, Doanh Thừa Phong cũng thoáng trở nên khẩn trương.

Trương Minh Vân khẽ nói:

- Thanh trường thương này thật hiếm thấy, ở trong hàng ngũ sĩ cấp bộ đồ có thể đồng thời ẩn chứa ba loại thuộc tính khác nhau. Loại thần binh như này tuyệt đối khó gặp được, huống chi một thuộc tính trong đó lại là Thiết Linh Chi Lực. Nhưng cũng chính bởi vì thế cho nên lão phu mới cảm thấy đáng tiếc.

Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày, Trương Minh Vân nói nửa ngày nhưng lại không nói ra lão thấy đáng tiếc cái gì.

Phảng phất như nhìn rõ nghi hoặc trong lòng hắn, Trương Minh Vân lắc đầu nói:

- Lão phu thấy đáng tiếc chính là Thiết Linh Chi Lực. - Cổ tay lão hơi rung lên, thanh trường thương lập tức phát ra những tiếng động vù vù:

- Thiết Linh Chi Lực chính là một trong những thuộc tính cực kỳ quý hiếm trong thiên hạ, rất khó có được nó. Ít nhất nếu đem nó quán linh lên sư cấp binh khí thì mới thể hiện được giá trị của nó, nhưng nếu đem quán linh lên thanh trường thương này thì quả thật là có chút đáng tiếc.

Doanh Thừa Phong lúc này mới hiểu, Trương Minh Vân hóa ra thấy đáng tiếc ở cái này.

Nhưng mà, lão lại không biết, chỉ cần lực lượng linh tính đã được Doanh Thừa Phong tiếp xúc một lần, như vậy dù nó có thuộc tính gì cũng có thể được Trí Linh phân liệt ra bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, phàm là những lực lượng linh tính do Trí Linh phân liệt ra thì cường độ thuộc tính lại tốt hơn lấy từ Phong Linh Thạch rất nhiều.

Sư cấp binh khí thì sao? Chì cần chân khí của hắn có thể đạt tới cảnh giới này thì muốn có bao nhiêu Thiết Linh Chi Lực là có bấy nhiêu.

Chỉ có điều, sự thật này hắn không thể nói ra ngoài, cho nên ngoài mặt cũng đành phải lộ vẻ tiếc nuối để lừa dối cho qua cửa.

Trương Minh Vân cảm thán nửa ngày, mới đột nhiên nói:

- Ngươi từ đâu mà có được Thiết Linh Chi Lực?

Doanh Thừa Phong vội vàng nói:

- Vãn bối ở trong Long Đầu Nham kiếm được một thi thể của Đoạt Mệnh Phong, sau khi thử bộ linh thì không ngờ lại có được Thiết Linh Chi lực.

Trương Minh Vân sửng sốt nửa ngày:

- Đoạt Mệnh Phong! Không ngờ lại là Đoạt Mệnh Phong.

Tuy nói rằng bộ linh trên xác Đoạt Mệnh Phong cũng có thể đoạt được Thiết Linh Chi Lực, nhưng xác xuất này tuyệt đối rất nhỏ. Hơn nữa, Thiết Linh Chi Lực thu được từ xác Đoạt Mệnh Phong cũng cực kỳ ít, căn bản không đủ dùng để quán linh cho binh khí.

Nhưng Doanh Thừa Phong chẳng những bộ linh thành công, hơn nữa xem tỷ lệ Thiết Linh Chi Lực ở trên thanh trường thương cũng không phải ít, tự nhiên làm cho lão cũng phải sinh làm cảm khái. Tiểu tử này vận may thật quá nghịch thiên a.

Trầm tư một lát, Trương Minh Vân mới nói:

- Doanh Thừa Phong! Ngươi từ chỗ nào học được quán linh và bộ linh?

Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, nói:

- Tiền bối! Quán linh thuật là vãn bối từ trên người ngài học được, về phần bộ linh thuật thì do cơ duyên xảo hợp khi thấy một vị linh sư thi triển nên mới lĩnh ngộ được.

- Tự học....? - Khóe mắt Trương Minh Vân hơi nhảy lên vài cái, lẩm bẩm tự hỏi.

- Vâng. - Doanh Thừa Phong cúi đầu xuống nói.

Trương Minh Vân hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén tâm tình đang dâng trào xuống, nói:

- Nói như vậy, tri thức linh văn và kỹ xảo linh đạo cũng đều là do ngươi tự học?

Doanh Thừa Phong hướng về phía Trương Minh Vân ôm quyền thi lễ, đột nhiên quỳ xuống, nói:

- Vãn bối có được thành tựu ngày hôm nay kỳ thật đều xuất phát từ tay tiền bối, cho nên mong tiền bối thu nhận vãn bối làm đồ đệ, truyền thụ phương pháp linh đạo chân chính.

Trương Minh Vân hơi giật mình nói:

- Ngươi muốn bái ta làm sư phụ?

- Vâng. - Doanh Thừa Phong không chút do dự nói:

- Tiền bối mượn tay Ngọc Kỳ đem học vấn truyền thụ cho vãn bối, vãn bối há có thể quên được?

Sắc mặt Trương Minh Vân hơi đỏ lên, tuy rằng lão thông qua tay Trầm Ngọc Kỳ đem tri thức linh văn truyền thụ cho Doanh Thừa Phong. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong tri thức linh văn, còn về quán linh và bộ linh chi đạo thì bản thân Doanh Thừa Phong tự lĩnh ngộ lấy, lão chẳng có bao nhiêu công lao.

Chỉ có điều, nhìn thiếu niên đang quỳ trước mặt, trong lòng hắn tràn ngập sự vui mừng.

Bởi vì hắn có thể dễ dàng đoán được, kẻ này về sau nhất định có thể vang danh khắp thiên hạ. Mà lão thân làm ân sư thụ nghiệp cho nên tuyệt đối sẽ chiếm được không ít hào quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.