Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 2




Trên mặt trung niên nhân hiện lên vẻ nghiêm trọng, dường như đang nghĩ đến điều gì đó.

Doanh Thừa Phong không nói hai lời, vừa vung tay lên đã ném một cái bình ngọc tới.

Người nọ thuận tay tiếp lấy rồi mở nắp bình với vẻ hồ nghi. Song, khi ánh mắt hắn thoáng lướt qua trong bình, hơn nữa còn ngửi được hương thơm thì lạp tức phải biến sắc.

Dường như không hề suy nghĩ, y đã đóng chặt nắp bình lại, mùi đan dược thơm ngát chỉ tiết ra ngoài tí xíu đã bị bịt hết tất cả.

Mà cùng lúc đó, trên khuôn mặt dày dạn phong sương của y cũng nhanh chóng nở ra một nụ cười nồng nhiệt.

“Các hạ, xác con Đoạt Mệnh Phong này do một người anh em của tại hạ nhặt được sâu trong Long Đầu Nham.”

“Nhặt được?” Doanh Thừa Phong cười nhạt rồi nói: “Ngươi cho rằng đáp án này có thể khiến ta hài lòng sao?”

Trung niên nhân lắc đầu quầy quậy mà đáp: “Đáp án này tất nhiên không đủ!” Dừng lại một chốc, hắn lục lọi khắp gian hàng một hồi lâu, rốt cuộc móc ra một tấm vải gai.

Trải nhẹ tấm vải ra, y thấp giọng: “Đây là bản đồ vẽ lại địa hình của Long Đầu Nham. Không chỉ có tổ của Đoạt Mệnh Phong mà còn thêm mấy nơi hung hiểm khác. Hắc hắc, không biết giá trị của tấm bản đồ được phục chế này có khiến các hạ động tâm không?”

Doanh Thừa Phong nhận lấy, tùy ý quét mắt nhìn qua.

Nếu đổi thành người khác, thấy được tường tận tấm bản đồ không có bất kì cột mốc hay tính tham khảo nào, chỉ e sẽ vô cùng khó hiểu, nhưng Doanh Thừa Phong lại không như vậy. Chính vào lúc hai mắt hắn nhìn vào bản đồ, Trí Linh đã hoàn toàn phục chế xong xuôi.

“Hừ, bản đồ địa hình Long Đầu Nham ta cũng có, chẳng cần đến phần trong tay các hạ!” Doanh Thừa Phong trả bản đồ lại cho y, lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn biết vị trí chính xác của con Đoạt Mệnh Phong này! Vậy đủ rồi!”

Trung niên nhân kia liền giật mình, hậm hực cất tấm bản đồ vào mà lại báo ra một địa danh nào đó.

Suy nghĩ Doanh Thừa Phong thay đổi liên tục, lập tức so lại với nội dung tấm bản đồ một phen rồi rất nhanh đã có kết luận.

Tấm bản đồ phục chế này hẳn là xuất phát từ tay một vị cao nhân, đường lối vô cùng rõ ràng. Ở những khu cấm địa đặc biệt nguy hiểm lại được đánh dấu bằng một hình đầu lâu. Mà không thể nghi ngờ, tổ của bầy Đoạt Mệnh Phong chính là một trong số đó.

Bởi vậy có thể thấy được người này không hề nói dối.

Tất nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không tin hoàn toàn vào tấm bản đồ do y lấy ra. Những thứ kiểu này dùng để tham khảo thì không thành vấn đề nhưng lệ thuộc cả vào nó, chỉ e bản thân cuối cùng chết như thế nào cũng không biết được.

Khẽ gật gù, Doanh Thừa Phong đưa tay cầm xác con Đoạt Mệnh Phong lên rồi xoay người bỏ đi.

Sau lưng hắn, trung niên nhân kinh ngạc nắm chặt bình ngọc trong tay mà thần sắc thay đổi liên tục. Cuối cùng, y than khẽ như bỏ qua ý niệm nguy hiểm nào đó trong lòng.

Người này mặc dù che mặt dấu mày nhưng căn cứ vào màu da lộ ra ngoài thì vẫn có thể đoán được tuổi của hắn hẳn không lớn lắm.

Dù mới ngần ngần ấy tuổi thôi mà vừa đến đã dò hỏi về chuyện loại hung vật như Đoạt Mệnh Phong, hơn nữa lại còn ra tay cực kì hào phóng. Vừa hỏi một vấn đề đã tiện tay ném ra năm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan.

Trung phẩm! Đây chính là trung phẩm Dưỡng Sinh đan đấy!

ở một khu náo nhiệt như thế này, mặc dù vẫn có vô số vụ giao dịch hàng ngày nhưng tuyệt đại đa số chỉ dùng hạ phẩm Dưỡng Sinh đan để làm lợi thế trao đổi.

Trung phẩm, mặc dù theo giá trị thì một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan có thể đổi được mười viên hạ phẩm Dưỡng Sinh đan.

Nhưng trên thực tế, cho dù với tỉ lệ một đổi mười hai thì cũng vẫn có một đống người nguyện ý ra tay.

Trung phẩm Dưỡng Sinh đan có hiệu quả thực tế vượt xa hạ phẩm không biết bao nhiêu lần. Mà càng quan trọng hơn, dược hiệu do loại hạ phẩm sinh ra khi trùng kích vào bình cảnh lại cực kì yếu ớt, cho nên trung phẩm lại là vật mà hầu hết cả Võ sĩ phải ham muốn.

Về phần thượng phẩm ư…?!?

Nam tử trung niên này dù là một người từng trải nhưng cả đời vẫn chưa từng thấy được thượng phẩm đan dược lần nào, nên lại càng không cần phải bàn đến chuyện phục dụng.

Nhìn bộ dạng tùy ý ném ra năm viên trung phẩm đan dược của gã trẻ tuổi ấy, trong lòng trung niên nhân này phải khiếp sợ không thôi.

Người còn trẻ như thế, sau lưng hẳn phải có chỗ dựa vững như Thái Sơn không gì sánh nổi, còn xa mới đến lượt mình có thể chọc vào.

---o0o---

Doanh Thừa Phong đi xa khỏi con phố đông đúc này. Hắn dùng tốc độ xuyên qua từng đám người, chẳng mấy chốc đã biến mất trong biển người xung quanh.

“Trí Linh, ngươi chắc chắn không có ai theo dõi ư?”

“Ta khẳng định!” Trí Linh đáp lại không hề do dự: “Qua quan sát của ta, không có ai truy tung ngươi!”

“Thật quái lạ!” Doanh Thừa Phong thầm nhủ. Hắn tự nghĩ: “Có khi nào trung nhiên nhân kia đã bị năm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan kia dọa đến ngất rồi hay không?”

Lắc đầu, Doanh Thừa Phong bỏ hết tất cả các suy nghĩ ra khỏi đầu.

Hắn đến một góc hẻo lánh thay đổi trang phục một lần nữa rồi trở về khách điếm.

Khi vừa thuê phòng, hắn đã chọn một biệt viện yên tĩnh. Tuy rằng giá thuê không phải rẻ nhưng đối với kẻ đã từng luyện chế ra khôi giáp lẫn binh khí sáo trang mà nói, hao tổn kiểu này cũng chẳng khiến hắn phải đau lòng.

Bởi vì ngoại trừ biếu tặng đan dược, Nguyên Bưu đồng thời cũng kính dâng cho hắn một lượng lớn ngân phiếu đủ cho hắn có một cuộc sống giàu có xa hoa.

Đóng cửa lại, Doanh Thừa Phong muôn phần cẩn trọng mà nghe ngóng một hồi. Cuối cùng sau khi xác định tất cả đều an toàn thì mới lấy cái xác Đoạt Mệnh Phong ra.

Đúng như trung niên nhân kia đã nói, thi thể của Dị thú sau khi bị Linh sư đề luyện hấp linh xong sẽ mất hết tinh hoa. Không thể nghi ngờ, đã trở thành phế vật!

Lúc này, trên mình con Đoạt Mệnh Phong này đã không còn chút linh lực nào cả.

Khó trách vì sao hai người Tằng Diệc Hùng cũng chẳng thèm liếc nó một lần lại cắp đít đi mất, bởi vì bọn họ hẳn đã sớm biết được kết quả này.

Có điều đối với Trí Linh, kẻ có một không hai trên thế giới này, thì lại thu thập được rất nhiều tư liệu từ trên thi thể khô quắt của con ong này.

Thong thả rút về tia chân khí đã đưa vào xác Đoạt Mệnh Phong, sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên nghiêm nghị rồi hỏi: “Sao rồi?”

“Trong người con Đoạt Mệnh Phong này quả thực có một loại sức mạnh thần kì, có điều nó đã khô kiệt nên ta không cách nào lấy được bất kì tin tức gì hữu dụng.” Trí Linh nói bằng giọng của một người máy: “Chẳng qua, căn cứ vào tính toán của ta thì loại linh lực này hẳn phải có chỗ độc đáo. Nếu vận khí đủ tốt, có lẽ sẽ thật sự luyện ra được Thiết Linh chi thạch.”

Tròng mắt Doanh Thừa Phong tức thì sáng lên.

Trường thương sáo trang của hắn được Trí Linh cải tạo linh văn đồ án nên đã thay đổi cực lớn, đã biến thành thần binh có khả năng dung nạp ba loại thuộc tính cường đại không giống nhau.

Lúc này, nó chỉ được quán chú hai loại thuộc tính Công kích và Hỏa mà thôi, vẫn còn để trống một loại thuộc tính đặc thù nữa.

Mặc dù Doanh Thừa Phong đến Kỳ Liên sơn mạch với mục đích xa vời là hi vọng gặp được Trầm Ngọc Kỳ, nhưng quang trọng hơn vẫn là thu được những loại Phong linh thạch thích hợp trong khu vực đầy rẫy nguy hiểm này.

Thiết Linh chi thạch, loại đá có khả năng chuyển hóa máu thịt lẫn sinh mạng của kẻ địch để bù đắp chân khí bản thân! Dù Doanh Thừa Phong không cách nào hiểu nổi vì sao trên thế giới này lại xuất hiện loại Phong linh thạch thần kì như vậy nhưng không thể nghi ngờ, nó tuyệt đối là loại thuộc tính hùng mạnh đến mức nghịch thiên.

Mặc dù lão nhân lạ mặt đã từng nói, xác suất thu được Thiết Linh chi thạch từ xác của Đoạt Mệnh Phong là vô cùng ít ỏi nhưng xem như may mắn lấy được, linh tính lực cũng còn xa mới đủ.

Nhưng tất cả đối với Doanh Thừa Phong, người có Trí Linh thì không thành vấn đề.

Từ từ gật gù, hắn đã hạ quyết định trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Doanh Thừa Phong lại rời khỏi khách điếm rồi di dạo khắp Long Nham trấn. Lần này hắn thong thả du ngoạn tìm hiểu mất đến ba ngày. Trong thời gian này, hắn đã lấy được một lượng lớn tin tức liên quan đến Long Đầu Nham, hơn nữa còn dùng nhiều thân phận mua các loại bản đồ từ tay những kẻ khác.

Những tấm bản đồ này có thứ vẽ rất rõ ràng tường tận, cũng có loại giản đơn nguệch ngoạc nhưng sau khi xác minh, trong đầu hắn đã dần hình thành một tấm bản đồ địa hình tương đối hoàn mĩ.

Có thể làm được chuyện này một cách dễ dàng, không thể nghi ngờ đó chính là công lao của Trí Linh.

Năng lực tính toán của nó tuyệt đối có thể nói là thiên hạ vô song. Cũng tương tự, chỉ có nó mới đủ khả năng qui nạp nhiều phần bản đồ khác nhau thành một tấm địa đồ khá là chính xác trong một thời gian gian như thế.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả, Doanh Thừa Phong nhờ khách điếm chăm sóc ngựa của mình rồi sau đó rời khỏi khách điếm đi vào Long Đầu Nham.

Một khi tiến vào địa phương tràn đầy nguy hiểm thế này, Doanh Thừa Phong lập tức mặc vào tất cả trang bị.

Bì giáp sáo trang tự nhiên là bảo vật ắt không thể thiếu, bên hông dắt linh khí trường kiếm, sau lưng đeo phương hạp mà bên trong chính là “bản mệnh pháp bảo sáo trang” được hắn đặt tên Bá Vương Thương!

Mặc dù hắn chỉ có tu vi chân khí tầng năm nhưng cộng thêm uy năng của các loại sáo trang trên người lẫn đan dược tùy thân, thì cũng có thể chống lại những địch thủ có chân khí bảy tám tầng, thậm chí còn mạnh hơn.

Long Đầu Nham chiếm một diện tích rất lớn, mỗi ngày đều có vô số người ra vào nơi này.

Mặc dù mãnh thú lẫn Dị thú bên trong rất nhiều nhưng vì bị vô số Võ sĩ săn giết từ năm này qua tháng nọ nên ở phần rìa bên ngoài lại càng khó thấy được các loại Dị thú lợi hại hoặc thảo dược trân quí.

Chỉ có cách không ngừng đi sâu vào bên trong mới có thể gặp được con mồi mà mình ao ước.

Tất nhiên, xâm nhập vào Long Đầu Nham càng sâu thì nguy hiểm sẽ càng lớn.

Doanh Thừa Phong đơn thân độc mã tiến vào chỗ này thì tất nhiên phải vô cùng cẩn trọng. Có điều, bởi có liên quan đến Trí Linh nên hắn mới có thể từ vài dấu vết nhỏ mà phát hiện ra sự có mặt của những người khác hay Dị thú trong một phạm vi nhất định, hơn nữa còn ẩn nấp trước. Suốt cả mười ngày, vậy mà hắn chẳng bao giờ bị ai phát hiện dù chỉ một lần.

Cứ thế, hắn dò dẫm từng bước đi về hướng có tổ của bầy Đoạt Mệnh Phong, hơn nữa sau mười ngày đã tiếp cận được mục tiêu.

“Grừ…”

Bỗng nhiên, một tiếng gầm vang rền vọng đến từ phương xa, nó ẩn chứa đầy dẫy sự thê lương thảm thiết tựa như một sinh mệnh hùng mạnh đang đến lúc cuối cùng chợt bộc phát ra uy lực lẫn tiềm năng lớn nhất của mình.

Trong tâm vừa động, thân hình Doanh Thừa Phong khẽ chớp lên đã triển khai Quỉ Ảnh bộ pháp, phóng thẳng đến nơi ấy tựa như quỉ mị.

Tiếng gầm thét càng thêm thê lương, hơn nữa càng ngày càng yếu ớt giống như đã cạn kiện sức lực.

Doanh Thừa Phong dừng lại, đôi chân như được gắn lò xo nhảy vọt lên. Chỉ điểm nhẹ mấy lần vào những nhánh cây, tức thì hắn đã lên đến ngọn một cây to.

Hắn chú mục nhìn về hướng xa xa, trong mắt ngừng hẳn lại. Chợt hít vào một hơi khí lạnh, đồng thời một cơn rét buốt dường bất ngờ chạy dọc theo xương sống rồi lan tràn lên đến tận tim phổi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.