Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 18: Cố nhị thiếu Cố Tử Hàn




- Sư cấp linh khí....

Doanh Thừa Phong một lần nữa lặp lại, thanh âm của hắn trở nên có chút cổ quái.

Sư cấp linh khí chính là linh khí cường đại chân chính.

Võ sĩ bình thường sử dụng bi khí, phòng cụ đều là những mặt hàng bình thường, nhiều nhất có thể gọi là lợi khí mà thôi. Còn những võ sĩ sử dụng linh khí thì hoặc là bản thân có thực lực kinh người, hoặc là kẻ có bối cảnh thâm hậu.

Chẳng qua, võ sĩ sử dụng linh khí cũng chỉ đều là sĩ cấp linh khí mà thôi.

Hơn nữa, ở trên những thanh linh khí này cũng chỉ có quán linh Công Kích Chi Lực và Phòng Ngự Chi Lực, chứ không hề có những loại lực lượng thần kỳ nào khác.

Bởi vì rèn liên quan tới hạn chế của binh khí và phòng cụ cho nên ngoại trừ bộ linh khí ra, những mặt hàng bình thường khác không thể chịu thêm được một loại lực lượng nào ngoài Công Kích Chi Lực và Phòng Ngự Chi Lực.

Nhưng nếu có thể trộn lẫn vào trong đó những tài liệu trân quý, thì những thanh binh khí và phòng cụ này sẽ khác.

Bản thân binh khí và phòng cụ nếu như được chế tạo bởi nguyên liệu cao cấp, như vậy có khả năng chịu được những thuộc tính lực lượng khác.

Có lẽ chỉ cần một món đồ đó cũng có thể chứa đựng được lực lượng linh tính ngang với bộ áo giáp bằng da của Doanh Thừa Phong, thậm chí còn cường đại hơn.

Đây chính là sư cấp linh khí ở trong truyền thuyết.

Chẳng qua, tất cả sư cấp linh khí đều có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là muốn sử dụng chúng thì cần phải tiêu hao một lượng lớn chân khí.

Cho dù là thập tầng võ sĩ cũng không thể sử dụng được một kiện sư cấp linh khí trong thời gian dài.

Chỉ có những sư cấp cường giả mới có thể đủ điều kiện sử dụng loại linh khí đó.

Nhìn chằm chằm một lúc vào gương mặt béo núc ních của Nguyên Bưu, trong lòng Doanh Thừa Phong ở phía sau người này hẳn là có sư cấp cường giả làm chỗ dựa. Nếu không, hắn cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như thế.

Nhìn thấu do dự của Doanh Thừa Phong, Nguyên Bưu vội vàng nói:

- Tiểu huynh đệ! Nguyên mỗ chẳng qua chỉ là đề nghị mà thôi. Ha ha.... Nguyên mỗ hy vọng nhất là có thể hợp tác lâu dài, cho nên ngươi không cần để trong lòng.

Doanh Thừa Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:

- Nguyên tiền bối! Sư cấp linh khí quá mức khó khăn, tại hạ khó có thể giúp được.

Nguyên Bưu cười ha hả vài tiếng, nói:

- Không sao. Như vậy linh khí bình thường thì sao?

- Linh khí bình thường hẳn là không có vấn đề gì. - Doanh Thừa Phong không chút do dự nói.

Hai mắt Nguyên Bưu sáng ngời lên, nói:

- Tốt. Đã như vậy lão phu sẽ đưa một đơn đặt hàng cho tiểu huynh đệ.

- Nguyên tiền bối cứ nói.

- Lão phu cần một trăm linh khí áo giáp và đại đao.

- Ặc.... Cái.... Cái gì?

Tuy rằng Doanh Thừa Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được những lời này hắn vẫn như trước có chút lắp bắp.

Linh khí áo giáp bình thường không giống với bộ áo giáp linh khí, đồ án linh văn khắc lên đó chỉ để dung nhập Phòng Ngự Chi Lực bình thường mà thôi, đại đao linh khí cũng như thế. Hai loại linh khí này không nghi ngờ gì chính là những linh khí phổ thông nhất trên thị trường.

Nhưng mà, từ trong miệng Nguyên Bưu nghe được số lượng đối phương muốn hắn cũng phải cảm thấy quá mức kinh hãi.

Một trăm bộ....

Không phải là một bộ, cũng không phải là mười bộ mà chính là một trăm a.

Khóe miệng hơi giật giật vài cái, Doanh Thừa Phong nói:

- Tiền bối! Ngài cần một trăm bộ?

- Đúng vậy. - Nguyên Bưu nghiêm mặt nói:

- Kỳ thực cũng không chỉ là một trăm bộ, mà là càng nhiều càng tốt. - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Bất kể tiểu huynh đệ lấy ra bao nhiêu, ta cũng đều thu nhận toàn bộ.

Doanh Thừa Phong trợn trắng mắt, nói thật đối với tu vi lục tầng đỉnh phong hiện nay của hắn mà nói thì loại khắc linh văn và quán linh lên một món linh khí bình thường đã không còn bao nhiều khó khăn.

Nhưng, nghĩ tới vấn đề số lượng đối phương đưa ra, trong lòng cũng có chút đau đầu.

Nguyên Bưu khẽ cười nói:

- Tiểu huynh đệ! Lão phu biết yêu cầu này có chút khó khăn, nhưng dựa theo ý kiến của lão phu, tiểu huynh đệ hẳn là cũng học tập khắc linh văn và quán linh đi.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, cũng không hề phủ nhận.

Bởi vì hắn biết, cho dù mình phủ nhận thì Nguyên Bưu cũng không hề tin tưởng.

Hai mắt Nguyên Bưu sáng ngời lên, nụ cười trên môi cũng tươi hơn vài phần:

- Nếu tiểu huynh đệ vừa mới bắt đầu học tập thì cần một lượng lớn tài nguyên để luyện tập. Ha hả... Lão phu có thể vì ngươi cung cấp toàn bộ tài liệu, ngay cả Phong Linh Thạch cũng do chúng ta đưa ra. Tiểu huynh đệ thấy thế nào?

Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng động, hắn trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng gật đầu nói:

- Cũng tốt. Tại hạ trước hết lấy hai bộ đi.

Nguyên Bưu cười ha hả một tiếng, liên tục nói vài tiếng tốt, theo đó lại nói:

- Tiểu huynh đệ! Nếu như ngươi có cơ hội có được sư cấp linh khí, hơn nữa lại muốn bán thì nhất định phải nhớ tới lão phu a.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói:

- Nguyên tiền bối yên tâm. Tại hạ không thích giao dịch với người xa lạ, chỉ cần Bích Thủy Uyển đưa ra cái giá khiến tại hạ hài lòng, như vậy tất cả đều có thể thương lượng.

Nguyên Bưu tươi cười nói:

- Tốt. Như vậy lão phu sẽ ở đây chờ hồi âm của tiểu huynh đệ.

Doanh Thừa Phong lúc đến thì tay không, nhưng khi rời đi trên lưng đã có thêm một cái rương lớn.

Ở trong cái rương này chính là hai chiếc áo giáp, hai cây đại đao cùng với bốn viên Công Kích Chi Thạch và Phòng Ngự Chi Thạch.

Mãi cho tới khi Doanh Thừa Phong rời đi xa, Nguyên Bưu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi đột nhiên xoay người lại, cung kính nói:

- Hoàng trưởng lão! Hắn đã đi rồi.

Một vị lão nhân từ phía trong bước ra, tốc độ của lão cũng không mau, nhưng bước đi vững vàng trầm ổn làm cho người ta phải sinh lòng kính sợ.

Hắn chính là Hoàng Hạo một trong những trưởng lão của Bích Thủy Uyển, khi đám người Phương Hủy hộ tống bộ trường thương trở về Thiên Hạo Thành, hắn được gia tộc phái tới đây.

Chẳng qua, mục đích duy nhất hắn tới đây chính là muốn âm thầm gặp mặt Doanh Thừa Phong một lần, hơn nữa còn đánh giá đối phương.

Đưa ánh mắt nhìn về phía Nguyên Bưu đang cung kính ở bên cạnh, hắn chậm rãi gật đầu nói:

- Ánh mắt của ngươi không tồi, kẻ này đích xác có thực lực phi thường. Ha hả.... Ở sau lưng hắn hẳn là có một vị linh sư cường đại chỉ điểm. - Dừng lại một chút, thanh âm của hắn nhất thời trở nên sắc bén, linh hoạt hẳn lên:

- Ngày sau khi ở cùng với hắn, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ giao hảo thật tốt, không thể tự chủ trương đắc tội với hắn.

- Vâng. - Nguyên Bưu vội vàng khom người xác nhận, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ: "Đây không phải là lời vô nghĩa sao? Tôi làm sao có thể đắc tội với vị linh sư tương lai đã mang tới vận may cho mình?"

Hoàng Hạo thoáng trầm ngâm một lát, nói:

- Hai trăm chiếc áo giáp và đại đao nếu như hắn thật sự có thể khắc linh văn và quán linh thành công, như vậy kiến thức cơ bản nhất định sẽ trở nên vững vàng. Hừ! Cũng chỉ có chúng ta mới có thể cung cấp cho hắn cơ hội như thế, cho dù là lão sư của hắn cũng không thể.

Nguyên Bưu liên tục gật đầu, nói:

- Trưởng lão nói đúng. Trừ khi lão sư của hắn và chúng ta đồng hành, nếu không thì chẳng thế xuất ra được nhiều binh khí và phòng cụ cho hắn thử tay nghề. Ha ha... Nhân tình này hắn nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Sắc mặt Hoàng Hạo hơi trầm xuống, nói:

- Nguyên Bưu! Chúng ta làm như vậy cũng không chịu thiệt, một trăm chiếc linh khí áo giáp và đại đao đối với hậu bối trong gia tộc rất trọng yếu. Bất quá, loại giao dịch ngang hàng này ngươi không thể mang suy nghĩ mình thi ân cho đối phương, nếu không ngày sau tất sẽ để lại hậu hoạn.

Nguyên Bưu khẽ rùng mình, vội vàng nói:

- Đa tạ trưởng lão chỉ điểm.

Hoàng Hạo khẽ gật đầu nói:

- Ngươi biết vậy là tốt rồi. - Hắn khoát tay chặn lại nói:

- Lão phu trước hết phải về báo cáo với gia chủ, chờ tới khi hắn giao hàng ngươi hãy kiểm tra một chút. Hãy phóng tay cấp đan dược cho hắn, đừng để cho hắn phải chịu thiệt.

Nói chung, việc buôn bán này đều có cao có thấp, nhưng Hoàng Hạo ngàn vạn lần dặn không được để cho đối tác chịu thiệt. Nếu như để Doanh Thừa Phong nghe thấy những lời này, sợ rằng sẽ sớm cảm khái.

Linh sư quả nhiên là nhân vật cường đại trên thế giới này, không ngờ lại có thể khiến cho người ta không kiêng kỵ lấy lòng như thế.

**************

Một đường thúc giục ngựa chạy, cuối cùng Doanh Thừa Phong cũng về tới nhà mình.

Khi Doanh Thừa Phong về tới cửa, phụ mẫu hắn lập tức đi ra đón.

Đây là lần đầu tiên từ bé tới giờ hắn rời nhà lâu như thế, mặc dù có chú bảo đảm nhưng thân làm cha mẹ thì vẫn phải lo lắng.

Cho đến giờ phút này, nhìn thấy con trai khỏe mạnh trở về, bọn họ mới chân chính lộ ra nụ cười.

Chẳng qua, Doanh Thừa Phong chưa ngồi ấm chỗ, Doanh Lợi Đức đã từ ngoài cửa vọt vào. Hắn nói vài câu với anh trai và chị dâu một tiếng, sau đó dẫn Doanh Thừa Phong ra ngoài.

Doanh Thừa Phong vẻ mặt đau khổ đi theo chú ra khỏi nhà, vừa vào tới phòng của mình, Doanh Lợi Đức lập tức mở miệng:

- Tiểu tử bổn sự ngươi thật giỏi a. Dám lửa gạt ta.

Doanh Thừa Phong hơi trơ mặt nói:

- Chú! Cháu làm sao dám lừa ngài a.

- Hừ! Ngươi nói không lừa ta, như vậy kẻ ở Long Đầu Nham giúp Lâm sư huynh bắt Hỏa Hồ là ai? - Doanh Lợi Đức tức giận nói.

Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói:

- Cháu chỉ ra tay trợ giúp một chút thôi.

- Cái gì mà ra tay trợ giúp? - Doanh Lợi Đức tức giận nói:

- Ngươi không phải là nói cùng đi với đám người Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư tiến vào Kỳ Liên sơn mạch sao? Vì sao không ở cùng một chỗ với bọn họ? Ngươi a..... - Hắn chỉ tay vào thẳng mặt cháu mình mắng, chỉ tiếng rèn sắt không thành thép:

- Ngươi nếu như xảy ra chuyện gì thì ta làm sao có thể ăn nói với đại ca và đại tẩu đây?

Ánh mắt Doanh Thừa Phong loạn chuyển một hồi, Doanh Lợi Đức tuy rằng địa vị đã lên cao, nhưng từ đầu tới cuối vẫn lo lắng cho an nguy của hắn. Cho nên trong lòng hắn cũng không có ý mất vui, ngược lại còn có chút ấm áp, vui mừng.


- Ngươi đừng nghĩ muốn lừa ta. - Doanh Lợi Đức trừng mắt nhìn hắn nói:

- Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư mấy hôm trước đã trở lại, nhưng tìm khắp nơi không gặp được ngươi, cho nên giờ phút này phỏng chừng cũng đang rất lo lắng a.

Trong lòng Doanh Thừa Phong lập tức nóng lên, hai mắt hắn hơi sáng ra.

- Hừ! - Doanh Lợi Đức mắng một lúc, lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai đi.

Kỳ thật, khi biết Doanh Thừa Phong tự tung tự tác một mình thì sự kinh ngạc và đắc ý trong lòng hắn còn hơn xa lửa giận.

Biểu hiện Doanh Thừa Phong không ngờ lại chói mắt như thế, thân pháp quỷ dị khó lường làm cho Lâm Tự Nhiên khen không dứt miệng, đây quả là cho hắn mặt mũi rất lớn a.

Chỉ có điều, hành động của Doanh Thừa Phong không nên cổ vũ, Kỳ Liên sơn mạch là địa phương nguy hiểm cỡ nào a? Hắn tuổi còn trẻ mà một mình tiến vào đó thì vô luận thế nào cũng khiến cho người khác không thể yên tâm.

- Chú! Người đừng giận nữa. - Doanh Thừa Phong vội vàng nói:

- Cháu về sau sẽ không tiếp tục lừa ngài nữa.

Doanh Lợi Đức lúc này mới chậm rãi gật đầu, hắn nói:

- Lâm sư huynh nói thân pháp của ngươi rất cao. Ngươi... A..... - Hắn đột nhiên ngừng lợi lại, ánh mắt chăm chú nhìn Doanh Thừa Phong, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Thừa Phong! Khí chất của ngươi thay đổi không ít a, chẳng lẽ chân khí lại có tiến bộ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.