Hái Hồng

Quyển 1 - Chương 13




Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng động, đám người Lâm Tự Nhiên huy động nhiều người như vậy mai phục ở đây nhất định là có lý do. Vào giờ phút này, hắn thậm chí còn có thể đoán ra, Lâm Tự Nhiên đã nhìn trúng thân pháp của mình, cho nên mới biểu hiện khách khí như thế.

Nhưng mà, bọn họ lại không biết bản thân hắn thi triển bộ thân pháp giống như quỷ mị kia chính là một tuyệt chiêu trong Quỷ Ảnh bộ.

Tuyệt chiêu này chính là đem một phần ba chân khí trong nháy mắt phóng thích ra để đẩy tốc độ lên tới cực hạn. Đương nhiên, người có thực lực càng mạnh thì bạo phát ra tốc độ sẽ càng nhanh. Hiện giờ, Doanh Thừa Phong đã tấn chức lục tầng chân khí, cho nên mới có thể đạt được tốc độ nhanh như vậy.

Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói:

- Lâm sư bá! Tiểu chất vừa rồi sử dụng chính là một loại mật kỹ cho nên mới có thể đem tốc độ trong nháy mắt gia tăng lên nhanh như vậy mà thôi.

Lâm Tự Nhiên là nhân vật như thế nào chứ? Vừa nghe Doanh Thừa Phong nói những lời này lập tức hiểu được ý tứ của hắn.

Lâm Tự Nhiên hơi cười nói:

- Doanh sư điệt! Nếu ngươi thi triển mật kỹ mà có thân pháp nhanh như thế, như vậy cảnh giới của ngươi bây giờ đã không còn là một tên võ sĩ đơn giản nữa.

Doanh Thừa Phong hơi gãi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười thật thà, nhưng trong lòng đã sớm đề cao cảnh giác.

Khẽ hướng về phía đối phương bái một cái, hắn nói:

- Lâm sư bá. Không biết ngài có gì muốn phân phó.

Lâm Tự Nhiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn xuống chiếc lưới lớn trên mặt đất nói:

- Doanh sư điệt. Ngươi có biết lão phu vì sao lại phải mai phục ở đây không?

Doanh Thừa Phong hơi lắc đầu nói:

- Tiểu chất không biết. Mong ngài nói rõ.

- Lão phu ở trong này phát hiện một con Hỏa Hồ trưởng thành, trải qua một tháng thăm dò cuối cùng đã biết được con đường nhỏ nó thường đi qua, cho nên mới mai phục ở đây.

- Hỏa Hồ..... - Hai mắt Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng lên nói:

- Sĩ Vương Đan.

- Ha ha.... Nếu hiền chất đã biết về Sĩ Vương Đan, như vậy lão phu cũng không cần nhiều lời giải thích. - Lâm Tự Nhiên cười một tiếng, nói:

- Nếu ngươi đồng ý xuất thủ trợ giúp, như vậy khi đan dược thành lão phu sẽ phân cho ngươi một viên.

Sắc mặt đám người Lâm Tiểu Tú hơi thay đổi, trong lòng thoáng quặn đâu, nhưng mà trước mặt Lâm Tự Nhiên không một ai dám nói lời phản đối.

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật mạnh đầu nói:

- Nếu sư bá đã muốn tiểu chất trợ giúp, như vậy tiểu chất xin nghe theo.

Hỏa Hồ chính là một loại dị thú.

Con thú này thường sinh hoạt ở một nơi ít người qua lại, máu tươi trong cơ thể nó ẩn chứa một loại lực lượng thần bí, đây là một trong những chủ nguyên vật liệu luyện chế Sĩ Vương Đan.

Mà Sĩ Vương Đan là loại siêu cấp đan dược mà tất cả các loại võ sĩ đều mơ ước tới.

Nghe nói khi chân khí võ sĩ đạt tới thập tầng đỉnh phong nếu dùng Sĩ Vương Đan, như vậy có thể đột phá cực hạn võ sĩ, xác xuất tấn chức lên cảnh giới cao hơn sẽ tăng thêm mấy lần.

Ở trong đám sĩ cấp đan dược, Sĩ Vương Đan tuyệt đối là loại đan dược trân quý nhất.

Đối với Doanh Thừa Phong mà nói, đan dược như vậy có dụ hoặc quá trí mạng, cho nên hắn căn bản không thể cự tuyệt.

Lâm Tự Nhiên khẽ gật đầu nói:

- Doanh sư điệt. Khu vực này chính là chỗ Hỏa Hồ thường lui tới, lão phu lúc này đã làm ra được một số thứ nó thích nhất. Chỉ cần nó vừa xuất hiện, hơn nữa tiến vào trong vòng mai phục, ta sẽ phát động tấn công, đem nó bắt sống lại. Nhưng..... - Hắn chỉ vào chiếc lưới lớn trên mặt đất, nói:

- Lực chiến đấu của Hỏa Hồ tuy không mạnh, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, hơn nữa thiên tính quá mức giảo hoạt. Nếu như để nó trốn thoát một lần, như vậy muốn nó mắc câu một lần nữa thì khó khăn vô cùng.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình nói:

- Sư bá muốn vãn bối trong lúc Hỏa Hồ bỏ chạy thì ngăn chặn nó lại?

Lâm Tự Nhiên cười ha hả vài tiếng, nói:

- Hiền chất nói không sai. Cũng chỉ có ngươi thi triển tốc độ vừa rồi mới có thể nhanh hơn Hỏa Hồ một bậc. Ha hả.... Nếu như không có hiền chất giúp đỡ như vậy lão phu chỉ nắm chắc năm thành bắt sống được nó, nhưng có sự giúp đỡ của hiền chất như vậy sẽ tăng thêm hai thành khả năng thành công.

Đám người Lâm Tiểu Tú lúc này mới hiểu ra, trách không được Lâm Tự Nhiên lại khẳng khái như thế, không ngờ có thể lấy ra một viên Sĩ Vương Đan để trả công.

Chẳng qua ngẫm lại cũng phải, sợ rằng cũng chỉ có người có thân pháp nhanh như Doanh Thừa Phong vừa thi triển mới có thể đuổi theo Hỏa Hồ lúc nó bỏ chạy. Lâm Tự Nhiên đưa ra thù lao mặc dù có chút cao, nhưng tổng thể so với việc trắng tay còn tốt hơn rất nhiều lần.

Doanh Thừa Phong suy nghĩ một lát nói:

- Tiểu chất hiểu, tất cả đều theo sự phân phó của sư bá.

Lâm Tự Nhiên hài lòng gật đầu, hắn làm ra một loại thủ thế, mấy người đệ tử lập tức tiến lên đem bẫy rập bày lại một cách thỏa đáng.

Chiếc lưới này chính là sử dụng tài liệu đặc thù chế tạo thành, cho dù là linh khí bình thường cũng chưa hẳn đã xé rách được nó. Nếu có thể đem Hỏa Hồ chụp vào bên trong, như vậy dù nó giãy dụa thế nào cũng không thể trốn thoát.

Chẳng qua, dựa theo lời của Lâm Tự Nhiên, bọn họ chỉ có một lần cơ hội, nếu như để Hỏa Hồ trốn thoát, như vậy sau này muốn dụ dỗ nó sập bẫy sẽ khó hơn rất nhiều lần.

Dưới sự an bài của Lâm Tự Nhiên, mọi người quay về chỗ ẩn núp của mình.

Doanh Thừa Phong tự nhiên là ở cùng với Trương Xuân Hiểu, hai sư huynh đệ bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Qua miệng của Trương Xuân Hiểu, Doanh Thừa Phong cũng biết một ít chuyện tình bên trong Khí Đạo Tông.

Vị Lâm sư bá này ở trong tông môn cũng được coi là nhân vật số một số hai, một thân tu vi đã đạt tới thập tầng võ sĩ, chỉ kém một bước cuối cùng là có thể tấn thăng lên cảnh giới cao hơn. Ở trong đám đồng môn sư huynh đệ, hắn cũng là một trong những người có hy vọng đột phá nhất. Doanh Lợi Đức an bài Trương Xuân Hiểu đi theo hắn để học tập và làm việc coi như là muốn nhờ đối phương đào tạo hộ.

Đương nhiên, đây cũng bởi vì hai người bọn họ quan hệ không tệ, hơn nữa hiện giờ Doanh Lợi Đức cũng đã tiến vào Chú Tạo Đường, thân phận và địa vị được đề cao lên. Nếu không ngay cả Doanh Lợi Đức có lòng, Lâm Tự Nhiên cũng chưa chắc đã chấp nhận.

Khi có được mấy tin tức này, Doanh Lợi Đức không khỏi thầm than trong lòng, Doanh Lợi Đức ở trong Tam Hạp Thôn là nhân vật một lời nặng như núi. Nhưng khi tiến vào trong Khí Đạo Tông căn bản cũng không được coi ra gì.

Một canh giờ sau, sắc trời dần trở nên ảm đạm, mà vẻ mặt Trương Xuân Hiểu cũng dần trở nên ngưng trọng.

Bỗng nhiên, từ phía xa một đạo bóng dáng màu hồng xuất hiện, bóng dáng này giống như một ngọn lửa di chuyển xuyên trong rừng rậm. Chỉ một lát sau đã tới vòng ngoài khu mai phục của đám người Lâm Tự Nhiên.

Doanh Thừa Phong nheo mắt lại, vụng trộm đánh giá con vật.

Đây là một con hồ ly nhỏ, bộ lông trên người toàn bộ một màu đỏ, chẳng qua đôi tai đặc biệt dài và nhọn ở trong gió nhè nhẹ lay động dường như đang lắng nghe cái gì đó.

Đám người Lâm Tự Nhiên hô hấp chậm lại, cả người như một cái cọc gỗ, căn bản không hề nhúc nhích gì.

Thính lực Hỏa Hồ quả thực rất tốt, nếu như lúc này có người phát ra một chút thanh âm, khẳng định sẽ khiến cho kế hoạch bị phá hủy.

Lắng nghe nửa ngày, dường như không nghe thấy tiếng động nào, con Hỏa Hồ hơi hít hít cái mũi, ánh mắt màu hồng nhìn chăm chú về phía trước.

Ở chỗ đó là một cây nắm bảy màu không có rễ, cây nấm này dương như bị một trận gió mạnh thổi tới đây. Nhưng phần đuôi lại bí một cành cây nhọn chọc vào, cho nên mặc cho nó đung đưa cũng không thể bay tiếp đi.

Một dòng nước miếng từ khóe miệng con Hỏa Hồ chảy ra, loại nấm bảy màu này giá trị rất xa xỉ, nó là một trong những thực vật mà Hỏa Hồ thích nhất. Khi ngửi được mùi của loại nấm này, ánh mắt của Hỏa Hồ cuối cùng cũng toát lên vẻ tham lam.

Rốt cuộc, bốn chân của nó hơi, cả người giống như tia chớp lọt về phía cây nấm.

Đạo thân ảnh màu hồng chợt lóe lên nó đã đi tới gần phía cây nấm, hơn nữa còn há miệng ra hung hăng cắn mạnh một cái lên cây nấm đang lay động theo gió.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, giờ phút này hắn mới hiểu được Lâm Tự Nhiên vì sao phải tiêu phí một cái giá lớn như thế để mời hắn hỗ trợ.

Hóa ra con vật nhỏ này tốc độ không ngờ lại nhanh như thế, nếu như chân khí của hắn vẫn là ngũ tầng, như vậy ngay cả khi thi triển tầng thứ hai của Quỷ Ảnh bộ cũng không thể nào trong nháy mắt áp sát nó được.

Phựt.....

Ngay lúc Hỏa Hồ dùng sức cắn vào cây nấm, trên đỉnh đầu nó chợt trở nên tối sầm lại.

Một cái lưới rộng từ trên cao chụp xuống, đem khu vực nó đang đứng bao phủ vào bên trong.

Chẳng qua, con Hỏa Hồ cũng không có một chút bối rối, nó dùng sức khẽ cắn một cái không ngờ đã dứt được cây nấm kia ra. Sau đó, thân thể hóa thành một đạo thân ảnh màu đỏ chạy về một phương hướng khác.

Mà ngay lúc nó tiến vào trong phạm vi chiếc lưới bao phủ, mấy người ẩn nấp ở xung quanh cũng đồng thời lao ra, vây kín đường chạy của nó.

Đám người Lâm Tự Nhiên vì Hỏa Hồ mà đã dừng lại ở đây gần một tháng, thời khắc quan trọng như thế này không có một ai dám chậm trễ.

Trong tay mỗi một người đều là một tấm thuẫn, trên tấm thuẫn không có ánh sáng phát ra, nhưng nó lại rất cứng rắn. Bọn họ quơ tấm thuẫn ra tạo thành một vòng vây như thiên la địa võng, mà phản ứng của Lâm Tự Nhiên không thể nghi ngờ gì chính là người chủ ra tay chính, chẳng những chính diện chặn Hỏa Hồ lại, hơn nữa tấm thuẫn trong tay huy động tạo thành tiếng rít gió như lập tức có thể đem nó băm thành thịt vụn cũng nên.

Hắn ứng phó toàn lực chính là vì bức bách Hỏa Hồ lui lại vào trong phạm vi tấm lưới đang chụp xuống kia.

Nhưng mà, động tác của Hỏa Hồ rất linh hoạt, nó hành động vượt xa khỏi dự đoán của mọi người.

Thân hình nho nhỏ của nó ở giữa không trung hơi giật lên một cái, không ngờ lại có thể đổi phương hướng một cách thần kỳ, tránh khỏi đòn tấn công của Lâm Tự Nhiên, từ chỗ hở do tấm thuẫn tạo ra của Lâm Tiểu Tú mà bỏ chạy.

Lâm Tự Nhiên giật mình, kêu lên:

- Doanh sư điệt mau ra tay.

Hắn vừa hét to miệng tiếng, Doanh Thừa Phong đã biến mất khỏi vị trí của mình.

Khi Hỏa Hồ xuất hiện hắn đã lặng lẽ chuẩn bị, chân khí mênh mông trong cơ thể sớm đã được vận chuẩn tới hai chân. Lúc này một khi bùng nổ đã lập tức vọt tới trước như tia chớp.

Có lẽ bởi vì sớm có chuẩn bị cho nên tốc độ của hắn thi triển lúc này thậm chí còn nhanh hơn so với khi Lâm Tự Nhiên nhìn thấy một bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.