Hai Giới Đầu Cơ Thương

Chương 35: 35: Nhị Nha Ăn Gian 1




Edit: Thỏ

Một đời người sẽ trải qua lúc thăng lúc trầm, ai cũng không thể biết trước được bước tiếp theo của cuộc sống sẽ đưa đẩy mình đến đâu. Tựa như Trần Thiên nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày vì sinh tồn y sẽ phải dùng thân thể của mình để đổi chác. Cuộc đời như một cuốn phim, Trần Thiên vẫn luôn cảm thấy mình sẽ là vai chính, nhưng đến bây giờ y mới phát hiện mình chỉ là một vai hề không ai nhớ rõ.

Bốn tháng liên tiếp trôi qua, Trần Thiên nhìn vách đá có mấy chục vạch thẳng do mình khắc lên, bất giác thở dài. Nếu không phải bờ tường giúp y đong đếm thời gian, chỉ sợ cuộc sống này trôi qua bao nhiêu lâu y cũng không nhớ rõ. Nếu như vậy, sự tồn tại của y đột nhiên trở nên hết sức vô vị, không có lý tưởng sống, có chăng chỉ là một cái xác không hồn.

Lúc đầu Trần Thiên đếm từng ngày qua đi, một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày… Trong tâm khảm y vẫn luôn hi vọng. Y mong rằng ngày nào đó mình sẽ được tìm thấy, đó cũng là ngày y được giải thoát rồi. Hòn đảo chẳng khác nào một nơi ma quỷ, y phải sống trong chật vật và cùng cực. Phải biết rằng kẻ mỗi ngày nói yêu mình đến nỗi nguyện chết vì mình – đó chính là một gã đàn ông rất kinh khiếp! Mỗi lần Phàm Triệt biểu hiện ra sự si mê đối với Trần Thiên, y liền cảm thấy trong lòng ớn lạnh. Một thằng điên quái đản, y cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì…

Mỗi ngày trôi qua y sẽ khắc lên vách tường một vạch thẳng, để rồi cái gọi là hi vọng trong y đã hoàn toàn bị thời gian bào mòn không chút dư thừa. Thói quen này cứ duy trì như vậy, sau đó Trần Thiên nổi hứng, y muốn nghiêm túc đong đếm thời gian. Bất giác y nhận ra mình đang ở đây bốn tháng rồi. Bốn tháng nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, y cũng dần dần quen nếp sống nơi đây. Trần Thiên học được kỹ năng nhóm lửa, kỳ thật nó rất đơn giản nhưng không hiểu vì sao lúc ấy y không làm được.

Y khập khiễng đi ra ngoài hang, lúc nhìn chằm chằm vào mặt trời chói chang cùng với sức nóng ngoài trời có thể đoán được thời gian Phàm Triệt trở về. Tầm này chắc hẳn về nhanh. Thêm vào đó, chân Trần Thiên đã khỏe hơn lúc trước cho dù không thể lành lặn như bình thường.Tuy rằng hiện tại y có thể đi đứng, nhưng một chân bị què trông rất khó coi. Trần Thiên đi không nhanh, bước cũng không dài; mỗi một bước quá dài thì cơn đau ở chân sẽ tái phát.

Y gom củi và cỏ khô mà Phàm Triệt đã chuẩn bị sẵn ra hang, dù sao đánh lửa vẫn cần có nắng. Vì khí hậu vùng này ẩm ướt nên củi khô cũng khó bảo quản, nếu để bị ẩm rất khó bắt lửa. Tay Trần Thiên vì ma sát nhóm lửa nhiều nên đã bị một lớp chai mỏng, sau này Phàm Triệt nhìn thấy vết chai kia, hắn đau lòng khôn xiết. Hắn vừa cầm lấy tay Trần Thiên vừa âu yếm hôn lên, giống như Trần Thiên bị đứt tay vậy. Phàm Triệt kêu Trần Thiên đừng làm nữa, tuy rằng bình thường y rất sợ hắn nhưng chỉ duy một việc này y không chịu nghe theo. Y muốn làm gì đó cho bớt vô dụng, bằng không y sẽ tự xem thường mình – một người đàn ông vô tích sự!

Sau khi nhóm lửa xong Trần Thiên mới đem củi vào động, y cũng đã thạo rồi. Trước kia dù thế nào cũng không mồi lửa được, nhưng bây giờ chỉ không tốn quá vài phút thì lửa đã cháy lên. Nói đoạn, Trần Thiên ngồi xuống, một mình ngơ ngẩn đợi Phàm Triệt quay về. Y nhàn rỗi, nhưng lại đi không xa vì sợ gặp nguy hiểm, mà Phàm Triệt cũng hoàn toàn không để y đi xa. Mỗi ngày sau khi Phàm Triệt săn thú trở về, hắn sẽ cõng Trần Thiên dạo đảo một chút. Ngoài hang đường xá gập ghềnh, Trần Thiên lại bị tật ở chân, nếu tự đi sẽ dễ gặp nguy hiểm nên Phàm Triệt luôn ôm y ra đến bãi biển mới thả  xuống. Lúc đó Trần Thiên sẽ thong thả đi cà nhắc trên bờ cát, y đi rất chậm, có khi y nhìn chằm chằm vào biển cả bên mông,  nghĩ rằng làm vậy sẽ có thể trông thấy một con tàu. Nhưng ngẫm lại, cách này không lợi ích gì cả…

Y đã tự phủ định với bản thân rằng thời gian qua lâu như vậy, tàu thuyền vẫn chưa ghé thì đội cứu hộ chắc chắn đã từ bỏ rồi, có lẽ suốt đời vẫn không đến đây. Trần Thiên là người mâu thuẫn thế đấy, y biết rõ hi vọng đã hoàn toàn hư vô nhưng vẫn muốn kiếm tìm, liên tục tìm.

Ánh chiều tà buông lơi, Phàm Triệt lần nữa cõng Trần Thiên quay về sơn động. Bởi vì đường dốc rất khó đi, hắn lại sợ vợ mình gặp tai nạn ngoài ý muốn cho nên mỗi lần hắn đều đi rất cẩn thận, tốc độ vì thế sẽ chậm hơn. Nếu là tốc độ săn thú ngày thường hắn chỉ cần không quá 15 phút, nhưng khi hắn ôm Trần Thiên lại tiêu hơn một tiếng đồng hồ. Ấy thế mà Phàm Triệt không biết mệt, Trần Thiên nói ở một chỗ thì chán lắm, cho nên mỗi ngày hắn sẽ cõng vợ ra ngoài giải khuây. Hắn thích xem gương mặt vui vẻ của Trần Thiên, mỗi lần Trần Thiên lơ đãng cười đối với Phàm Triệt mà nói Đây chính là một loại ma túy tinh thần, dễ dàng gây nghiện.

***

Hôm nay Phàm Triệt đi sớm hơn mọi ngày, bởi vì hôm qua Trần Thiên nói ăn thịt nhiều quá ngán, muốn đổi khẩu vị ăn hải sản, vì thế sáng tinh mơ Phàm Triệt đã xuống nước bắt một ít sò và mấy con cá biển. Khi trở về, hắn thấy Trần Thiên đang ngồi bên đống lửa, trong lòng gã thanh niên bất giác nở nụ cười. Tựa như hắn đang có một gia đình vậy, có thứ mình muốn, có người mình yêu, mỗi ngày hắn đi làm, còn vợ ở nhà nhóm lửa nấu cơm.

“Vợ ơi anh về rồi! Bữa nay anh bắt được một ít sò, nhưng cũng nhiều lắm. Không phải em nói em thèm sò sao?”

Phàm Triệt vừa vào động tiếng nói đã dội vang, nhưng âm thanh vẫn có chút khàn khàn trầm thấp. Trần Thiên quay đầu, vẻ mặt điềm nhiên. Thời gian trôi qua đã khiến y học được cách thích nghi với người này, tuy rằng sâu trong nội tâm đối với Phàm Triệt sẽ không thay đổi được bao nhiêu, nhưng ít ra bên ngoài y đã học được cách bình tĩnh đối mặt; trừ những lúc đối phương phát rồ mới khiến y bộc phát nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm.

Ngoại trừ hắn bị điên thì Trần Thiên không còn từ ngữ nào để có thể hình dung về con người Phàm Triệt, mỗi lần nghĩ đến Phàm Triệt sẽ nổi giận với mình, y bất giác run lên. Phàm Triệt sẽ dùng dây lưng đánh y, mặc kệ trốn tránh ra sao y vẫn sẽ bị nắm chặt như một con thỏ, sau đó bị hắn đánh. Sức lực của Phàm Triệt rất mạnh, Trần Thiên cũng không phải mình đồng da sắt, cho dù bị một, hai roi cũng cảm thấy điếng người. Mỗi lần bị đánh Trần Thiên đều nghĩ chắc chắn mình sẽ chết, nhưng với sợi thắt lưng này ngoại trừ đau ra thì không thể làm chết người được! Cũng không biết may mắn hay bất hạnh đây? Lúc này nếu xốc áo Trần Thiên lên sẽ thấy vài lằn roi mờ mờ, để ngẫm lại xem… lần gần nhất là bao lâu? Hình như không lâu lắm, khoảng ba ngày trước.

Ba ngày trước, lúc nửa đêm, Phàm Triệt như bắt gian kẻ trộm – y bị một người luôn thề thốt yêu mình đánh cho. Ban đầu Trần Thiên còn cứng miệng không xin tha, nhưng sau đó y thật sự không chịu đau nổi, chỉ biết lau nước mắt cầu xin đối phương tha cho mình một lần. Y không thể không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn phép, y không biết xấu hổ ôm chân Phàm Triệt cầu hoan. Trần Thiên thừa biết tác dụng của chiêu này, mặc kệ Phàm Triệt tàn nhẫn hay thô bạo đến đâu, hắn đều không thể chống cự được sự dụ dỗ của Trần Thiên. Nhưng lần làm tình ấy cũng tràn ngập bạo lực và thô lỗ, nó bắt nguồn từ một nguyên nhân không thể nào nhảm nhí hơn.

Trần Thiên chỉ đơn giản nằm mơ một giấc, đúng vậy, ngọn ngành bắt đầu từ giấc mộng của y, sau đó là vài câu nói mớ. Rất hiếm khi Trần Thiên nằm mơ, nhưng đêm đó y cũng biết mình đang mơ, hơn nữa y mộng thấy người cậu đã qua đời mười mấy năm trước của mình – tức Dương Đức Hoa.

Trần Thiên không gọi Dương Đức Hoa là cậu mà lại gọi thẳng bằng tên: Đức Hoa, Đức Hoa. Khi còn nhỏ y đã gọi người lớn hơn mình 10 tuổi như vậy, vẫn luôn gọi cho đến khi cậu chết. Dương Đức Hoa thuộc tầng lớp trí thức, vốn là giáo viên, sau bởi vì tham gia một cuộc bạo loạn chống đối chính phủ, cứ thế bị hất đổ chén cơm. May là khi đó cha mẹ Trần Thiên kinh doanh phát đạt mới lo tiền cho cậu y ra tù. Họ muốn nhờ đứa em chăm sóc Trần Thiên, bởi vì quá bận không đủ thời gian lo cho con cái, họ chỉ nghĩ giao con mình cho một người em trai tốt nghiệp đại học quản thúc thì quá tốt rồi. Cho nên suốt một quãng thời thơ ấu, Trần Thiên vẫn luôn sống cùng Dương Đức Hoa.

Dương Đức Hoa sống theo lối Tây, đối với việc Trần Thiên gọi thẳng tên của mình, người cậu cũng chẳng có ý kiến gì. Trần Thiên có nhiều cảm tình với Dương Đức Hoa, mãi đến sau này y vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cậu. Dương Đức Hoa từ trần quá sớm, y còn chưa kịp đền đáp thì cậu đã ra đi mãi mãi. Nhưng nhiều năm qua y chưa từng mơ thấy cậu mình, cho dù năm đó cậu mất vì bệnh ung thư phổi thì cũng chưa từng gặp trong giấc mơ.

Trần Thiên không biết vì sao giấc mộng ngày đó vẫn hiện hữu chân thật, vì cậu qua đời quá sớm nên mặt mũi Dương Đức Hoa ra sao, Trần Thiên đã quên lãng rồi. Trong giấc mơ, dáng vẻ cậu rất mơ hồ, nhưng y lại nhớ rõ kết cục của giấc mơ đó. Dương Đức Hoa như phải nói lời tạm biệt với Trần Thiên.

Y cũng thừa nhận rằng bởi vì ban ngày chịu đựng áp lực quá lớn nên nằm mộng thấy người thân vội vàng rời đi, muốn níu kéo lại cũng là điều dễ hiểu. Y muốn gọi một tiếng cậu để cậu đừng rời xa nữa. Y hi vọng cậu mình có thể ở lâu thêm một lát, nói chuyện dăm ba câu, hoặc không nói gì, chỉ nhìn nhau thì cũng đủ rồi.

“Đức Hoa, đừng đi mà! Đức Hoa, đừng đi!”

Có lẽ Trần Thiên thật sự không mong người cậu yêu thương mình nhất rời khỏi đây nên y liều mạng níu kéo, y không ngừng kêu gào trong giấc mộng và bật thốt cái tên. Khoảnh khắc hai chữ ‘Đức Hoa’ lọt vào tai Phàm Triệt, hắn đã giận tím tái. Hắn khủng hoảng, hắn ghen ghét, điều hắn không thể chịu đựng nhất chính là người chung chăn gối với mình là dám kêu tên kẻ khác trong giấc mộng.

Hắn trừng mắt căm tức nhìn chằm chặp Trần Thiên. Thấy y vẫn gọi tên người đó như cũ, còn van xin đối phương đừng bỏ mình, Phàm Triệt cảm giác đất trời đổ sập. Rõ ràng hắn mới là chồng của Trần Thiên, thân là vợ tại sao y dám kêu tên một người đàn ông xa lạ? Chuyện này không thể tha thứ, hắn phải dạy dỗ cho tốt người vợ trắc nết này!

Lần đầu tiên một bàn tay vỗ lên người mình, Trần Thiên vẫn chưa tỉnh lại. Thẳng đến lần hai y mới nhận ra hình như Phàm Triệt lại phát bệnh nữa rồi!

“Này đồ hư hỏng, ai cho em gọi tên thằng khác? Anh cho em kêu sao? Mẹ nó anh không thỏa mãn được em? Anh làm em chưa đủ sướng à?!” Mỗi một lần thắt lưng quật xuống thì Phàm Triệt lại nói những lời khó nghe.

Trần Thiên không ngừng trốn tránh, nhưng kỳ thật lại không có chỗ trốn đi. Còn có thể trốn đi đâu? Y vốn không thể  thoát khỏi lòng bàn tay Phàm Triệt!

Sau đó Trần Thiên nức nở cầu hoan với hắn thì việc này mới kết thúc êm xuôi. Dù y đã quen với kích cỡ của Phàm Triệt nhưng đối với loại làm tình thô bạo thọc vào rút ra không màn dạo đầu này vẫn khiến y đau đớn, thiếu chút ngất xỉu. Phàm Triệt đột nhiên bế Trần Thiên lên, bên dưới vẫn dập vào liên tục.

“Anh không làm em thỏa mãn sao? Hah, để chồng em chơi em chết, xem em còn dám gọi tên thằng khác không… Cho em sướng chết này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.