Hải Đường Hoa Lệ

Chương 22




Đông Bích đang bàng hoàng ngơ ngác, chưa rõ mình hiện đang ở đâu.

Bỗng nghe tiếng ken két vang lên, cánh cửa sắt hé mở, từ ngoài bước vào một thiếu phụ đẹp như tiên nga.

Thiếu phụ bước nhanh đến thạch sàng mỉm cười nhìn Đông Bích hỏi :

- Công tử đã tỉnh lại rồi ư? Bây giờ công tử thấy trong mình có khỏe không?

Đông Bích giật mình, không rõ mỹ thiếu phụ thù hay là bạn nên buông giọng cho xuôi :

- Tại hạ đã khỏe nhiều, xin hỏi... không biết nơi đây là đâu nhỉ.

- Sa Mạc cung!

- Sa Mạc cung? Thế có phải là chỗ ở của Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân chăng?

- Đúng rồi công tử ạ!

Đông Bích nghe qua tỉnh ngộ, trầm giọng hỏi tiếp :

- Có phải Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân đã bắt cóc ta đem về nơi đây chăng?

Mỹ thiếu phụ chớp nhanh đôi mắt mỉm cười duyên dáng bảo :

- Chính thế!

Đông Bích nhận thấy thiếu phụ trạc ba mươi tuổi, nhan sắc tuyệt đẹp, song viền mi ẩn chứa đầy vẻ u buồn, chàng cất tiếng hỏi tiếp :

- Tại hạ bị nhốt nơi đây đã bao lâu rồi?

- Vừa đúng bảy ngày!

- Bây giờ là mấy giờ?

- Giờ ngọ, ba khắc, khoảng trưa đấy công tử ạ!

- Thế à! Này vị cô nương, tại hạ xin vô phép hỏi, có phải cô nương mặc y phục Hán tộc không? Tại hạ nhận thấy cô nương không phải là người Phiên quốc?

- Đúng, công tử nhận xét đúng đấy, xiêm phục thiếp mặc đây là Hán phục.

- Cô nương lại nói tiếng Hán quá trôi chảy, chẳng hay cô nương thuộc bộ tộc nào?

- Chẳng dấu chi công tử, thiếp đây vốn là người Hán chứ không phải là Phiên.

- Cô nương là người Hán ư?

Mỹ phụ chớp mắt u buồn, cất giọng êm đềm đáp :

- Chính thế! Thiếp là người Hán tộc, sinh trưởng tại Trung Nguyên.

Đông Bích nghe qua còn thêm kinh ngạc, vội lên tiếng hỏi tiếp :

- Chẳng hay cô nương lãnh nhiệm vụ gì trong Sa Mạc cung này?

- Thiếp là chánh thê của Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân.

Đông Bích rú lên một tiếng ríu lưỡi hỏi :

- Có thật vậy chăng?

Mỹ thiếu phụ gật đầu không trả lời.

Đột nhiên bên ngoài chạy xồng xộc vào một đứa bé trạc mười ba tuổi, mình mặc y phục Phiên quốc, miệng nói líu lo, cả tràng tiếng Phiên quốc, sắc mặc đanh ác và xảo trá vô cùng, vừa đẩy cửa sắt bước vào, đứa bé nhìn thiếu phụ quát to lên :

- Má, má dám phản bội phụ vương con, dám tư thông với Hán tộc.

Thiếu phụ nghe qua thất kinh, vội lên tiếng ngắt lời :

- Hài nhi! Con đừng nói năng láo khoét như thế, mẹ bao giờ cũng trung tín với Sa Mạc Vương phụ vương của con!

- Hừ! Mẹ nói ai tin được? Mẹ đừng chối gạt nữa, mẹ là người Hán, là dân Trung Nguyên, con rõ từ lâu, mà nào có thương gì phụ vương con, kể từ ngày thằng Đông Bích bị phụ vương bắt nhốt vào đây, con thấy mẹ nửa đêm hôm thanh vắng, lẻn vào đây, nào cho nó uống linh đơn, nào cho nó uống từng chén sâm nóng thơm phứt! Mẹ là...

Đông Bích nghe qua như người tỉnh mộng, rúng động tâm can.

Mỹ phụ giận xung thiên, cao giọng cướp lời đứa bé :

- Hài nhi, ngươi có câm mồm lại không? Nếu ngươi nói lải nhải thì chớ trách mẹ sao vô tình nghe không?

Đứa bé ngổ nghịch, đưa tay chỉ vào mặt thiếu phụ nói to :

- Mẹ đừng tưởng dọa nạt con được đâu! Con đâu đánh lại mẹ nhưng phụ vương con võ nghệ rất cao và lợi hại... Con đi mách cha con chuyện mẹ đã làm để người giết mẹ thì hay hơn!

Vừa nói dứt, đứa bé xô cửa sắt bước ra ngoài.

- Hài nhi, ngươi thật là súc sanh, ác độc, buộc lòng ta phải...

Lời nói chưa dứt, một tiếng “vụt” nổi lên, mỹ phụ đã đẩy nhanh song chưởng vào đầu đứa bé.

Bốp!

Một tiếng khô khan, đứa bé bị song chưởng trúng vào đầu vỡ sọ chết tốt, thân mình thon nhỏ dãy đành đạch như con thỏ bị dập đầu.

Mỹ phụ thấy con mình bị chết đau đớn bèn ôm mặt khóc rống lên.

Đông Bích nhìn thấy câu chuyện xảy ra quá đột ngột nên lấy làm khó nghĩ vô cùng, bèn bước đến bên mỹ phụ cất giọng hỏi nhỏ :

- Nữ hiệp! Xin phép nữ hiệp, cậu bé này có phải là con ruột của nữ hiệp chăng?

Mỹ phụ nghe qua gượng dằn từng tiếng khóc nức nỡ đáp :

- Đúng công tử! Đứa bé này chính là con ruột của ta và Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân!

Đông Bích nghe nói, bàng hoàng khẽ hỏi :

- Nếu là con ruột máu mủ, tại sao người nỡ nhẫn tâm...

Mỹ phụ nghẹn ngào đỡ lời :

- Đành rằng tiện thiếp quá nhẫn tâm, nhưng tiểu hiệp đâu rõ chính thiếp đâu có bằng lòng lấy tên Sa Mạc Vương, mà bị hắn bắt cóc về đây, cưỡng bức thiếp thành hôn, thành thử cuộc sống của chúng tôi là một chuỗi ngày dài cừu hận, tuyệt không có điểm ái tình nhân nghĩa nào, đứa bé giống hệt như cha nó, hung hăng và tàn bạo vô cùng. Chính đứa bé đối đãi với thiếp là mẹ sanh ra mà nó xem thiếp như nô tỳ sai việc, chính tiểu anh hùng đã thấy qua thái độ của nó đấy. Lấy lòng thành thật mà nói, tiện thiếp có ý trừ khử cả cha lẫn con để lẩn trốn và trở về ở Trung Nguyên, trên đất nước ông cha!

Đông Bích nghe qua thở dài, dịu giọng hỏi :

- Nữ hiệp, nữ hiệp có lòng như thế tại sao nữ hiệp lại bi ai thống khổ?

Mỹ phụ nghe qua sa sầm nét mặt, bằng giọng nói trầm trầm bảo :

- Hừ! Tiểu anh hùng, người còn trẻ người non dạ, đâu thấu hiểu ý nghĩa của cuộc đời. Phàm kẻ làm cha mẹ thương mến con cái như biển rộng, sông dài, tuy con ta hung dữ bạo ngược, lại vô tình như cha nó, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, phận làm mẹ ta quá nhẫn tâm thấy con ta chết thê thảm, ta làm sao không thống khổ sao được.

Nói đến đây bà xúc động ôm mặt khóc òa.

Đông Bích cố dùng lời an ủi, một khắc sau nỗi thống khổ của mỹ phụ đã nguôi được phần nào, chàng cất tiếng hỏi :

- Nữ anh hùng, xin người vui lòng cho biết quí tánh cao danh là chi? Mãi mói chuyện đâu đâu, tại hạ quên hẳn lời thăm hỏi.

Mỹ phụ lau nhanh hai hàng ngấn lệ dưới viền mi tuyệt đẹp bằng giọng u buồn đáp :

- Tiện thiếp tên Lâm Thi, vốn là thuộc hạ môn phái Côn Lôn.

Đông Bích nghe nói, cúi đầu nghĩ ngợi một khắc sau mới hỏi to :

- Lâm nữ hiệp, xin nữ hiệp cho biết Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân bắt cóc nữ hiệp tại đâu?

Lâm Thi chớp mắt nghĩ ngợi và buồn bã đáp :

- Thiếp vốn phận gái đơn côi, hai mươi năm về trước lúc thiếp được bảy tuổi, cha mẹ bị kẻ thù sát hại nên thiếp vào đạo tràng Côn Lôn phái xin học võ thuật. Bằng chí hướng báo thù tiết hận ngày nên công thành nghệ, thiếp được sư phụ cho xuống núi. Kể từ khi rời khỏi Trung Nguyên, thiếp dò la tin tức mới hay tên này đã phục dịch dưới trướng Sa Mạc Vương cho nên thiếp vượt qua sa mạc Đại Diên Tán tìm kẻ thù...

- Lâm nữ hiệp có tìm được chăng?

- Không!

- Thế thì kẻ thù của nữ hiệp vẫn sống an nhiên tự tại ư?

- Không hẳn thế, sau mấy trận ác chiếc, ta mới tìm thấy thân xác hắn sau bãi chiến trường!

- Rồi về sau ra sau?

- Sau khi ta gặp thân xác tên cừu địch, ta lấy làm hoan hỉ, giữa lúc ta đang chuẩn bị về Trung Nguyên thì tên Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân kéo rốc toàn bộ đến vây đánh, sau cùng ta bị bại rồi cầm tù.

- Võ công Sa Mạc Vương thế nào?

- Tương đối cao diệu.

- Hắn đã dùng uy lực bức bách nữ hiệp để kết hôn?

- Phải, lúc đầu ta cương quyết từ chối, thề chết để bảo vệ tiết ngọc giá trong, nào ngờ hắn là một lão yêu hồ quỷ mị, tinh thông cả tà giáo dược thuật, hắn đã dùng thuốc tà mê cho ta uống... Sau khi ta tỉnh dậy thì đã muộn, ván đã đóng thuyền, gạo sống thổi nên cơm, ta nuôi mộng báo thù, bèn ẩn nhẫn sống kề bên hắn, đến sau, sanh được hài nhi, ta lại hy vọng ký thác vào dòng máu của mình.

Đông Bích nghe ngóng đến độ say mê, càng nghe càng xúc cảm.

Mỹ phụ Lâm Thi lại tiếp tục nói :

- Ta quá thất vọng, cây đắng không sanh trái ngọt bao giờ, hài nhi tính tình giống cha như đúc, hung ác gian ngoan, ta quyết đem hết tâm trí mình rèn luyện nó suốt mười ba năm chẳng, kết cục chứng nào tật ấy, “ngỗ nghịch hoàn sanh ngỗ nghịch nhi”. Hy vọng của ta hoàn toàn tan rã, bấy giờ ta đổi quyết định tìm cơ hội trốn về Trung Nguyên một mình. Không ngờ câu chuyện hôm nay diễn ra trở nên bi thảm...

- Lâm nữ hiệp, con tạo quá trớ trêu! Lỗi lầm này đều do hoàn cảnh. Riêng phần Đông Bích này xin hứa tự nguyện sẽ xả thân giúp sức cho nữ hiệp sớm rời khỏi ma cung trở về bản thổ.

- Lâm Thi này xin đang tạ tiểu anh hùng có lời hứa giúp đỡ.

- Mong nữ hiệp chớ nói vậy. Nếu không có nữ hiệp ngầm cho uống linh đơn và sâm nóng, e giờ này tại hạ đã bỏ mạng rồi, tại hạ chưa có lời cảm tạ, đâu dám nhận sự tri ân của nữ anh hùng.

Dứt lời chàng sụp xuống đất vòng tay lạy ba lạy trả ân.

Mỹ phụ nhân Lâm Thi khoát tay từ chối và nghiêm sắc mặt nhìn Đông Bích bảo :

- Này Đông công tử, ngươi ngồi đây chờ đợi ta trong khoảng một khắc, để ta đem chôn dấu hài nhi kẻo bọn thủ hạ Sa Mạc Vương trông thấy ắt hậu quả không thể lường được.

Không đợi Đông Bích trả lời, bà ta cúi xuống xốc đứa bé quầy quả bước ra ngoài.

Hồi lâu, mỹ phụ bưng một mâm cơm thịnh soạn đặt trước mặt Đông Bích dịu dàng bảo :

- Lời tục có nói: “người là thiết, cơm là đồng”, tiểu hiệp hãy dùng bữa cho no, hầu chuẩn bị đối phó một trận chiến thảm liệt sắp xảy ra.

Đông Bích cảm thấy bụng đói như cào, chàng gật đầu cảm tạ rồi ngồi xuống ăn ngon lành.

Ngay lúc đó, mỹ phụ nhân Lâm Thi thò tay trong bọc lôi ra hai món đồ đưa trước mặt chàng hỏi :

- Hai vật này có phải của Đông tiểu hiệp chăng?

Đông Bích nuốt ực miếng cơm cuối cùng rồi đưa mắt nhìn xem thì thấy đó là tờ ghi chú của phụ thân chàng lưu lại và mấy miếng ngọc bích, nên lấy làm kinh hãi nói nhanh :

- Phải, đấy chính là vật sở hữu của tại hạ, chẳng rõ Lâm Nữ hiệp nhận được ở đâu?

- Ta đánh cắp của Sa Mạc Vương, Đông tiểu hiệp hãy nhận đã, xem thử có làm lộn tí nào chăng?

Đông Bích đưa hai tay đón lấy mấy miếng ngọc bích óng ánh màu xanh không sức mảy may, ghi chú còn nguyên vẹn, chàng tỏ ra cảm động nói :

- Không bao giờ lầm lẫn, chính là vật sở hữu của tại hạ.

Nói đến đây, chàng sực nhớ ra một việc làm nên lên tiếng hỏi tiếp :

- Trong lúc tại hạ bị bất tỉnh năm bảy ngày tại Sa Mạc cung, tại sao Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân không sát hại tại hạ?

Lâm Thi đáp :

- Nguyên do cũng tại hai việc này, nghĩa là mấy miếng ngọc bích và tờ ghi chú đã duy trì tính mạng của tiểu hiệp đấy!

- Tại sao thế?

- Không có gì lạ lắm. Sau khi bắt được tiểu hiệp, Sa Mạc Vương soát lấy mấy miếng ngọc bích và tờ ghi chú, tuy hắn biết rành về Hán tự, nhưng không hiểu thấu triệt nghĩa ghi chú trên hai bảo vật này. Do đó lão lưu lại mạng sống của ngươi, chờ cho ngươi lai tỉnh, lão sẽ bắt tra vấn, buộc ngươi giảng nghĩa mấy hàng chữ ghi trên đó. Nếu Khâm Thố Mân không mê võ công chắc giờ này tiểu hiệp đã an thân dưới suối vàng.

- À, ra thế! Nhưng Khâm Thố Mân vốn tánh nóng nảy, lẽ nào hắn chịu chờ đợi hằng bảy ngày trời sao?

- Việc này tại do ta sắp đặt kế hoạch!

- Lâm nữ hiệp cho tại hạ biết thế nào?

- Chỉ vì Sa Mạc Vương cứ tưởng ta yêu hắn tột bực mà ta là người Hán tức nhiên tinh thông Hán ngữ, cho nên hắn giao cho ta trách nhiệm canh giữ ngươi, không cho một kẻ thứ hai lai vãn gần nhà ngục.

Đông Bích buộc miệng kêu lên một tiếng a ngạc nhiên.

Mỹ phụ nhân Lâm Thi lại thong thả kể tiếp :

- Lúc đó ngươi quá kiệt sức vì đói khát, hơi thở chỉ còn thoi thóp như người sắp chết, ta nhận thấy nếu để cho ngươi tỉnh lại mà công lực chưa bình phục hẳn thì làm sao đối phó với lão hồ lấy ấy. Hơn nữa ta dư hiểu lão ta rất nóng tính và hung bạo, nếu công lực ngươi chưa được bình phục thì thế nào ngươi cũng bị hại vì lão, vì vậy mà ta nảy ra một kế mọn là điểm bế các đạo huyệt của ngươi hầu che dấu cặp mắt cú vọ của Khâm Thố Mân. Bề ngoài là như thế, nhưng mỗi lúc đêm về, ta lén Khâm Thố Mân đem linh dược và sâm nóng cho ngươi uống đồng thời truyền nội lực chân nguyên cho ngươi để giúp khí huyết lưu thông lại. Ta cố tạo cho ngươi công lực hoàn toàn khôi phục rồi mới giải huyệt đạo cho ngươi hồi tỉnh vào ngày thứ bảy là thế.

Đông Bích nghe nói vô cùng xúc động, chàng nói :

- Xin cảm tại hạ Lâm nữ hiệp, người đã hết lòng chăm sóc khiến tại hạ vô cùng biết ơn.

Mỹ phụ Lâm Thi nghiêm trang bảo :

- Tiểu anh hùng không nên nói thế, đành rằng ta không nỡ để ngươi chết dưới bàn tay độc ác của Sa Mạc Vương nhưng sự cứu mạng công tử không chỉ vì lòng nhân đạo mà còn vì mục đích ta muốn thoát lấy Sa Mạc cung, muốn nhờ ngươi trợ lực đưa ta về Trung Nguyên đó thôi.

Đông Bích suy tư hồi lâu, rồi ngẩn mặt nhìn mỹ phụ hỏi :

- Chẳng hay Lâm nữ hiệp có phương pháp gì đối phó với địch nhân không?

Lâm Thi chép miệng thở dài bằng giọng trầm trầm đáp :

- Võ công của Khâm Thố Mân đến độ xuất quỷ nhập thần, không dễ gì đối phó với hắn, hơn nữa bọn côn đồ sa mạc công lực cao siêu, khí thế rất hùng hậu mà Đông tiểu hiệp lại cô đơn nên phần bại sẽ nắm chắc trong tay. Dù tiểu hiệp công lực có thể thâm hậu đến đâu nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ nên theo thiển kiến của ta thì phải dùng thế tá lực diệt địch mới được.

- Thế nào là “Tá lực diệt địch”?

- Tá lực diệt địch nghĩa là dùng sức người làm sức mình, theo sự xếp đặt của ta, thì trước tiên ta dẫn dụ cầm chân Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân, còn bên ngoài thì tiểu anh hùng phó hỏa đốt Sa Mạc cung, một là khủng bố nhân tâm bọn chúng, tạo nên một cảnh hỗn loạn trong ma cung làm hảng ngũ phân tán để dễ bề tiêu diệt chúng, đồng thời phá hoại được hang ổ làm cho cho chúng không nơi nương tựa về lâu dài. Chẳng hay thiếu hiệp nghĩ sao?

Đông Bích nghe qua gật đầu tán thành ngay :

- Lâm nữ hiệp đặt kế hoạch rất hay, tại hạ không còn nghĩ gì hơn được nữa, chẳng hay nữ hiệp định chừng nào mới hành động?

- Nếu thiếu hiệp đồng ý thì chúng ta phải hành động ngay tức khắc. Đông thiếu hiệp cứ phóng hỏa đốt ma cung còn ta dẫn dụ Khâm Thố Mân.

Dứt lời, mỹ phụ Lâm Thi đưa cho Đông Bích mấy bó đuốc và đồ dẫn hỏa, đoạn bước nhanh ra khỏi gian nhà đá.

Đông Bích nhận lấy mấy món đồ dẫn hỏa rồi tức khắc bước ra ngoài. Chàng ngẩng mặt quan sát bốn phía, bỗng thấy một tòa cung điện hùng vĩ, nguy nga nằm ngạo nghể giữa lưng chừng đồi, ẩn mình dưới đám cây xanh biếc, cách gian nhà đá giam cầm chàng chừng một trăm trượng.

Mỹ phụ Lâm Thi có nhiệm vụ hành động trước nên đã sớm biến mình trong rặng cây thưa.

Đông Bích thong thả vượt qua năm mươi trượng, chợt thấy một ngôi nhà lầu nằm đơn độc dựa ven đường. Lầu này cao vút năm tầng nhưng trông rất vắng vẻ. Chàng nhất định dùng lửa đốt gian nhà này trước nên lập tức đẩy cửa bước vào trong. Chàng vận nội lực rón rén lên thang lầu, cố không gây tiếng động.

Lạ thay, Đông Bích lần lượt lên đến thang lầu thứ ba mà vẫn không thấy một bóng người, chỉ thấy bàn ghế để ngổn ngang cùng những cây gỗ bỏ rải rác khắp nơi.

Đông Bích mừng thầm, vội gom nhặt cây gỗ bàn ghế lại một đống rồi phóng hỏa đốt ngay.

Bàn ghế, cây gỗ dễ bén lửa, lại gặp cơn gió Sa mạc thổi về, ngọn lửa bốc lên cao ngất. Chẳng bao lâu, tòa lầu biến thành ngọn lửa đỏ cao ngất, đứng ngoài mười dặm vẫn trông thấy rõ ràng. Gió càng mạnh, thế lửa cằng hăng, tiếng nhói nổ lốp đốp hòa lẫn với tiếng gỗ cây lách tách, ngọn lửa phừng phừng nhiều âm thanh ầm ỉ, chẳng mấy chốc đã làm kinh động bọn Phiên nhân ở Sa Mạc cung.

Lúc ấy tiếng tù và báo động rú lên inh ỏi, lẫn với tiếng kêu gọi nhau làm náo động cả lên, từ trong ma cung chạy ra vô số người, chạy về phía ngồi nhà cháy.

Khi thấy bọn chúng đến gần, Đông Bích ẩn mình vào trong, đồng thời vận song chưởng chờ đợi.

Một tên vừa bước vào ngưỡng cửa lầu đã bị chàng quật chưởng giết chết rồi hai, ba tên xông vào nữa cũng chịu chung số phận như đồng bọn. Chỉ trong nháy mắt mười mấy tên Phiên nhân bị đẩy bật ra sân chết tốt.

Bọn Phiên nhân đến sau, trông thấy hễ ai vừa xông vào ngưỡng cửa là bị đẩy ngược ra chết ngay nên chúng nhao nhao kêu lên kinh ngạc, một tên Phiên nhân áo đỏ quay sang đồng bọn nói lên một tràng tiếng líu lo đoạn vẫy tay dẫn đồng bọn xông vào một lượt.

Đông Bích không nói nửa lời, song chưởng lay động, chỉ trong chớp mắt chàng đã tung ra mười mấy chiêu chưởng như sấm sét.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chưởng phong cuồn cuộn liên hồi tạo nên muội âm thanh đinh tai, tiếp theo nhiều tiếng rống thảm thiết vang lên không dứt, kình phong tỏa mù trời.

Người đến trước vong mạng, kể đến sau tan xác, chẳng bao lâu nhóm Phiên nhân đi cứu hỏa bị giết sạch. Lúc bấy giờ thế lửa bốc lên mãnh liệt, tòa lâu đài rung chuyển lắc lư chực sụp đổ. Bất đắc dĩ lắm Đông Bích mới phóng mình ra ngoài.

Chàng quét mắt nhìn bốn phía, chợt thấy mấy chục tên Phiên nhân chạy đến rồi chia ra làm hai bên tả hữu, tay bưng thùng nước tạt vào lửa, đồng thời vung chưởng tấn công Đông Bích thế chưởng mạnh như thác lũ.

Đông Bích nộ khí xung thiên, hét lên một tiếng lớn, hai tay đẩy song chưởng nghinh địch, chiêu thế chàng nặng có thể bài sơn đảo hải, mạnh như cuồng phong, tiếng hét la rùng rợn, thịt rơi tung tóe, số người sống sót còn lại rất ít.

Đông Bích càng giận, sát khí càng tăng, chỉ trong chốc lát, mấy chục tên Phiên nhân đã bỏ xác tại đấu trường. Vừa thanh toán xong bọn này thì có bọn khác từ trong Sa Mạc cung ùa ra như nước vỡ bờ tấn công Đông Bích.

Đông Bích thấy bọn Phiên nhân ùa đến mỗi lúc một đông lại thấy tòa lầu lắc lư, ngọn lửa phừng phừng bốc lên. Chàng bèn nảy ra một kế hoạch, chọn ngay địa điểm tiện lợi để chống trả lại số đông.

Hễ vừa có tên Phiên nhân nào trờ tới là chàng tung chưởng đẩy ngay chúng vào lửa, lưng chàng dựa vào vách đá đứng như pho tượng.

Bọn Phiên nhân lao mình tới vùn vụt, chàng quát lên một tiếng như sấm nổ, tả hữu chưởng tung ra rất nhanh. Chưởng phong vừa cuồn cuộn tuôn ra, là tiếng rú thất thanh đua nhau trổi dậy. Từng tên Phiên nhân một bị chưởng pháp của chàng đánh nhào vào biển lửa. Thời gian độ hâm nóng nửa canh trà, đoàn Phiên nhân đã bị hỏa táng không còn sót một tên. Mùi khói khét lẹt xông lên muốn nôn mửa.

Đông Bích vừa thâu hồi chưởng lực, toan chạy thẳng lên Sa Mạc cung, bỗng nhiên chàng trông thấy Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân đầu tóc rối bời, mặt đỏ gay như trái táo, toàn thân có vỏn vẹn chiếc khăn đơn sơ. Hắn từ trong Sa Mạc cung chạy đâm sầm xuống nơi hỏa hoạn trùng trùng.

Đông Bích vừa trông thấy vô cùng kinh ngạc, chàng chép miệng mắng thầm :

- Quái lạ! Thật là giống man di mọi rợ, giữa ban ngày ban mặt mà lão hồ lấy lại trần truồng như nhộng thế kia... chẳng lẽ ban ngày mà lão...

Chàng vừa nghĩ đến đây, Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân đã chạy sộc đến trước mặt.

Đông Bích nói thầm :

- Hắn lợi hại lắm, ta phải tìm cách đối phó mới xong.

Lão phừng phừng sắc giận, đôi mắt nẩy lửa nhìn Đông Bích quát :

- Hay cho tiểu tử! Ta nghe báo nơi đây lửa dậy, không ngờ ngươi lại hí lộng như thế này.

Nói đến đây, lão chợt thấy toàn thể bộ hạ nằm chết ngổn ngang, máu đổ thây phơi rất bi thảm.

Lão chỉ đống thây người và nhìn Đông Bích hỏi tiếp :

- Tiểu ác ma! Ai tạo ra trận kiếp sát này?

Đông Bích nhếch môi cười lạt đáp :

- Chính tại hạ.

Khâm Thố Mân giận tím mặt, sát khí mờ cả mắt, lão thét :

- Tiểu tử, ai? Ai đã giúp ngươi thoát khỏi gian nhà đá đó? Ai, nói mau.

Đông Bích phá lên cười ro trầm giọng đáp :

- Lão hồ ly, gian nhà đá của mi chỉ để nuôi heo nhốt chó và nhốt lũ mi, chứ giữ làm sao nổi Đông Bích này.

- Hừ! Tiểu tử, ta hỏi thật ngươi, ai giúp ngươi phá ngục?

- Khâm Thố Mân, sá chi nhà đá cỏn con đó. Dù có thiên la, địa võng cũng không cầm giữ ta được, ngươi chớ hỏi lắm lời.

Rồi Đông Bích cười gằn hỏi tiếp :

- Giờ ta hỏi ngươi đây. Ngươi có chịu quỳ xuống nạp mạng hay không thì bảo?

- Ha... ha... tiểu tử chớ ngông cuồng. Bằng tài bộ của ngươi mà dám phạm ngôn. Hừ! Đừng giàu tưởng tượng.

- Lão hồ ly. Ta không nói khoát đâu. Ngươi chống mắt mà xem ta lấy mạng.

- Câm mồm! Súc sanh hãy đỡ chưởng của ta.

Lời nói chưa dứt, chưởng lực đã thành hình, Thố Mân lanh lẹ phi thường, chỉ vung tay một cái mà tỏa ra ba đạo cương phong tấn công ngay Đông Bích.

Đông Bích mỉm môi cười nhạt, tả phong, hữu chưởng quật nhanh ra hai chiêu đón tiếp luồng kình lực của Khâm Thố Mân.

Bùng!

Tiếng nổ xé không gian, hai luồng áp khí chỉ chạm vào nhau đã khiến hai người thối lui ra sau nửa trượng.

Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân ngạc nhiên đến ngớ ngẩn, miệng líu lo tru tréo một tràng Phiên ngữ, có lẽ hắn thầm phục đối phương quá hùng mạnh.

Đông Bích vốn nặng lo về Tuyệt cung nên muốn thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, cho nên vừa đẩy ra một chưởng vô hiệu quả chàng vội đổi ngay thế đánh. Chàng đem Âm Dương Thiên Toàn chưởng pháp ra toan tấn công Khâm Thố Mân.

Chưa kịp xuất thủ đã thấy Khâm Thố Mân bước sấn tới quát :

- Tiểu tử, bổn vương không ngờ tuổi ngươi còn quá trẻ mà công lực đã phi thường như vậy. Lại đây bổn vương hầu tiếp ngươi ba chưởng nữa.

Dứt lời, lão nghiêng mình chồm tới trước đẩy ngay hai luồng chưởng lực với hai mươi lăm thành công lực. Chưởng phong như núi nhắm vào Đông Bích tấn công.

Thấy thế, Đông Bích mỉm cười, tả chưởng vung ra rất nhịp nhàng một chưởng với ba chiêu liên tiếp.

Bùng!

Một tiếng nổ kinh hồn rúng động cả mặt đất. Sa Mạc Vương kêu hự một tiếng, thân hình lão quay tít như con vụ, ngã nhoài ra hàng trượng xa, còn Đông Bích lảo đảo lui ra sau ba bước.

Sa Mạc Vương cố gượng lên cho khỏi ngã, toàn thân run lên bần bật, sắc mặt tái xanh, nét kinh hoàng còn in rõ trên nét mặt.

Đông Bích vừa đứng vững đã hét lên một tiếng thật lớn, hai tay đẩy song chưởng tấn công liên tiếp.

Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân không tài nào né tránh kịp nữa, chỉ nghe một tiếng “bộp” khô khan, hai tay lão ôm lấy ngực lảo đảo lùi lại mấy bước nữa, khí huyết trào lên khiến lão há miệng phun ra một đống máu tươi, toàn thân rung lên.

Đông Bích động lòng trắc ẩn, muốn ngưng chưởng nhưng không thể được, muốn tha hắn lại không tiện, nên chàng buộc miệng hét lớn :

- Hãy đỡ chiêu.

Chàng vừa quát vừa huy động chiếc quạt bắn mạnh tới Thố Mân, không khí kêu len réo réo.

Bóng quạt vừa chớp nhoáng, mưa máu đã bắn lên trời, Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân chỉ kịp kêu lên hai tiếng thất thanh rồi ngã quỵ trên mặt đất.

Đông Bích ngừng tay thu hồi chiếc quạt, chàng thấy Sa Mạc Vương còn thoi thóp thở, chàng nộ khí hét to :

- Hay cho lão hồ ly. Mạng sống của ngươi rất trường thọ, nay ta sẽ hỏa táng giúp mi.

Vừa dứt lời, chàng đã công chân đá mạnh vào thân lão một cước, tấm thân đồ sộ của lão bay văng vàp biển lửa ngay.

Chàng nhìn quanh rồi chợt chạy nhặt hết những xác chết còn lại ném vào ngọn lửa thiêu rụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.