Hải Đường Hoa Lệ

Chương 2




“ Nói gì thì nói nhưng anh ấy cũng là chồng em, anh không tán thành việc này đâu! Anh chỉ muốn mình em là chị-dâu-duy-nhất của anh thôi!” Khải rất thích người chị dâu này, quả thực cậu không muốn bất cứ một con hồ li nào khác thản nhiên bước vào nhà họ Vương ngoài nó.

“ Xin anh đấy, em không muốn làm gì cả, cũng không muốn dính líu vào chuyện này. Yêu đương ai là quyền của hắn, mà anh cũng thấy thấy đấy, cuộc sống của em giờ đây rất tốt. Hà cớ gì em lại dỗi hơi đi xen vào chuyện của anh ta.” Yêu đơn phương là một việc mệt mỏi và đau khổ đến nhường nào sao mà nó không biết được chứ?! Nó tình nguyện giữ khoảng cách với hắn, cũng không muốn bị hắn chen chân vào cuộc sống đang ổn định của mình.

Vì không muốn tiếp tục đề tài đau đầu nhức óc này nữa nên nó tìm cách đánh trống lảng, để ý trong túi hắn có vật sáng gì lấp lánh lộ ra ngoài, nó trêu “ Đồ để tặng nàng sao?”

“ Không , đồ của cô ấy , là vật giúp anh có thể tiến gần đến việc đánh cắp tình yêu cô ấy” Khải lôi sợi dây chuyền ra từ trong túi áo ra, đưa lên. Nó nhìn sợi dây chuyền , không hiểu sao cảm thấy cực kỳ quen thuộc, bèn hỏi mượn “ Cho em mượn xem thử được không ?”

“Ok baby!” Khải sảng khoái đồng ý rồi đưa dây chuyền cho nó. Nó mở vôi mặt trái tim ra, đập ngay vào mắt nó là hai hình ảnh non nớt của hai đứa trẻ, cô bé có lẽ mới 15 tuổi khiến nó ngỡ ngàng. Trong ảnh, một người con trai với khuôn mặt xinh xắn, nụ cười tươi rói ánh lên vẻ hạnh phúc, đặc biệt là đôi mắt màu trà trong veo với cái nhìn tràn đầy tình yêu thương và sự ấm áp kia như chứa đựng cả một bầu trời đẹp đẽ. Hình ảnh người con trai này đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của nó, thế nhưng bây giờ nó mới được nhìn anh rõ ràng đến như vậy. Nhìn lại bên cạnh anh là hình ảnh của nó, nó đang làm một động tác mà chính mình không tưởng, kiễng chân lên hôn má anh.

Nó nheo mắt nhìn vào trong ảnh. Thấy nó cứ thất thần nhìn sợi dây chuyền, Khải lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của nó.

“Nó rất đẹp phải không? Anh cũng xem ảnh rồi,cô gái kia đúng thật là táo bạo. Nhưng mà nhìn cô gái kia có nét giống em đấy!”

“Đó chính là em” Nó sảng khoái thừa nhận. Yêu anh là niềm tự hào và hạnh phúc của đời nó, sao nó phải giấu chứ. Rồi nó quay ra Khải, cười nói: “Đây là sợi dây chuyền của em, là em đưa nhỏ bạn em cầm hộ. Thì ra anh chính là hung thủ đã khủng bố điện thoại nó nha, rốt cuộc là anh có ý gì với nó?”

“Thì ra cô ấy là bạn của em. Sợi dây chuyền này là của em, sao cô ấy nổi sùng dữ vậy?” Khải thắc mắc.

“Em không biết, thế nhưng em có thể giúp anh làm quen với nó. Còn bây giờ có thể trả sợi dây chuyền cho em không?” Nó cười nhìn Khải, cậu ta không ngần ngại đưa sợi dây cho nó, dù gì thì vật hoàn chủ cũ cũng đúng thôi.

Ngồi nói chuyện với nó một lúc nữa rồi khải chào tạm biệt nó để về. Nó thì làm nốt công việc là thực hiện lời hứa của mình, gọi điện hỏi xin Quỳnh Chi một buổi hẹn, sau khi nhỏ đồng ý, nó liền gửi cho Khải. Khải vừa đi chưa được bao lâu thì có tin nhắn gửi đến, mở ra đọc và rồi trên môi cậu nở một nụ cười hài lòng.

Sau khi Khải về , nó lại tiếp tục thất thần nhìn vào mặt dây chuyền, nhìn sắc mặt không biết có tư vị gì. Nó muốn nhớ lại anh, muốn nhớ lại những phút giây hạnh phúc ấy, dù giấc mơ ấy đã xa rồi, nó vẫn muốn giữ lại một chút dư âm còn sót lại. Nó cứ ngồi, ngồi đến khi hắn về nhà mới khiến nó giật mình thoát ra khỏi những suy tưởng mông lung. Bỏ vội sợi dây vào trong túi, nó đứng lên và đi làm cơm. Hắn mệt mỏi về nhà, quen thói cũ vứt đồ bừa bộn, sau đó vào phòng tắm. Nó vừa dọn xong bữa ăn, liền phải đi thu dọn cho hắn. Khi nó đang thu dọn thì bỗng nghe tiếng hắn gọi, bèn lật đật chạy lên. Thì ra hắn quên không mang quần áo, gọi nó sắp quần áo hộ. Nó đi lên, sau khi thò tay vào trong túi lôi ra chiếc vòng cổ định bụng giấu vào góc, đột nhiên cửa phòng tắm bật mở và giọng hắn truyền ra.

“Cô đang làm gì vậy?” Thân hình quyến rũ vẫn còn bốc hơi nước cùng mùi hương nam tính tuy chưa đến nơi nhưng đã kích thích khứu giác nó. Nó giật thót, vội nhét ngay cái vòng trở lại trong túi. Hắn đã đến gần nó, nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ. Hắn cao lớn hơn hẳn nó cái đầu nên khi hắn nhìn nó như thể khiến áp lực lại càng lớn hơn. Nó cúi đầu, cắn cắn môi không nói. Thấy thế hắn đưa tay nâng cằm nó lên để nó có thể đối mặt với hắn, dùng đôi mắt lạnh lẽo của mình chăm chú soi mói nó khiến nó rùng mình một cái. Nó không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy vì nó sợ, nó cảm giác đôi mắt ấy có thể nhìn thấu tất cả. Nó không muốn vạch mặt đến trần trụi như thế.

Thấy nó xấu hổ, hắn vẫn tiếp tục ép nó đối mặt với mình, nhìn sâu vào đôi mắt hắn. Nhưng khi nó nhìn rồi, hắn mới thấy hối hận. Đôi mắt nó trong veo như giọt nước, ẩn chứa trong đó là sự kiên cường cùng tự tin, lại mang một nét gì đó rất ngây thơ cũng rất trải đời. Nói chung cảm giác rất khó diễn tả, bởi vì nó rất rối ren. Trong lòng hắn liền rung lên một hồi sóng ngầm mãnh liệt. Nó khiến hắn cảm thấy nó rất có tư vị. Nó bình thường giống như một món ăn khiến hắn “thèm muốn”. Đôi môi anh đào mềm mại kia cứ như một quả đào khiến hắn nhìn không được muốn ăn thử. Thể là hắn không nhịn nữa, bèn cúi xuống, dùng môi mình phủ lên đôi môi xinh đẹp của nó.

Một nụ hôn rơi xuống khiến nó ngỡ ngàng trong giây lát, đôi môi mỏng khẽ mấp máy như muốn cự tuyệt nhưng lại không thể thốt lên lời. Điều này khiến hắn dễ dàng hơn trong việc cậy miệng nó ra và để đầu lưỡi tiến vào. Hắn dùng đầu lưỡi phác họa cái miệng nhỏ xinh của nó. Hai bờ môi khép hờ, lưỡi trong khoang miệng điên cuồng khuấy đảo mọi ngóc ngách trong miệng nó. Hắn tham lam hút hết những ngọt ngào trên môi nó, triền mien dây dưa. Dường như hôn thế nào cũng không đủ để hắn thỏa mãn, hắn vẫn không buông tha cho nó. Cả hai hôn say đắm hôn triền miên và chính nó cũng không biết mình đã nhập cuộc từ khi nào. nó vừa chặn từ ngực hắn không biết đã đưa lên ôm cổ hắn từ bao giờ. Không biết đã qua bao lâu, hắn mới chịu buông tha cho nó. Nó liền xụi lơ trong ngực hắn, thở hổn hển. Nó không còn đủ hơi sức để chịu thêm bất kì lần hành hạ bằng miệng nào của hắn nữa.

Một lúc sau nó mới đột nhiên nhớ ra là mình với hắn vẫn đang giữ khoảng cách, thế là nó không thèm nhìn cái mặt thỏa mãn hơi nhếch của hắn, lập tức nhảy bật ra từ trong lòng hắn, chuồn lẹ. Hắn giật giật khóe môi, không ngờ cô bé kia mỗi lần được hắn hôn lại có phản ứng dữ dội như vậy.

Nó chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ và vọt vào trong nhà tắm ở phòng khách, thở hổn hển. Không ngờ hôm nay hắn lại hôn nó, một nụ hôn bất ngờ thế mà lại khiến nó không chán ghét ngược lại có gì đó rung động. Nhớ lại nụ hôn vừa nãy, nó bất giác sờ lên môi. Trên môi nó vẫn còn vương lại chút hơi ấm chưa kịp tan của hắn. Hắn hôn nó, nó không những không bài xích mà ngược lại còn đáp trả, điều này nghĩa là gì ? Có phải chứng minh nó đã rung động trước hắn không? Nghĩ đến điều này làm nó sợ, nó tình nguyện giữ khoảng cách với hắn cũng không muốn hắn yêu thương. Yêu thương hắn là một việc khó khăn như thế nào trong lòng nó đều hiểu, vì thế mà nó thà rằng sống như vậy, không tim không phổi cũng không muốn dính líu tới việc này.

Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo, nó ngẩng cao đầu đi ra ngoài phòng khách. Hắn đang thảnh thơi ngồi ăn cơm, cũng không ngẩng lên. Nhìn thấy hắn tim nó bất giác đập nhanh, mặt râm ran nóng khi nhớ tới nụ hôn vừa nãy. Nó hít sâu một hơi, từ từ tiến lại chỗ hắn, vừa bước đi vừa ổn định tâm trạng vốn đang rất rối ren của mình. Rồi nó ngồi xuống , đối diện hắn, thế nhưng nó luôn cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

“Lại đây!” Bỗng tiếng hắn phá tan không gian yên tĩnh và cũng thu hút sự chú ý của nó. Nó ngẩng lên, chăm chú nhìn hắn như nhìn thấy một vật thể lạ. Thấy ánh mắt của nó, hắn không kiên nhẫn lặp lại câu nói, đến bây giờ nó mới tỉnh ngộ, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ. Hắn tức giận nâng đôi mắt lạnh, nhìn nó chằm chằm. Hắn là đến tức chết với nó thôi, tự nhiên lại không chịu nghe lời. Thấy hắn nhìn như vậy, nó sợ hãi mới từ từ tiến tới. Nó sợ nó mà để hắn chờ lâu quá hắn sẽ xông lên giết nó ngay tại chỗ quá. Khi nó tới nơi, hắn đột nhiên kéo một cái:

“A…” Nó la lên và cả người nằm gọn trong lòng hắn, nó lắp bắp” Anh…anh định làm gì?’’

“Em nói thử xem?” Hắn nhướng mày, cao giọng hỏi: Phải nói trêu đùa nó là một niềm vui cực lớn trong cuộc sống. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng như quả gấc của nó, tâm trạng hắn tốt lên không ít. Tuy nhiên hắn cũng chả muốn làm gì với nó cả, chỉ muốn ôm nó vào lòng như thế này. Quả thật ôm người đẹp trong lòng có tư vị không tệ, cảm giác giống như ôm một cục bông lớn trong người vậy, thực sự mềm mại đến bất ngờ.

“Anh…anh buông tôi ra!” Nó giẫy dụa, nó không muốn mình cứ thế chìm vào mê muội như lúc nãy, nó không muốn mình đã biết sai mà còn cứ cố lao đầu vào. Và nó biết cái vũng bùn này nếu như sa vào rồi không tìm được đường ra.

“Không ai nói cho em biết khi đang ngồi trong lòng đàn ông thì phải biết giữ trật tự hay sao?” Hắn nói. Nó cứ lộn xộn như thế không thể tránh khỏi khơi lên phản ứng sinh lý bình thường của hắn. Nó nghe thế lập tức im bặt không dám làm ra thêm bất kì hành động nông nổi nào nữa để tránh chọc giận ác ma.

“Này, anh không định cứ thế này ngồi ăn cơm chứ?” Nó giật áo hắn, hỏi

“Không được sao?” Hắn nhếch khóe miệng chờ xem biểu hiện thú vị của nó. Nghe hắn hỏi, nó câm luôn. Bây giờ nó còn có thể nói cái gì nữa. Nói lời cự tuyệt sao? Không chết mới là lạ đó. Nó còn yêu đời lắm. không muốn chết trong tay hắn đâu . Quen hắn lâu như thế bây giờ nó mới phát hiện ra cái tính vô sỉ của hắn, có lẽ bản tính này đã ăn sâu vào máu của hắn rồi.

“Nhưng tôi đói!” Nó giơ ánh mắt vô tội lên nhìn hắn. Hắn vẫn không thôi cái điệu cười dê xồm ấy cùng với cái bản mặt dày vô si đó, đưa ra một sáng kiến khiến người ta kinh ngạc “Được thôi, để tôi đút cho cô.”

Câu nói của hắn vừa đưa ra đã làm nó điếng người. Thế nhưng hắn không cho nó cơ hội phản kháng, đút miếng cơm vào miệng, rồi sau đó nâng cằm nó lên và cúi xuống. Hắn tống hết số cơm trong miệng mình sang miệng nó. Nó kinh hãi định hét lên nhưng vì trong miệng có cơm nên không thể nói được. Nó định nhổ ra. Hắn đã phát hiện ý đồ của nó, liền ngậm chặt miệng nó tránh để nó phun ra. Vì thế nó chỉ còn cách uất ức mà nuốt miếng cơm có cả nước bọt của hắn vào. Sau khi nuốt vào, nó vơ vội cốc nước tu cái ực. Kinh tởm, thực sự quá kinh tởm, nó chưa từng ăn một miếng cơm nào khủng khiếp như thế này.

Nhưng điều làm nó sợ hãi hơn cả là bữa cơm địa ngục này nó phải chịu đựng suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ. Dường như hắn rất thích cái trò đút bằng miệng này nên trong suốt bữa ăn nó phải chịu sự hành hạ của hắn. Điều đáng sợ hơn là việc hắn đưa ra quyết định sẽ áp dụng cho tất cả bữa ăn trong ngày. Vậy là nó sẽ phải chịu khổ dài dài rồi. Nghĩ đến đây, nó khóc ròng trong bụng:[ Vương Khang, có ai độc ác hơn anh không chứ? Anh không phải là con người mà!!!]. Cuộc sống này nó tưởng mình sẽ được bình yên một chút nhưng nó lầm rồi, còn bao nhiêu gian nan, sóng to gió lớn đang chờ nó phía trước, đặc biệt là tai ương do nhà họ Vương mang lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.