Hải Đường Hoa Lệ

Chương 14: Chương 14 (H nhẹ)




Tiếng sáo buồn bã vút lên không trung, rồi tỏa lan khắp vạn vật, như làm sửng sốt chị Hằng, đang soi hình dưới lòng hồ Lạc Thủy.

Thỉnh thoảng một ngọn gió thu đêm, trút lá vàng bay là đà, lao xao sóng nước, để chị Hằng giật mình run rẩy.

Tiếng sáo vẫn buồn miên man bất tận thoát ra từ chiếc sáo ngọc mà chàng thanh niên đang để hồn diễn tả tâm tình.

Bỗng có tiếng chuông vang lên :

- Kinh cong...

Tiếng chuông ngân dài dìu dặt làm chàng thanh niên giật mình ngưng tiếng sáo, cất tiếng :

- Xin mời cao nhân đến đây đối diện.

Có tiếng cười sang sảng và tiếng gió phần phật lướt đến trước mặt chàng thanh niên nói luôn :

- Thiếu hiệp có tâm sự gì buồn chăng?

Chàng thanh niên ngước nhìn thấy một nhà sư quắt thước, tiêu diêu thoát trần. Chàng nhìn thật kỹ rồi kêu lên :

- A! Thật là vạn hạnh, vạn hạnh cho tiểu sinh.

Nhà sư thoánh nét ngạc nhiên :

- Ủa, có gì gọi là vạn hạnh?

Chàng thanh niên rời tảng đá bước đến trước mặt nhà sư làm lễ bái kiến :

- Tiểu sinh là Đông Bích xin bái kiến Huyền Không đại sư.

Nhà sư tức là Huyền Không đại sư hơi ngỡ ngàng rồi cười vui vẻ :

- Trời ơi! Không ngờ là tiểu hiệp.

Rồi Huyền Không đại sư quấn quít hỏi han :

- Từ ngày tiểu hiệp rời Thiếu Lâm đại tự đến nay mới may mắn tương ngộ. Và như vậy bệnh tình của tiểu hiệp đã khỏi hẳn.

Chàng thanh niên không ai khác hơn là Đông Bích, chàng nói :

- Thưa đại sư, tiểu sinh đã dứt bịnh rồi, cũng nhờ gặp được duyên may mới có ngày này.

- Mà có phải thiếu hiệp tức là Bạch y thư sinh mà giang hồ đã bàn tán thán phục gần đây không?

- Thưa đại sư, giang hồ tiếu ngạo cho vui câu chuyện chứ tiểu sinh mà có tài cán gì mà được giang hồ thán phục.

- Đại phá Câu Hồn điện là do tay thiếu hiệp.

- Dạ, tiểu sinh nhờ một người bạn cùng làm việc ấy.

Huyền Không đại sư gật gù :

- Và người bạn của thiếu hiệp giờ đây đã đi xa nên thiếu hiệp ý lòng hoài mong.

Đông Bích bối rối :

- Điều đó... điều đó sao đại sư biết được.

- Vì tiếng sáo kể rõ nỗi lòng của thiếu hiệp.

- Ồ! Vì không ngờ đại sư giá lâm qua vùng vắng vẻ này, nên tiểu sinh đã làm bận chân đại sư.

- Nói thế thì không phải, chẳng qua bần tăng nghe tiếng sáo nơi chốn thâm u này, nên muốn được tận kiến tài nghệ dụng tiêu vậy mà, nào ngờ duyên may hội ngộ cùng thiếu hiệp.

- Thưa đại sư, tiếng tiêu mà tiểu sinh sử dụng được ngày nay, cũng là do một thiên duyên mà nên.

- Ồ! Thiên duyên ấy như thế nào?

- Tiểu sinh xin tường trình lại để đại sư biết.

Rồi chàng trầm ngâm trở về quá khứ...

- Từ ngày tiểu sinh rời đại tự, mang thân trầm bệnh phó thác cho số mệnh...

Chàng cứ tiếp tục kể qua hết những biến cố đến với chàng.

Rồi Đông Bích tiếp :

- Tiểu sinh đã chia tay với người bạn được hai hôm rồi và tiểu sinh đi ngay qua vùng này, thấy hồ nước mênh mông nên mượn cảnh để nhớ bạn với tiếng tiêu.

Huyền Không đang từ nãy giờ vẫn chăm chú nghe, giờ đây mới cất tiếng nói :

- Âm phổ của Bá Nhược Du Kiến Anh thật là thiên duyên dun rủi về cho thiếu hiệp. Và theo bần tăng, thì chắc sẽ giúp cho giang hồ khống chế ma âm quỷ khúc của bọn tà giáo đang âm ỉ nung đức nên một biến cố nghiêng ngửa cho võ lâm.

Chàng nhìn cái chuông vàng đeo bên hông đại sư và nói :

- Tiểu sinh nghĩ rằng, tiếng chuông của đại sư sẽ phá tan mọi âm giai tà khúc của lũ ác một cách hiệu quả vô ngần.

Huyền Không đại sư lắc đầu :

- Cũng có điều đó, nhưng bần tăng nghe rằng có một tay đang ẩn náu tại vùng quan ngoại thật khó đối phương mà người này đang trong bóng tối hỗ trợ cho lũ tà.

- Mà đại sư có biết được danh tánh không?

Nhà sư trầm ngâm rồi lắc đầu :

- Chưa có gì chắc chắn, nhưng trên đường hành hiệp thế nào rồi thiếu hiệp cũng gặp gỡ. Thiếu hiệp phải cẩn thận.

- Dạ, tiểu sinh xin ghi nhớ.

Rồi bỗng nhiên nhà sư vụt đứng dậy nói với Đông Bích :

- Thôi, xin từ giã thiếu hiệp, còn duyên thì còn gặp, bần tăng xin cáo từ.

Nhà sư vừa nói dứt là bóng người cũng biến vào rừng đêm mất hút.

Đông Bích sửng sốt đứng trầm ngâm nhìn theo rồi như chợt nhớ ra điều gì lẩm bẩm :

- Thật ta quẩn trí, định hỏi phương pháp hô hấp ngày trước đại sư truyền cho có phải là nội công tâm pháp chi nguyên không? Bây giờ đại sư xa rồi tìm đâu ra nữa.

Chàng lại đưa sáo ngọc lên miệng trổi lên những âm thanh vi vu hiền hòa như kể lể một thời thơ ấu đầy mộng mơ.

Đông Bích ngừng tiếng tiêu thì có người con gái khen :

- Dưới ánh trăng thu bàn bạc bên hồ Lạc Thủy này không ngờ có anh tài thổi tiếng sáo đưa như làm lòng người ngây ngất.

Vừa nói nàng cũng vừa tiến đến trước mặt Đông Bích. Chàng thoáng kinh ngạc nhưng lại nói :

- Cô nương là ai mà đến đây có điều gì?

Nàng này đưa mắt liếc xéo, miệng cười như hoa nở :

- Ồ! Bạch y thư sinh, chàng lại quên tôi rồi sao?

Đông Bích đã có một ác ý với nàng nên đáp :

- Hừ! Tôi có quen biết gì với cô nương đâu mà bảo rằng quên với nhớ.

- Rồi chàng lại giận tôi ư?

- Ma nữ, đừng có xảo ngôn.

Nàng này thoáng giận nhưng lại cười.

- Chàng đừng quá lời rồi hối thì muộn đấy.

- Có gì phải hối chứ?

- Thiếu hiệp sẽ thấy.

- Tôi xin đợi.

Bước đi uyển chuyển, nàng đến ngồi trên một tảng đá rồi nói :

- Hình như công tử cũng quan tâm đến miếng ngọc hình bát giác đấy chứ?

- Tại sao cô nương hỏi như vậy?

- Vì biết công tử cần miếng ngọc.

- Nhưng...

- Điều này không khó, vì hôm nọ tôi lấy miếng ngọc của Câu Hồn điện chủ Phùng Khuyết đã chẳng gặp thiếu hiệp đấy sao. Nhưng...

- Nhưng thế nào?

- Nhưng không ngờ thiếu hiệp oai dũng quá, đã đại phá Câu Hồn điện, giết chết Điện chủ Phùng Khuyết và một tay thật lợi hại trên giang hồ. Cũng vì thế nên...

- Cho nên thế nào?

- Thiếu hiệp không sợ tội xảo ngôn à?

- Cái đó...

- Cái đó thế nào thiếu hiệp?

Đông Bích còn đang ấp úng thì nàng nói tiếp :

- Nói thế chứ không có gì đâu mà thiếu hiệp thắc mắc. Đó chẳng qua là giang hồ đang nhẳm vào thiếu hiệp để làm phiền thiếu hiệp đó.

- Tôi chấp nhận.

- Thiếu hiệp khí khái lắm, song trên chốn võ lâm này lắm kẻ tài ba. Chỉ sợ trong giây phút sơ xuất, thiếu hiệp sẽ sa cơ.

- Cảm ơn cô nương.

- Ủa, thiếu hiệp hết giận tôi rồi đấy chứ?

- Điều đó...

- Sao thiếu hiệp?

- Tôi muốn biết quý danh cô nương.

Nàng uyển chuyển thân hình tuyệt mỹ trong bộ xiêm y như một công chúa của triều đình.

Đông Bích cũng thầm khen ngợi chính sắc chim sa cá lặn nhưng lại ở trong chốn tà mị thật là uổng phí một đời nhan sắc.

Chàng đang so sánh cái đẹp của những người mà chàng đã gặp thì tiếng nói trong trẻo của nàng kéo chàng về thực tại :

- Nếu tiểu hiệp cho tôi được nghe qua danh tánh thì tôi nào dám từ chối cái tên không đẹp của tôi.

- Được rồi, tôi họ Đông tên Bích, mà gần đây giang hồ gán cho là Bạch y thư sinh.

- Ồ, thật hân hạnh biết bao. Còn tôi tên cha mẹ đặt cho là Sa Lý, người ta quen gọi là Quận chúa.

- Như vậy cô ở triều đình.

- Không phải thế, mà tôi ở một nơi có thể nói là một cung điện, một cung điện đệ nhất thế gian nên gọi là Tuyệt cung.

- Cung điện ấy tọa lạc nơi nào?

- Tiết lộ với tiểu hiệp như thế đã quá nhiều rồi, xin thiếu hiệp đừng tò mò thêm nữa.

Bỗng nhiên nàng hỏi Đông Bích :

- Hình như tiểu hiệp cũng muốn có những miếng ngọc hình bát giác để lấy báu vật võ lâm chăng?

- Không, tôi không tham lam.

- Nhưng tại sao lại muốn miếng ngọc?

- Đó là điều riêng tư của tôi.

- Không có như vậy. Vì miếng ngọc bát giác là chìa khóa để tìm Bí kíp toàn thư.

- Mà cô nương đề cập miếng ngọc với tôi để làm gì?

- Để muốn tặng cho tiểu hiệp làm kỷ niệm vậy mà.

Đông Bích hết sức ngạc nhiên trước câu nói của nàng nên hỏi :

- Tại sao cô lại tặng tôi.

Nàng có vẻ e thẹn :

- Vì không biết tiểu hiệp thích gì để tặng mà chỉ biết tiểu hiệp có vẻ lưu ý đến miếng ngọc nên tôi xin để thiếu hiệp giữ lấy nó.

Nàng đến trước Đông Bích ấp úng :

- Xin thiếu hiệp nhận cho để cho tôi được...

Nàng chỉ nói thế rồi im bặt. Đông Bích thấy thật khó xử vì những miếng ngọc này chắc hẳn sẽ có liên quan đến thân thế chàng, cha mẹ chàng, nên cần có nó để tìm ra manh mối của chàng, còn nếu nhận thì phải mang ơn của nàng mà nàng này lại chưa rõ gốc tích thì thật là nan giải, đứng trước hoàn cảnh này Đông Bích liền nói :

- Miếng ngọc này chắc khó khăn lắm Điện chủ Phùng Khuyết mới có và chắc cũng vì lý do gì đó mà hắn mới giao cho cô nương, mà bây giờ cô nương lại tặng cho tôi thì e sẽ gây phiền cho cô nương!

Đôi mắt nàng chớp chớp :

- Nếu thiếu hiệp không nghĩ rằng tôi là kẻ thù bại hoại thì xin nhận cho kỷ vật này, còn thiếu hiệp từ chối thì...

Đông Bích thấy vậy tội nghiệp, chàng vội nói :

- Cô nương à, tôi không bao giờ nghĩ thế đâu, nhưng với tôi, miếng ngọc này không là chìa khóa để tôi tìm Bí kíp toàn thư đâu. Một ngày kia cô sẽ rõ.

Quận chúa Sa Ly hớn hở trao cho Đông Bích miếng ngọc rồi nàng nói nhanh :

- Giờ đây xin giả từ thiếu hiệp và chỉ có một lời là thiếu hiệp hãy giữ mình vì bao nhiêu nguy hiểm đang tìm đến thiếu hiệp.

- Đa tại hạ Quận chúa.

- Xin giã biệt...

Nàng nói xong, thân ảnh vút đi vào rừng đêm mất dạng.

Còn lại một mình, Đông Bích thẫn thờ nhìn tấm ngọc rồi nhủ thầm.

- Như vậy là ta đã có bốn miếng ngọc giống nhau như tạc. Thật càng thêm rắc rối.

Ánh trăng đã lên tận đỉnh đầu, sương lạnh đã xuống nhiều. Mặt nước hồ Lạc Thủy lại lung linh huyền dịu theo gió thu nhẹ vờn qua.

Vừa rời bờ hồ, định kêu con huyết mã mãi rong ăn thì chàng chợt nghe tiếng xào xạc như tiếng nhiều người dạ hành về phía chàng.

Đông Bích còn lưỡng lự thì một đám gồm tám người đáp xuống trước mặt chàng. Tất cả đều đằng đằng sát khí, vây quanh Đông Bích, sẵn sàng tung sát chiêu vào chàng khi có lệnh của tên dẫn đầu.

Trước tình thế đó, Đông Bích trong lòng đã nhủ thầm :

- Như thế này chắc không tránh khỏi sự xung đột.

Nhưng ngoài mặt chàng vẫn bình tĩnh phe phẩy chiếc quạt, khoan dung nhìn tám người hiện diện hỏi :

- Qúy vị đến đây với mục đích gì xin cứ nói.

Một lão già tay cầm cây roi gồm ba khúc nối nhau tiến lên một bước nói :

- Chúng tôi được lệnh Cung chủ mời Bạch y thư sinh về cung đường để gặp Cung chủ của chúng tôi.

Đông Bích không hiểu bọn này thuộc phe phái nào, nay nghe hai tiếng Cung chủ thì chàng nghĩ đến Tuyệt cung mà nàng Quận chúa Sa Ly vừa nói lúc nãy nên hỏi lại :

- Có phải Cung chủ của Tuyệt cung không?

Tám tên nhìn nhau tỏ ý ngạc nhiên thì chàng tiếp :

- Và tám vị đây đều là những nhân vật thượng đẳng của Tuyệt cung?

Lão già lúc nãy cười khẩy rồi đáp :

- Bạch y thư sinh cũng có phần hiểu biết chuyện giang hồ song chưa biết chúng ta, vậy để ta giới thiệu rồi tùy Bạch y thư sinh muốn trả lời câu mời của chúng ta cũng không muộn.

Đông Bích mỉm cười, vì chúng định đem uy danh của chúng ra để trấn áp chàng.

Trong khi đó lão già bắt đầu giới thiệu :

- Chúng ta đây là Bát Bửu tuyệt cung không phải tự nhiên mà được phong chức ấy đâu.

Lão ta ngưng lại rồi chỉ người đứng cạnh lão về mé trái nói :

- Đây là Thiết Thủ Đoàn Hưng, với bàn tay thành danh trên giang hồ.

Rồi lão lại tiếp tục sư giới thiệu :

- Đây là Đại Lực Phan Tiến Lợi, tiếp theo là Độc Âm Chưởng Lữ Nghi.

Rồi lão ta tiếp tục chỉ từng người như sau :

- Nhứt Bút Xuyên Tâm Lục Hà Lợi.

- Hắc Xa Chưởng Mễ Toàn.

- Thiết Phiến Ngô Dụng Thanh.

- Ám Tiễn Bành Phi.

- Và cuối cùng là ta tức là Thần Roi Mã Đằng.

Đó là những nhân vật mà Cung chủ của chúng ta sai đến đón Bạch y thư sinh đây, và như vậy ý kiến của ngươi ra sao, cứ cho chúng ta được am tường.

Đông Bích vẫn đứng im lặng, miệng mỉm cười, tay phe phẩy chiếc quạt rồi thủng thẳng nói :

- Chỉ đón Bạch y thư sinh mà Cung chủ của Tuyệt cung phải sai đến những tám vị danh trấn giang hồ thật là phiền toái cho tại hạ quá.

Lão thần roi Mã Đằng hỏi ngay :

- Có gì gọi là phiền toái.

- Có chứ, vì tại hạ chưa thấy rảnh rỗi để cùng quý vị đi thăm Tuyệt cung bây giờ thì quý vị tính như thế nào?

Mã Đằng ấm ức nhìn đồng bọn rồi cất giọng cứng rắn :

- Ta sợ điều ấy Bạch y thư sinh không thực hiện được.

- Tại sao?

- Chuyện dễ hiểu là nơi đây đã có Bát Bửu tuyệt cung thì ý muốn của Bạch y thư sinh khó mà thành công.

- Nhưng tại hạ đã nhất định.

- Một lần nữa ta xin nhắc lại là Cung chủ Tuyệt cung có ý mời Bạch y thư sinh về cung đường để hội kiến, song nếu ngươi ương ngạnh thì bắt buộc chúng ta phải thất lễ.

Đông Bích vẫn trầm tĩnh :

- Như vậy quý vị đây nhất địng cùng tại hạ động thủ chăng?

- Nếu ngươi không tuân theo lệnh Cung chủ.

- Được rồi, các ngươi cứ động thủ ngay đi và động thủ từng người hay tất cả cũng được, tùy các ngươi chọn.

Thần Roi Mã Đằng là dẫn đầu Bát Bửu tuyệt cung liền trả lời :

- Chúng ta sẽ từng người một giáp chiến với ngươi, nếu ngươi qua được tám chúng ta, thì chúng ta xin lui về Tuyệt cung chịu tội với Cung chủ ta và ngươi hoàn toàn thong dong.

- Các ngươi không hối hận đây chứ?

- Dĩ nhiên.

- Vậy bắt đầu là người nào nhập cuộc trước với ta đây.

Vừa nghe Đông Bích hỏi là tên cầm chiếc quạt to khổng lồ bằng kim khí đen sì nhảy vào vòng chiến trước tiên. Hắn nói :

- Nghe chiếc quạt của ngươi lắm cao chiêu nên ta Ngô Dụng Thanh sẽ dùng chiếc quạt sắt này để học thêm vài tuyệt chiêu của ngươi xem sao?

Đông Bích chợt nghĩ đến là phải hạ thật nhanh chóng tên đầu tiên này để uy hiếp bọn còn lại mới dễ đối phương chứ bọn chúng đều là ma đầu khét tiếng, nên chàng liền nói :

- Ta sẵn sàng nhưng nếu lỡ tay, nhà ngươi chớ trách ta là sát thủ.

- Lẽ đương nhiên, kẻ nào mạnh kẻ ất sống, kẻ nào yếu kẻ đấy chết.

- Nhưng ngươi chết, đồng đạo ngươi có cùng tấn công ta không?

- Chúng ta chẳng làm thế đâu.

- Được rồi, mời.

Hai bên qua mấy thế thăm dò, thì Thiết Phiến Ngô Dụng Thanh xòe chiếc quạt lướt trong gió gây thành luồng âm phong, trong khi Đông Bích vẫn bình tĩnh, an nhàn đứng thế Kim Kê Độc Lập, chiếc quạt chỉ xòe ra vài nan.

Đột nhiên, Ngô Dụng Thanh sà người xuống xoay toàn thân về phía trái đến ngay trước mặt Đông Bích dùng thế Phi Thân Phụ Hổ, đồng thời thiết phiến loang loáng cuồng phong chém mạnh về phía dưới bên phải, thân hình úp về phía trước nhưng bị hụt vào quãng không thì hắn liền dùng thức Siêu Nại thế, rồi đổi sang chiêu Điêu Tử Phiên thân và thiết phiến liên tiếp chém xả vào Đông Bích từ mé phải sang thật thập phần nguy hiểm.

Cũng trong lúc này, Đông Bích sau ba thế của đối phương, chàng thật khéo léo sử dụng “Cửu thức bộ hình” né luôn ba chiêu. Khi đó Ngô Dụng Thanh tung chiêu sát thủ ghê gớm thì hai chân chàng như dính chặt mặt đất, người ngã ngửa ra đợi đòn của Ngô Dụng Thanh vút qua, thì nhanh như chớp thân người chàng bật lên như chiếc lò xo và cây quạt của chàng nhoáng lên, thì tiếng la hãi hùng của Ngô Dụng Thanh rống lên thảm khốc theo máu đổ, ruột rơi, với cánh tay cầm thiết phiến văng xa ra ngoài thật là rùng rợn.

Chỉ một chiêu, Đông Bích lấy mạng địch thủ một cách lẹ làng làm cho đồng bọn hắn phải bàng hoàng kinh dị.

Và ngay lúc đó, tên to lớn nhất trong bọn là Đại Lực Phan Tiến Lợi hét lên một tiếng, lao mình vào dùng Bạch Hạc Lượng Sĩ, tay trên tay dưới như muốn chụp lỳ Đông Bích để bóp nát thân chàng.

Nhưng với “Cửu thức bộ hình”, Đông Bích thân pháp phiêu phiêu tránh né một cách hữu hiệu mà đối phương cảm thấy bất ngờ rồi đến chỗ hoang mang. Phan Tiến Lợi nổi danh vì có một sức mạnh kinh người với da thịt được tập luyện đao kiếm tầm thường không gây được thương tích, quyền cước của tên Đại Lực này gây nên từng loạt kình phong ào ạt, chụp vào đầu Đông Bích.

Đông Bích cứ sử dụng “Cửu thức bộ hình” như bóng ma chập chờn nên Phan Tiến Lợi không thể nào công trúng mục tiêu được nên qua hai mươi chiêu, hắn cũng đã mất đi một sức lực đáng kể. Vừa tránh né, vừa lưu tâm nhận xét thì chàng đã tìm được cái yếu điểm của Phan Tiến Lợi, ngoài những thế công vũ bão liên hoàn nhờ nơi sức mạnh và thân thể gần như thiết bố sam thì hắn giữ kỹ nhất là phần cổ họng. Lúc giao chiến hai bả vai chắc chắn như bức vách che cho phần trái và phải còn hai tay che kín phần trước.

Đông Bích đã thử những hư chiêu vào chỗ ấy đều thấy hắn phản ứng một cách mau lẹ để che chở.

Vì vậy chàng nhất định phải thanh toán chứ không thể kéo dài hơn nữa vì sau tên này còn sáu tên khác mà như thế chàng sẽ lâm vào thế luân chiến, không khéo lại sơ xuất mà thảm bại. Hơn nữa, bọn này không còn cách nào để thuyết phục chúng mà chỉ còn cách sử dụng tuyệt chiêu khống chế mới xong.

Đã nghĩ vậy, Đông Bích liền đưa cây quạt về phía trước rồi thình lình chân phải bước ra trước chân trái, rút cây quạt về đổi sang thế Song Long Quán Nhi rồi qua nhanh như điện chớp với thế Xuyên Tâm Đỉnh với cây quạt vụt mở ra loang loáng hợp với “Thần Ảnh Phi Thiên” chênh chếch vọt về phía trước và lên cao trong khi chiếc quạt sử dụng thành đường kiếm đâm tới rồi vút tạt ngang vào cổ họng của Đại Lực Phan Tiến Lợi với tuyệt chiêu thần tốc.

Chỉ nghe một tiếng hự khô khan và chiếc đầu lâu của Phan Tiến Lợi lìa khỏi cổ, thân hình hắn từ từ ngã quỵ, máu tuông có vòi, máu phụt lên cao rồi đổ chan hòa khắp mặt đất.

Đông Bích nhìn cặp mắt mở trừng trừng nơi chiếc đầu lâu trơ trọi trên mặt đát cũng cảm thấy bàng hoàng, nhưng, nhưng chàng cũng phải nói như hăm dọa :

- Hừ! Các ngươi lấy đó mà liệu sức. Lúc này vẫn còn kịp để các ngươi tự rút lui.

Thần Roi Mã Đằng lồng lộng hét to :

- Thằng nhãi ranh, đừng phách lối, hãy coi chiếc roi thần của ta đây.

Lão nói xong là cây roi có hai khúc được lão tung ra vun vút chụp vào người Đông Bích liên tiếp như chiếc lưới quây phủ Đông Bích.

Đông Bích cũng phải kinh khiếp trước sự sử dụng chiếc roi một cách thần kỳ của lão. Chàng phải liên tiếp thoái bộ luôn ba lần và lưng chàng lại lọt vào tầm quyền của Thiết Thủ Đoàn Hưng. Lão đang căm hận vì đồng bọn bị sát thủ bởi tay chàng nên giây phút này hắn không thể nghĩ tới lời hứa ban đầu mà chỉ thấy cơ hội để hắn sử dụng đôi tay sắt mà hắn đã đấm nát nhừ địch thủ của hắn trên mười năm giang hồ để thành danh, giờ đây hắn không thể bỏ cơ hội hi hữu này nên nhanh như chớp, lão bước theo thế Bạo Hổ Quy Sơn, hữu quyền nắm chặt đánh ngay vào sanh huyệt sau ót Đông Bích.

Đông Bích trong khi giao đấu với Thần Roi Mã Đằng, trước khí thế hùng mạnh của lão chàng phải lùi bộ nhưng bỗng nghe tiếng gió rít phía sau, nên lập tức chàng vút người lên với “Thần Ảnh Phi Thiên” độc nhất vô nhị trên giang hồ và đồng thời chàng xoay mình tung ngọn cước thần tình trúng vào cằm của Đoàn Hưng làm lão lộn nhào về phía sau, lăn đi mấy vòng miệng rỉ máu tươi thì cũng vừa lúc chàng hạ mình xuống đứng sừng sững tức giận quát :

- Hãy cùng vào một lượt đi, không cần phải đánh lén.

Lão Mã Đằng không muốn Đông Bích chỉ trích nên liền tung cây roi loang loáng bủa vây chàng.

Đông Bích thấy vậy tức giận nên khi chiếc roi của Mã Đằng vút tới như mũi kiếm đâm vào Khí Hải huyệt của chàng thì Đông Bích liền bấm nút cho cây quạt của chàng để lưỡi dương kiếm vọt ra tỏa một vùng hồng quang theo chiêu thức và nhanh như gió, ngọn dương kiếm vút vào chỗ nối liền hai đoạn của cây roi Mã Đằng thì một tia lửa xẹt ra, lập tức cây roi của Mã Đằng đứt làm hai đoạn, làm lão ta không khỏi kinh hoàng lo sợ.

Đã hơn mấy mươi năm với cây roi thần ấy đã làm tên tuổi Mã Đằng oanh liệt trên chốn giang hồ, nhưng giờ đây cây roi này bị đứt đoạn, hỏi làm sao lão ta không kinh hoàng lo sợ.

Lão sợ sệt liền thoái bộ nhưng đã muộn vì chiếc quạt kỳ ảo với tuyệt chiêu vút lên với tiếng la hãi hùng :

- Á...

Thì ra tay và đoạn roi còn lại của Mã Đằng đã xa lìa thân thể lão ta. Mã Đằng ôm cánh tay máu thụt lùi về phía sau với nét hãi hùng chưa từng có trên khuôn mặt xương xẩu của lão.

Trước cảnh tượng này, Đông Bích hơi nhân nhượng thì lập tức năm bóng người vây chàng ngay.

Đông Bích nhìn từng mặt của năm tên trong Bát Bửu tuyệt cung cười gằn rồi hét lớn :

- Nếu các ngươi không lui bước đừng trách ta tàn ác.

Năm tên không đáp một lời nào cả, chỉ chằm chặp nhìn chàng rồi đồng hét lên như điên dại :

- Giết! Giết! Giết! Hãy giết nó!

Rồi bóng chưởng, bóng bút, ám tiễn thi nhau loang loáng nổi lên giữa bãi chiến trường giữa một chàng thanh niên hùng dũng và năm kẻ cuồng sát, tàn tâm.

Độc Âm chưởng của Lữ Nghi và Hắc Sa chưởng của Mễ Toàn hợp công đã đẩy lui Đông Bích ba bước, đôi bên đều cảm thấy mệt nhọc, máu rỉ ra khóe miệng.

Lợi dụng cơ hội này, ngọn bút của Lục Hà Lợi thi triển toàn bộ tuyệt chiêu Xuyên Tâm đâm nhằm bả vai của Đông Bích. Chàng đang ngập ngừng thì một loạt ám tiễn của Bành Phi xé gió bay về phía Đông Bích, nhưng trong đường tơ kẽ tóc ấy Đông Bích vung cây quạt lên ngăn loạt ám tiễn và cây quạt xếp lại, thu trọn đám ám tiễn đó rồi cũng trong giây phút đó, cây quạt của Đông Bích phẩy mạnh về phía Bành Phi và chếch sang Lục Hà Lợi thì tất cả những mũi ám tiễn lại vút ra với tốc độ khủng khiếp, nhằm các yếu huyệt của hai tên ấy chụp tới.

Chúng không ngờ có sự trả đòn trong tình thế đó của Đông Bích, cũng không ngờ tài sử dụng ám khí một cách tinh vi đến thế nên chúng không sao tránh né được hết loạt ám tiễn nên Lục Hà Lợi hự lên một tiếng ngã lăn chết tốt. Còn Bành Phi cũng gào lên kinh hoàng, hai tay ôm đôi mắt máu chảy ròng ròng.

Giờ đây, tại trận chiến chỉ còn có Độc Âm Chưởng Lữ Nghi, Hắc Sa Chưởng Mễ Toàn và Thiết Thủ Đoàn Hưng.

Riêng lão Thần Roi Mã Đằng sau khi bị Đông Bích tiện mất một cánh tay, đã lặng lẽ đào tẩu, bỏ mặc đồng bọn của lão để thoát thân.

Đông Bích nhíu đôi mày, tròn xoe quắt mắt hỏi :

- Các ngươi vẫn còn muốn cùng chết với mấy tên kia?

Độc Âm Chưởng Lữ Nghi mặt trắng bệt giờ trở xanh cất giọng trầm ngâm :

- Chưa chắc. Ngươi sẽ nếm mùi độc chưởng của ta.

Câu nói vừa dứt, là hắn đã tung song chưởng đẩy ra, chỉ có một mùi tanh nồng nặc, âm thầm chụp vào Đông Bích thì lập tức chàng cũng cử chưởng công phá.

Trong khi chàng đang đụng chưởng với Lữ Nghi thì Mễ Toàn cũng không chậm trễ liền đưa Hắc Sa chưởng ra với toàn bộ công lực tấn công từ sau lưng chàng.

Trước sau đều có chưởng phong nên Đông Bích buộc lòng phải thi thố “Thần Ảnh Phi Thiên” nhảy vút lên cao nên Lữ Nghi và Mễ Toàn không kịp thu chưởng nên hai chưởng phong chạm nhau làm hai tên đều lùi lại một bước căm giận.

Đông Bích hạ người xuống thì Thiết Thủ Đoàn Hưng chực chờ từ nãy giờ liền tấn công chớp nhoáng với đôi tay thép, khí thế thật dũng mãnh vô cùng.

Đông Bích lùi lại nhìn vết thương trên bả vai máu cứ chảy dài xuống mà sự căm giận lên cao, thì cũng là lúc Đoàn Hưng theo thế Ngọc Nữ Xuyên Thoa, định đánh gãy cánh tay bị thương của Đông Bích bằng hữu quyền đồng thời tả quyền của hắn đấm thẳng vào Khí Hải huyệt của chàng, nhưng lẹ hơn dự định của Đoàn Hưng, Đông Bích đã thi thố tuyệt chiêu của chiếc quạt phối hợp với thân pháp kỳ ảo, hét lên một tiếng :

- Chết!

Tức thì chiếc quạt trở thành đoản kiếm đâm thẳng vào hắn chết không kịp la một tiếng nào.

Nhưng cùng một lúc Đông Bích ghim mũi kiếm vào thân Đoàn Hưng thì từ hai bên, Lữ Nghi và Mễ Toàn đồng loạt cử chưởng tấn công chàng.

Lưỡi kiếm chưa rút ra khỏi thân hình Đoàn Hưng thì chưởng phong đã tới.

Vì Mễ Toàn sử dụng Hắc Sa chưởng nên chưởng phong một vùng cuồn cuộn đến lướt đến trong khi Đôc Âm chưởng của Lữ Nghi âm thầm ập vào.

Cũng vì thế mà Đông Bích trong lúc nguy cấp liền đưa luôn thân người Đoàn Hưng hứng trọn Hắc Sa chưởng và bỏ trống một bên bởi cánh tay trái bị thương mà Độc Âm chưởng lướt đến âm thầm nên chàng hứng trọn một ngọn chưởng bị đẩy bay đi có hơn nửa trượng mới đứng vững, máu trong khóe miệng trào ra.

Đông Bích cảm thấy khí huyết chạy rần rần trong kinh mạch và như muốn trào ra ngoài. Chàng đưa tay quệt giòng máu nơi miệng rồi dần dần tiến đến.

Lữ Nghi và Mễ Toàn thấy cơ hội đã đến nên lập tức cử chưởng tấn công với tiếng cười ngạo nghễ :

- Coi chưởng.

Đông Bích cảm thấy khí huyết mỗi lúc mỗi chạy ào ạt, nội lực như tăng gấp bội và như muốn thoát ra nên nghe thấy đối phương cử chưởng tấn công, chàng cũng không sợ liền đưa song chưởng lên, một đối đầu với Hắc Sa chưởng, một chọi với Âm Độc chưởng.

Chưởng phong gặp nhau gây nên tiếng nổ vang rền, cuốn trôi cát bụi, cây lá.

Đông Bích vẫn đứng nguyên một chỗ nhưng khí huyết trong người lại càng rạt rào chuyển vận và như sinh ra sức nóng âm ỷ thật lạ lùng. Sức nóng này hình như muốn đưa từ Đan điền lên các yếu huyệt khác làm cho Đông Bích hết sức khó chịu. Nhưng trước tình thế này chàng không còn nghĩ ra nguyên do gây nên hiện tượng lạ lùng đó.

Chàng nhận thấy phải tiêu diệt địch trước nếu không chàng sẽ bị chúng vùi thây nơi chốn này.

Với ý nghĩ đó, Đông Bích tiến lên ba bước đẩy song chưởng về phía Lữ Nghi và Mễ Toàn.

Sức chưởng bây giờ càng tăng thêm công lực mà chính Đông Bích cũng không ngờ tới nên sau một tiếng nổ long trời, Lữ Nghi và Mễ Toàn bị bắn ra xa một trượng, nội thương trầm trọng, đang ngồi bệt dưới đất.

Đông Bích bàng hoàng vì ngọn chưởng khủng khiếp của mình nhưng trong lúc đó sức nhiệt trong người tăng thật nhanh muốn làm hoa cả mắt chàng.

Đông Bích rút chiếc quạt cầm nơi tay bước đến thì vút, vút, vút, ba bóng người đã rơi vào giữa trận địa.

Đông Bích vội quay người lại thì thấy lão Mã Đằng với chiếc tay đã băng bó đứng sau một người đàn ông và muội người đàn bà. Chàng liền lên tiếng :

- Ồ! Không ngờ Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân cũng là người của Tuyệt cung.

Lạc Hồn phu nhân vẫn với cặp mắt thu hồn nhìn chàng :

- Không ngờ Bạch y thư sinh lại có võ công quán tuyệt đến thế.

- Khỏi nói nhiều, các ngươi muốn gì?

Thiên Thủ Bách Độc cười gằn :

- Đền mạng!

- Xin mời.

Liền lúc ấy, Thiên Thủ Bách Độc đẩy song chưởng với sự khinh thường về phía Đông Bích.

Biết vậy, nên Đông Bích liền cử song chưởng đẩy về phía Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân vì chàng thấy nội công không hiểu sao cứ ào ào tăng cứng trong người chàng và mỗi lần thoát ra sẽ làm dịu bớt đi, nên nhân lúc họ bất ngờ, chàng công luôn cả đôi vợ chồng đại ma đầu này.

- Ầm! Ầm! Ầm!..

Tiếng chưởng phong ngân dài, nổ bôm bốp đã đẩy lui Đông Bích một bước và Thiên Thủ Bách Độc cũng như la phu nhân đến ba bước, miệng rỉ máu tươi.

Hai vợ chồng lão đại ma đầu kinh ngạc trong giây phút, rồi đồng loạt cử song chưởng ào ào tấn công Đông Bích.

Một chưởng, hai chưởng, rồi chưởng thứ ba tiếp theo, cả hai bên đều lùi từ hai đến năm bước và bên nào cũng cố giữ cho cục máu trong cuống họng khỏi tuông ra ngoài, chứng tỏ họ đều bị nội thương.

Với hai vợ chồng hơn trăm năm trên cõi đời và hơn năm mươi năm khuấy nước chọc trời nay không hạ nổi một kẻ hậu sinh thì thử hỏi làm sao họ không kinh hoàng. Nhưng họ nào biết là Đông Bích đang như người say rượu, cứ mỗi lần chạm cương chưởng là nội lực lại tăng thêm nhưng sức nóng cũng gia tăng theo như muốn nung nấu tâm cang.

Và hiện giờ, chàng đang ở trong tình trạng hết sức nguy ngập, cứ tuông nội lực thì ắt sẽ trở thành như xác khô nhưng cứ cố giữ lại thì bị sức nóng làm cho mờ trí não. Đông Bích hết sức hoang mang thì bỗng nhiên một bóng người mặc cẩm bào đỏ rực rơi chận trước mặt đôi vợ chồng Thiên Thủ Bách Độc và quay lại nhìn chàng với đôi mắt đỏ như lửa.

Sau đó lão mới đến trước mặt Thiên Thủ Bách Độc, nói :

- Tên này thật nguy hại nếu đêm nay không diệt được nó. Cực Hỏa Tam Muội chưởng của Hỏa Quan này sẽ tiếp tay đốt cháy nó ra tro.

Lão bước xéo qua một bước rồi nói :

- Hãy cử chưởng.

Lập tức Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân đẩy chưởng ập vào Đông Bích. Trước tình thế này không còn cách nào khác hơn nên Đông Bích phải đẩy song chưởng ra ứng phó và cũng phải trút nội lực đang chực thoát ra.

Nhưng tiếng chưởng phong chưa dứt thì chàng cũng cảm thấy một nguồn nhiệt thiêu đốt cực nóng từ phía Hỏa quan chụp tới và một sức nóng trong người chàng thoát ra.

Chàng liền đưa tay tống chưởng nhưng rồi chưởng phong chưa thoát khỏi đôi tay của chàng thì thân người chàng như trái cầu bay tuốt ra xa hơn ba trượng.

Nhưng khi thân mình chàng vừa rơi xuống gần mặt đất thì nhoáng lên một bóng người từ mé rừng thoáng qua, kẹp lấy chàng rồi loang loáng lao đi.

Hỏa Quan tức giận hét :

- Hãy đuổi theo...

Thế là cả ba đại cao thủ ma đầu giở khinh công thượng thừa đuổi theo nhưng bóng người phía trước vẫn ẩn hiện qua mấy vùng đồi và thung lũng.

Bóng người kẹp Đông Bích vừa đến mé rừng liền vọt luôn vào.

Bỗng có tiếng chuông vang lên :

Kinh cong...

Rồi một tiếng nói do truyền âm nhập mật lọt vào tai người đang kẹp Đông Bích :

- Cô nương cứ đi về phía Tây Nam độ năm dặm, chờ ta nơi dòng suối thì mới cứu Đông Bích kịp, cô nương chớ nghi ngờ.

Bóng người mang Đông Bích đang bất động bỗng lao vun vút như tiếng người dặn dò rẽ về hướng Tây Nam.

Trong khi đó, tiếng chuông đã vang vọng đến tai ba người đuổi theo sau. Họ cùng ngừng chân lại khi thấy một nhà sư từ mé rừng đi ra miệng đọc Phật hiệu :

- Mô Phật.

Cả ba người thoáng vẻ kinh ngạc thì Thiên Thủ Bách Độc hỏi :

- Đại sư có phải là...

Lão còn đang ngập ngừng thì nhà sư cười hiền hòa nói :

- Thiên Thủ Bách Độc, Lạc Hồn phu nhân, Hỏa Quan đều quên Huyền Không lão nạp này sao?

Hỏa Quan tiếp lời :

- Vậy mà bấy lâu cứ tưởng đại sư đã thất tung. Nhưng đại sư đón đường chúng tôi là có ý gì?

Đại sư vẫn hiền hòa :

- Nhân đêm trăng thu, bần tăng ngang qua đây lại may mắn hạnh ngộ quý các hạ.

- Chứ không phải đại sư ngăn cản chúng tôi à.

Nhà sư vẫn dịu giọng :

- Tùy ý các hạ nghĩ sao cũng được.

Nói rồi Huyền Không đại sư rung mạnh cái chuông.

Tiếng chuông âm vang như bất tận, như sóng triều lai láng, làm chấn động kinh mạch mọi người.

Tiếng chuông còn ngân vang mà bóng hình nhà sư đã biền biệt vào cánh rừng như bóng ma đêm.

Hỏa Quan ấm ức nói trỏng :

- Rồi sẽ có ngày gặp nhau.

Lão quay sang nói với vợ chồng Thiên Thủ Bách Độc :

- Thằng nhãi Bạch y thư sinh đã trúng Cự Hỏa Tam Muội chưởng, tất khó sống, vì kinh mạch nó sẽ bị vỡ nát. Chúng ta khỏi cần tìm nữa. Hãy về trình lại Cung chủ.

Thế là cả ba đồng quay lại nẻo cũ vun vút mất dạng.

Trong khi đó, Đông Bích đang được đặt nằm trên phiến đá cạnh giòng suối thì Huyền Không đại sư nói với nàng áo trắng choàng áo tím nhạt ở ngoài :

- Cô nương là ái nữ của Cuồng Sĩ Chiêu Vĩnh Hạ.

- Dạ phải.

- Cũng là người bạn mới của Đông Bích.

- Thưa vâng.

- Cũng may cô hành động kịp thời.

- Tiểu nữ vừa đến thì thấy vậy nên may mắn vớt được chàng.

- Xạ Ảnh quang của cô nương đâu kém phụ thân của cô nên mới thoát khỏi bọn ấy.

- Đại sư cũng có mặt ở đấy?

- Cũng vừa đến như cô nương.

Nàng nhìn theo đôi tay thăm dò kinh mạch của Huyền Không đại sư mà không dám hỏi lời nào nữa. Nàng theo dõi trên nét mặt của nhà sư mà mỗi lần đôi mày nhà sư nhíu lại là mỗi lần nàng thấy thắt bụng nát tim.

Qua một chặp lâu, nhà sư uể oải nói :

- Thật là kỳ lạ, máu huyết trong người đảo lộn luôn luôn nên làm thiếu hiệp đây không thể lai tỉnh được. Song điều nguy ngập hơn là nội lực chân nguyên có lẽ như dần khô cạn và tình trạng này nhiều lắm là bảy ngày nữa sẽ mất chân nguyên, mặc dù lúc nãy đã uống Hườn lực nguyên dẫn, nếu không chỉ năm ngày là tối đa.

Nàng áo trắng đã mang Đông Bích không ai khác hơn là Chiêu Hạ.

Nàng nghe Huyền Không đại sư nói thế liền hỏi :

- Như vậy chỉ chờ chết sao đại sư?

Nhà sư trầm ngâm suy nghĩ mông lung rồi đáp :

- Chỉ còn một cách.

- Cách nào thưa đại sư?

- Chỉ có một người cứu được.

- Ai vậy?

- Thánh Dược Độc Cô Sĩ?

Chiêu Hạ lập lại như cái máy :

- Thánh Dược Độc Cô Sĩ?

- Phải!

- Đại sư biết người ấy tọa lạc nơi nào không?

- Trong dãy Long Phụng hồi đầu sơn.

- Đường đi đến đó ít nhất là bảy ngày đường?

- Điều đó không đáng ngại nhưng theo bần tăng biết là gặp được Thánh Dược là điều khó khăn nhất.

- Tại sao vậy?

- Vì tính tình kỳ quặc của lão mà mấy chữ Độc Cô Sĩ đủ nói lên điều ấy.

Chiêu Hạ suy nghĩ giây lát rồi quyết định :

- Tiểu nữ sẽ mang Đông Bích đi tìm Thánh Dược Độc Cô Sĩ.

Huyền Không đại sư đăm chiêu rồi nói :

- Gặp lão, cô nương đừng bao giờ tiết lộ rằng ta chỉ điểm mà hư đại sự, cô nương nhớ kỹ, chúc cô nương thành công.

- Cảm ơn đại sư, tiểu nữ đi đây.

Bóng nàng Chiêu Hạ mang chàng thanh niên tuấn tú Đông Bích vút trong màn đêm, tranh đấu với tử thần khuất dần với tiếng Phật hiệu :

- Mô Phật.

Bóng nhà sư cũng vụt biến về nơi vô định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.