Hai chàng hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc ngổ ngáo

Chương 8: Năm vị phu quân( 2 )




Lúc này, Tiết Phá Dạ dẫn mấy tên thuộc hạ nhìn ra xa, ở hai mươi dặm ngoài vòng công sự phòng ngự thứ nhất, chính là quân doanh của Yến quân, mơ hồ có thể thấy đại kỳ Yến quốc tung bay giữa không trung.

- Tiết soái, người Yến quốc đã đến được bốn ngày, không một chút dấu hiệu tấn công.

Một gã thuộc cấp bên người nói:

- Bọn họ muốn làm gì?

Thống soái lớn nhất của Ngụy quân chính là Đại đô đốc, hai mươi năm nay vị trí Đại đô đốc đều là do Tư Mã Kình Thiên đảm nhiệm, tuy rằng hiện giờ Tư Mã Kình Thiên sớm không còn tung tích, nhưng vì ổn định quân tâm, chức vị Đại đô đốc vẫn để trống.

Mà Ngụy đế vì an ủi Tiết Phá Dạ, trấn an nhân tâm, hạ chỉ phong làm Bình Khấu Đại nguyên soái, nắm toàn bộ quân vụ cuộc chiến bảo vệ Kinh Đô, hiện giờ Ngụy quân trên dưới đều gọi hắn là "Tiết soái"

Tiết Phá Dạ nắm roi ngựa trong tay, thản nhiên nói:

- Ngươi còn không biết, ta đã từng nhắc tới, người Yến phái sứ giả vào thành gặp mặt bệ hạ!

- Phái sứ giả vào thành?

Một gã khôi ngô bên cạnh đại tướng nói:

- Liêu tướng quân có lẽ không biết, trước khi Yến quân đến, người Yến quốc đã phái một đội nhân mã đến, ta vốn định trói người đó đem tới lều lớn của Tiết soái, không khéo vừa lúc Tiết soái đuổi tới, sai thả mấy người đó vào trong thành.

Liêu tướng quân kia nhìn Tiết Phá Dạ, ngạc nhiên nói:

- Tiết soái, người Yến phái sứ giả vào thành, là muốn làm gì?

- Muốn làm cái gì?

Vẻ mặt Tiết Phá Dạ bình tĩnh, không chút thay đổi nói tiếp: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

- Lúc nguy cấp, ngươi nghĩ nên làm gì?

Liêu tướng quân nhíu mày:

- Tình thế như vậy, chỉ có thể chiêu hàng!

Tiết Phá Dạ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên cười:

- Ngươi cũng không ngu ngốc. Không sai, người Yến đã phái sứ giả tới chiêu hàng.

Trên mặt Liêu tướng quân hiện ra vẻ tức giận, gằn giọng:

- Người Yến thật sự quá mức kiêu ngạo, ngông cuồng.

Gã chăm chú nhìn Tiết Phá Dạ, hỏi:

- Đại tướng quân, là sứ giả chiêu hàng, sao ngài có thể để cho bọn họ vào thành? Đưa họ đi giết thẳng luôn đi.

- Chiến tranh hai bên không chém sứ giả, đạo lý đó ngươi cũng hiểu?

Tiết Phá Dạ chậm rãi nói:

- Người Yến gọi cái này là tiên lễ hậu binh, ra vẻ nhân nghĩa.

Lập tức ánh mắt xẹt qua một tia giảo hoạt:

- Chẳng qua người Yến đã hiểu lễ nghĩa trước sau như thế, chúng ta cũng không thể quá mức cường ngạnh, cần phải tiếp đãi cho tốt.

Hiển nhiên Liêu tướng quân chỉ là một vũ phu thô kệch, cũng không thể hiểu được huyền cơ trong đó, ngây ngô nói:

- Tiếp đãi bọn hắn? Nếu là mạt tướng, lập tức sẽ nắm lấy chuôi đao này đi tiếp đãi.

Vị đại tướng quân khôi ngô vừa nói lập tức tiếp lời:

- Liêu tướng quân, Thánh thượng và Tiết soái mưu tính sâu xa, ngươi sao có thể hiểu được huyền diệu trong đó!

Liêu tướng quân thô thanh nói:

- Hoàng tướng quân, ngươi nói vậy là hiểu hả?

- Ta cũng không hiểu.

Hoàng tướng quân đáp:

- Nhưng nếu Tiết soái để cho những người đó vào thành, đương nhiên có đạo lý của Tiết soái.

Tiết Phá Dạ thản nhiên cười:

- Không sai, người Yến dâng cơ hội lên đến cửa, chúng ta sao có thể không nhận.

- Cơ hội?

Sắc mặt của Liêu tướng quân và chư tướng đều mờ mịt.

- Người Yến không vội tấn công, chính là lo Ngụy quân ta dũng mãnh, lại càng lo để phá được Kinh Đô của chúng ta sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng:

Tiết Phá Dạ vỗ vỗ cái cằm:

- Cho nên bọn họ biết rõ chúng ta tuyệt đối không thể đầu hàng, nhưng vẫn ôm một kỳ vọng cuối cùng, phái một Ngự sử Đại phu tới làm sứ thần, muốn nhờ vào ba tấc lưỡi không mục nát mà thuyết phục chúng ta… Đó cũng là lý do Yến quốc cho tới giờ vẫn không tấn công.

- Hai hôm nay mạt tướng còn kỳ quái, sau khi người Khánh quốc đến liền mãnh liệt tấn công ở phía Bắc, liên tục tấn công hai ngày, chết thê thảm và nghiêm trọng, lúc này mơi dừng lại, nhưng người Yến lại án binh bất động, hóa ra người Yến đang ôm kế sách không đánh mà thắng. Thật là mơ mộng!

Liêu tướng quân cười lạnh.

- Người Yến hy vọng không đánh mà thắng, chúng ta sẽ cho chúng hy vọng này, tạm thời không đánh thức mộng đẹp của bọn chúng.

Tiết Phá Dạ thản nhiên cười:

- Chỉ cần hòa đàm chưa chấm dứt, người Yến sẽ còn ôm hy vọng, nhất thời sẽ không tấn công chúng ta. Vì mê hoặc người Yến, bệ hạ còn cố ý hạ chỉ, sai Lễ bộ Thượng thư đứng đầu thành lập một đoàn đàm hòa, ngồi canh giờ đàm phán với họ Khương kia…!

- Thật sự là đàm phán hả?

Liêu tướng quân mở to hai mắt.

- Gọi là đàm phán, thực ra là kéo dài thời gian.

Tiết Phá Dạ nghiêm nghị nói:

- Lúc trước người Yến quốc đàm phán kết liên minh với người Ngụy đã mất hai tháng. Lúc này chúng ta đàm phán lại càng đặc biệt hơn, người Yến cũng không muốn mắc sai lầm.

- Đàm phán lâu như vậy…

Dường như Liêu tướng quân đã hiểu ra cái gì đó, lập tức nhíu mày:

- Nhưng người Yến quốc sẽ đàm phán với chúng ta sao?

Tiết Phá Dạ giơ tay lên, chỉ roi ngựa về phía quân doanh liên miên của Yến quân xa xa, bình tĩnh nói:

- Chuyện Đại Ngụy ta thành lập đoàn hòa đàm đã được đưa tới tai Hàn Mạc, hắn biết chúng ta đáp ứng đàm phán, nhất định sẽ tiếp tục án binh bất động, chờ kết quả đàm phán. Tới cái lúc phải đàm phán, ha hả, Thượng thư Lại bộ ngày hôm qua đã bị bệnh nặng, hiện giờ còn đang chữa bệnh, ít nhất phải ba năm ngày mới có khả năng khỏi hẳn, đàm phán song phương lại gián đoạn, thậm chí Lễ bộ Thượng thư theo như bệ hạ chỉ bảo còn mơ mơ hồ hồ ám chỉ với sứ giả Yến quốc chúng ta có khả năng đồng ý đầu hàng. Kể từ đó, đương nhiên người Yến quốc sẽ tiếc nuối buổi đàm phán như thế, chỉ có thể chờ thêm mấy ngày. Đợi tới khi Lễ bộ Thượng thư khỏi bệnh rồi, đương nhiên sẽ còn có phương pháp khác tiếp tục kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, vừa không thể cự tuyệt người Yến quốc, nhưng cũng lại không thể thực sự đáp ứng. Người Yến quốc lại lo được lo mất, lại chưa chắc thật sự sẽ đánh tới:

- Chỉ cần người Yến quốc tạm thời án binh bất động, chúng ta có thể dùng phần lớn tinh lực để ứng phó với người Khánh quốc.

Liêu tướng quân lập tức nói:

- Tiết soái nói đúng, nói vậy người Yến quốc vào thành chiêu hàng lại trở thành cơ hội tốt cho chúng ta. Người Khánh quốc vốn yếu đuối không chịu nổi một kích, hai ngày đầu hung mãnh như vậy, đánh hai ngày rồi, chết thê thảm và nghiêm trọng, liền trở lại nguyên hình, không dám tấn công nữa.

Tiết Phá Dạ nghiêm mặt:

- Chỉ cần tiếp tục chống đỡ như vậy, người Khánh quốc tấn công thời gian dài, lương thảo tiếp tế của bọn họ không nhiều, sớm hay muộn phải bất đắc dĩ rút quân.

Hoàng tướng quân rất sầu lo:

- Tiết soái, bên quận Sơn Bắc, áp lực của quân ta thật lớn, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.

Tiết Phá Dạ cũng nhíu mày, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Đằng Tử bị tấn công, hàng phòng thủ cũng chỉ có một mình đơn độc, hơn nữa ở Sơn Bắc quận có nhiều quan ải hiểm trở, những năm gần đây vì đề phòng người Khánh quốc sẽ tấn công vào quận Sơn Bắc, ở các quan ải hiểm yếu cũng gia cố thêm công sự, nhất thời Viên Mạc cũng đánh không lại được… Hơn nữa kế sách của Viên Mạc cũng có phiền toái, hậu cần của bọn họ để lâu cũng sẽ xảy ra vấn đề…. Quân Sơn Bắc rút lui hoặc sẽ đem theo lương thảo đi, nếu nhất thời mang đi không nổi thì lập tức sẽ thiêu hủy. Viên Mạc ở quận Sơn Bắc sẽ không thể có thêm được một chút lương thảo bổ sung nào, chỉ có thể dựa vào tiếp viện bên trong Khánh Quốc. Chỉ có điều, theo như bổn soái biết, quốc khố Khánh quốc trống không, trước đây bị Hàn Mạc lừa lấy hai mươi lăm vạn thạch lương thực, lương thảo của bọn họ đã cực kỳ thiếu thốn… Ha hả, người Khánh quốc sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu đâu.

Chư tướng nghe Tiết Phá Dạ nói như vậy, ai nấy đều thoải mái vui vẻ.

Dường như Hoàng tướng quân nghĩ đến chuyện gì đó:

- Tiết soái, người Khánh quốc có biết người Yến quốc phái sứ giả tới chiêu hàng không?

Khóe miệng Tiết Phá Dạ nhếch lên một tia giảo hoạt:

- Bổn soái hôm qua đã bắn ra tiễn thư, báo chuyện này cho người Khánh. Có điều…. người Khánh quốc biết được không phải là chuyện người Yến tới chiêu hàng, mà là người Yến phái sứ giả tới nghị hòa!

- Nghị hòa?

Chư tướng ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh, trong đó đã có mấy người hiểu được, có chút ý cười cổ quái.

Hoàng tướng quân vung tay:

- Tiết soái, thực là diệu kế. Nếu người Khánh biết sau lưng bọn họ người Yến phái người đến nghị hòa, liên quân Yến Khánh đương nhiên sẽ xuất hiện vết nứt, đối với Đại Ngụy ta vô cùng hữu ích.

Liêu tướng quân nói:

- Tiết soái, nếu Lâm Thành Phi biết tin tức này, tất nhiên sẽ phái người tới đại doanh Yến quân dò hỏi, Hàn Mạc cũng sẽ giải thích rõ ràng.

- Tất nhiên!

Tiết Phá Dạ thản nhiên cười:

- Có điều Hàn Mạc có giải thích thế nào, Khánh quốc nhất định cũng sẽ nảy sinh lòng nghi kỵ với người Yến. Chỉ cần người Khánh nghi ngờ người Yến, sẽ lo lắng người Yến thật sự sẽ âm thầm đi đêm với chúng ta, bọn họ lại càng lo lắng người Yến sẽ quay giáo cùng Đại Ngụy ta liên kết, đổi đao đối phó với bọn họ hơn. Khi đó, bọn họ sẽ phân tâm đề phòng Yến quốc, thậm chí có thể vì quá mức sợ hãi hậu quả nghiêm trọng, để phòng ngừa sẽ nhanh chóng rút quân…

Nói tới đây, Tiết Phá Dạ thở dài một tiếng:

- Trên chiến trường, thay đổi bất ngờ, thắng bại khó liệu. Khi bổn soái ở Nam Dương quan, cũng không nghĩ tới trận chiến ấy sẽ bại như thế…!

Không kìm nổi lắc lắc đầu, lập tức nhìn chư tướng bên cạnh, nghiêm mặt nói:

- Chư vị, trước mắt quân ta tuy nhìn như yếu thế, nhưng tuyệt không để tồn tại suy nghĩ thất bại, chỉ cần ba quân tướng sĩ ta toàn lực ứng phó, nhất định có thể chuyển bại thành thắng, xoay chuyển chiến cuộc.

Chư tướng đều nghiêm túc hô phải. Hoàng tướng quân do dự một lát mới hạ giọng:

- Tiết soái, bên trong Kinh Đô thành, bên cạnh tướng sĩ còn có hơn mười vạn dân chúng, mấy chục vạn người này mỗi ngày đều phải tiêu hao rất nhiều lương thực, trước mắt tuy rằng các kho lúa lớn trong kinh đều trữ đầy, nhưng nếu tính ra chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, còn cần phải tới Tây biên phái người giục lương, đặc biệt là ở Thiên Thủy quận, phải nghiêm lệnh quan viên địa phương bằng mọi cách phải gom đủ lương thảo bổ sung. Hiện giờ là thời kỳ loạn chiến, chỉ thêm một hạt gạo cũng có ích với chúng ta.

Tiết Phá Dạ khẽ gật đầu, lập tức nói với Liêu tướng quân:

- Liêu Vĩnh, với Khánh quân ở phía Bắc không thể có suy nghĩ khinh địch, Lâm Thành Phi là một viên hãn tướng, phải cẩn thận đề phòng.

Lại nói với Hoàng tướng quân:

- Hoàng Duy, Hàn Mạc giảo hoạt đa mưu, tuy rằng phái sứ giả tới, nhìn như án binh bất động, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận hắn xảo trá, thấy bọn hắn án binh bất động mà lơ là phòng bị, phải ngày đêm chú ý động tĩnh Yến quân, tuyệt không thể có chút sơ xuất!

Hai vị tướng đều chắp tay hô phải.

Vừa lúc này, một con khoái mã chạy tới như bay, trên lưng cắm cờ thám tử, tới gần, xoay người xuống ngựa, quỳ rạp xuống, hấp tấp nói:

- Bẩm Tiết soái, một nhánh quân Yến quân đã tới phía tây Kinh thành, công chiến Điền Nguyên thành!

- Cái gì?

Tiết Phá Dạ chán động, chư tướng còn lại cũng biến sắc.

Chư tướng Ngụy quân đều biết rằng Điền Nguyên thành là một tòa thị trấn ở phía đông, là nơi giao thông quan trọng, lương thảo vận tới từ Thiên Thủy quận thì phải đi qua Điền Nguyên thành.

Chiếm Điền Nguyên thành, chẳng những lương thảo phía Tây của Ngụy quân khó có thể gom được, mà lương thực của Thiên Thủy quận cũng khó tới.

- Bọn họ có bao nhiêu người?

Tiết Phá Dạ trầm giọng hỏi:

- Điền Nguyên thành có hai ngàn quân coi giữ, sao có thể dễ dàng thất thủ như vậy?

- Bẩm Tiết soái, Yến quân ít nhất có hai vạn quân ban đêm đột nhiên bao vây Điền Nguyên thành, phát động cường công, người đưa tin trong thành không thể phái ra, dưới thế cường công của Yến quân cuối cùng chịu thua. Điền Nguyên thành giờ đã rơi vào tay Yến quân!

Tiết Phá Dạ siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, gằn từng tiếng:

- Hàn Mạc, hắn muốn… cắt đứt nguồn lương của ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.