Hai chàng hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc ngổ ngáo

Chương 30: Thánh Thượng triệu kiến




Hàn Huyền Đạo rời khỏi hoàng cung bằng cửa sau, trước khi trời sáng, đã kịp về đến phủ Hộ bộ Thượng thư.

Hiện nay binh sĩ trong Long Tường doanh của Bạch Dị đang đóng ở các cửa của hoàng cung, nhưng hộ vệ của Càn Tâm điện và một số cung khác lại do tinh binh của Trung Nghĩa doanh canh gác, một chuyện trùng hợp là doanh trại này không thuộc quyền cai quản của Bạch Dị.

Còn về các cửa của hoàng thành, tuy được canh giữ nghiêm ngặt, nhưng Hàn Huyền Đạo sớm đã ra tay, dựa trên danh nghĩa mật chỉ của hoàng đế, mặt khác dùng tiền bạc để mua đứt con đường cửa sau của hoàng thành, vậy nên việc ông ta hắn ra vào hoàng cung là chuyện thần không hay quỷ không biết.

Trong thư phòng phủ hộ bộ thượng thư, Hàn Huyền Đạo ngồi tựa vào chiếc ghế to làm bằng gỗ lim, nhắm chặt hai mắt, hai tay vòng trước ngực, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Chỉ một lúc sau, quản gia của phủ Hộ bộ thượng thư, tâm phúc của Hàn Huyền Đạo đứng ở ngoài thư phòng cung kính nói:

- Lão gia, người đã đến, có tin mới!

Hàn Huyền Đạo mở mắt ra:

- Kêu hắn vào đây!

Rất nhanh sau đó, đã có một nam nhân trung niên mặc đồ đen theo sau Hàn Ẩn bước vào trong phòng, quỳ xuống trước chiếc bàn của Hàn Huyền Đạo, rồi cung kính nói:

- Ty chức Mục Tín, tham kiến Hàn đại nhân!

Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:

- Đứng lên hãy nói!

Mục Tín cung kính nói:

- Tạ ơn đại nhân!

Rồi y từ từ đứng dậy.

Mục Tín tuổi ngoài bốn mươi, khuôn mặt hơi gầy, hai mắt sáng quắc, trông có vẻ là người tài giỏi, lúc này y tỏ ra vô cùng cung kính, có vẻ rất tôn trọng Hàn Huyền Đạo.

Y chính là Chủ sự của Đông Hoa Thính, lúc mới đầu làm việc tại Tây Hoa Thính, sau khii Tú công chúa lập ra Đông Hoa Thính, rồi hai năm sau Thính trưởng của Tây Hoa Thính là Tiết Công Nhan qua đời, khiến rất nhiều các thành viên của Tây Hoa Thính sang đầu quân cho Đông Hoa Thính, Mục Tín là người đầu tiên đầu quân cho Đông Hoa Thính, hơn nữa còn là người rất được trọng dụng.

Sau khi Hàn Mạc vào kinh, nhậm chức Thính trưởng Tây Hoa Thính, cũng vì chuyện ngân lượng mà lần đầu tiên đến Đông Hoa Thính, và cũng từng ra tay dạy dỗ tên Mục Tín này một lần, tính ra người này cũng từng có khúc mắc với Hàn Mạc.

Mục Tín đảm nhiệm chức Chủ sự nội vụ trong Đông Hoa Thính, đây là chức vụ rất quan trọng và cũng là nguyên nhân khiến y nhanh chóng đầu quân cho Đông Hoa Thính, hơn nữa với bản lĩnh của y, tuyệt đối không phải tay vừa.

Trước khi Mục Tín đầu quân cho Đông Hoa Thính, cũng từng làm một trong bốn chử sự của Tây Hoa Thính, có thể nói y là tinh anh của Tây Hoa Thính, có thể lọt vào tầm mắt của Tiết Công Nhan, thì chắc chắn cũng phải có chỗ hơn người.

Hàn Huyền Đạo quan sát Mục Tín một lúc, mới khẽ cười nói:

- Mục Tín, người đến đâu rồi?

Mục Tín khom người nói:

- Bẩm đại nhân, sau khi vào Lâm Dương quan, thuộc hạ của ty chức luôn âm thầm đi theo hộ vệ, nhưng Hàn đại tướng quân cả người và ngựa đi suốt không nghỉ, chiều hôm nay đã về đến nơi, cách Yến kinh năm mươi dặm…!

Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:

- Nói như vậy, chắc giờ này hắn đã nhập cung rồi?

- Ty chức không biết.

Gương mặt Mục Tín tỏ vẻ lo sợ, y vội nói:

- Đám thuộc hạ của ty chức có báo, sau khi băng qua một cánh rừng, Hàn đại tướng quân và đám thuộc hạ đã dừng lại nghỉ ngơi, vì thuộc hạ của ty chức không dám đến gần, nên chỉ theo dõi từ xa. Nhưng đợi cả hai canh giờ, vẫn không thấy bọn họ có động tĩnh gì, sau đó có người lại gần xem xét, đã không phát hiện ra tung tích của Hàn đại tướng quân nữa rồi… bọn chúng chỉ còn cách phi ngựa về báo tin, ty chức vừa nghe tin, lập tức vào báo với đại nhân…ty chức bất tài, xin đại nhân giáng tội!

Hàn Huyền Đạo nhíu mày, rồi lại thản nhiên nói:

-Chuyện này không thể trách ngươi. Hàn Mạc đường đường là Thính trưởng Tây Hoa Thính, thuộc hạ của ngươi lại bám theo hắn suốt chặng đường, chỉ e hắn sớm đã phát hiện ra các ngươi rồi, với bản lính của hắn nếu muốn cắt đuôi các ngươi, quả không phải là chuyện khó… tính hắn nghịch nghợm, có thể hắn chỉ muốn chọc ghẹo các ngươi mà thôi. Nếu đã về đến kinh, thì nhất định phải về nhà chứ, các ngươi không cần âm thầm bảo vệ hắn nữa đâu.

- Ty chức tuân lệnh.

Mục Tín chắp tay nói.

Hàn Huyền Đạo lập tức hỏi:

- Các tên quan viên khác trong kinh có gì bất thường không, đặc biệt là… hai phủ đệ đó?

Mục Tín nói:

- Không có gì khác thường, người của ty chức luôn âm thầm theo dõi gắt gao, nhưng không phát hiện ra chuyện gì bất thường, ty chức sẽ lập tức bẩm báo lên trên!

Hàn Huyền Đạo thở dài, nói:

- Long thể của thánh thượng không được tốt, đã nhiều ngày không lên triều, đây là lúc gay cấn nhất, bản quan thân là người đứng đầu nội các, không thể không cẩn thận một chút. Hiện nay tiền tuyến đang chống Ngụy, Yến Kinh lúc này không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không hậu phương không vững, còn các binh sĩ nơi tiền tuyến sẽ lâm vào hiểm cảnh!

Mục Tín nói:

- Đại nhân tận tụy vì nước vì dân, ty chức vô cùng khâm phục!

Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, vẻ mặt có chút trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Tú công chúa ẩn tích, Đông Hoa Thính như rắn mất đầu, khoảng thời gian này, mọi việc đều trông cậy vào Mục Tín nhà ngươi… Cái gọi là danh bất chính thì ngôn bất thuận, Mục chủ sự, hai ngày tới bản quan định nhập cung xin Thánh thượng hạ chỉ, phong ngươi làm Thính trưởng Đông Hoa Thính, như vậy, ngươi có thể danh chính ngôn thuận mà tận trung với triều đình rồi, ngươi thấy thế nào?

Mục Tín lập tức quỳ xuống, cảm kích nói:

- Đại nhân hậu ái Mục Tín như vậy, cho dù có đầu rơi máu chảy ty chức quyết không từ nan!

Hàn Huyền Đạo đưa tay đỡ hắn dậy rồi nói:

- Được như vậy thì tốt, Mục… Mục thính trưởng, mấy ngày nay ngươi cũng cực khổ nhiều rồi, ngồi xuống nghĩ ngơi trước đã.

Mục Tín khom người lại rồi thận trọng lui xuống.

Sau khi tiễn Mục Tín ra cửa, Hàn Ẩn nhanh trong quay trở vô, châm trà cho Hàn Huyền Đạo, rồi nhẹ giọng nói:

- Lão gia, trời sắp sáng rồi, ngày mai còn có nhiều việc cần giải quyết, đã hai ngày nay lão gia không nghỉ ngơi rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đã.

Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, rồi lại trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói:

- Ẩn bá, ngươi nghĩ rằng…trong lúc này Tiểu ngũ có thể đi đâu chứ?

Hàn Ẩn nghiêm mặt lại, nghĩ ngợi một lúc, mới nói:

- Lão gia, lão nô nghĩ rằng lời lão gia nói lúc nãy rất có khả năng. Có lẽ Ngũ thiếu gia sớm đã phát giác có người theo dõi, nên cố ý cắt đuôi bọn họ. Lúc này có lẽ đã ở ngoài thành, sắp vào thành rồi cũng nên…

Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, nói:

- Nghe cũng có lí.

.Dừng một chút, lại nói:

-N gươi phái người bí mật theo dõi tình hình của Tam lão gia, Tiểu ngũ có về, lập tức báo cho ta biết!

Ánh mắt Hàn Ẩn có vẻ run run, nhưng cũng vẫn cung kính nói:

- Lão nô đã rõ.

Hàn Huyền Đạo không thể ngờ rằng, Hàn Mạc sớm đã đi đến ngôi làng nhỏ mà Trang Uyên đang ở, còn những hậu vệ theo hắn về kinh đã được phái đi làm việc khác, chỉ mỗi Tiêu Linh Chỉ đi cùng hắn đến đây.

Vẫn là căn phòng bình thường như ngày trước, Trang Uyên ngồi trên chiếc xe lăn, còn Tiêu Linh Chỉ và Hàn Mạc chia ra hai bên ngồi trước mặt y, sau khi Thi Liên Vân là người hầu của Trang Uyên châm trà cho Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ xong, liền lui ra khỏi phòng, rồi đứng ngoài cửa canh gác.

Sắc mặt của Trang Uyên xem ra cũng không tồi, có lẽ cuộc sống yên bình trong ngôi làng nhỏ này làm tinh thần lão thoải mái hơn nhiều.

Lão hơi nheo mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Trang Uyên mới từ từ nói:

- Chuyện trong kinh, vi sư cũng có nghe Liên Vân nói qua, ta cũng thấy có chút kì lạ, đêm nay lại nghe ngươi nói xong, xem ra vị hoàng đế hùng cường dĩ lược kia của các ngươi, đã… hồn phách về trời rồi!

Tuy trong lòng Hàn Mạc đã có dự cảm, nhưng sau khi nghe Trang Uyên nói xong, hắn cũng không thể kiềm lòng được mà cứng cả người, dường như có một thứ cảm giác rất lạ đang dâng trào trong lòng.

- Ngài … thật đã chết?

Hàn Mạc thì thào nói thầm.

Trang Uyên nói:

- Tin hắn chết vẫn chưa truyền ra ngoài, chắc chắn là không cử hành phát tang… có thể ém nhẹm chuyện này, xem ra vị đại bá kia của ngươi đã khống chế toàn bộ nội cung…chỉ e Hoàng hậu tỷ tỷ kia của ngươi cũng đã bị kéo vào cuộc rồi! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tiêu Linh Chỉ liếc nhìn Hàn Mạc, trông thấy nét mặt lạ lùng đó của hắn, nàng rất muốn nắm chặt tay hắn, nhưng lúc này có cả Trang Uyên, nên nàng không dám mà chỉ nhìn Trang Uyên rồi nói:

- Sư phụ, chuyện này…có thể nào do Hoàng tộc cố tình bày trận không?

Trang Uyên lắc đầu cười nói:

- Trước đây vi sư không hiểu rõ cục diện của triều Yến cho lắm nên có chút hồ đồ, nhưng những lời nói đêm nay ta dám hoàn toàn khẳng định, những chuyện xảy ra gần đây, liên tục làm tổn thương đến lợi ích của Hoàng tộc, nếu đây là nước cờ do Hoàng tộc đặt ra, thì có lẽ Hoàng đế của các ngươi cũng quá ngu xuẩn rồi, chưa động được một sợi lông của địch, đã tự đã thương mình tám phần, làm gì có nước cờ nào như vậy?

Hàn Mạc tựa lưng vào ghế, nhắm chặt mắt lại, sau một lúc mới từ từ mở mắt ra, rồi nói:

- Sư phụ, không lẽ gia tộc của con…thật sự đã đi vào con đường này sao?

Trang Uyên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Cho đến hiện nay, chí ít cũng không phải cả gia tộc ngươi đã đi theo con đường này… bởi vì vẫn còn ngươi.

Dừng một chút, lão lại hạ giọng nói:

- Có lẽ đến tận hôm nay ngươi vẫn chưa hiểu được tình hình cụ thể trong chuyện này, chắc chắn Hàn Huyền Đạo giấu ngươi rất nhiều chuyện…!

Nói đến đây, dường như Trang Uyên nghĩ rằng lão không tiện nói thẳng với Hàn Mạc về chuyện của gia tộc Hàn Thị, nên nhìn Tiêu Linh Chỉ, rồi cười nói:

- Nha đầu, sư phụ muốn uống rượu!

Tiêu Linh Chỉ vội vàng đứng dậy, cầm lấy vò rượu bên cạnh, rồi cho Trang Uyên uống.

Lúc đó, ngoại trừ tiếng uống rượu của Trang Uyên phát ra, xung quanh vẫn im lặng như tờ.

Trông thấy vẻ mặt kiỳ lạ của Hàn Mạc, Trang Uyên khẽ thở dài:

- Đông vui náo nhiêt, cũng vì lợi mà đến, đông vui náo nhiệt, cũng vì lợi mà đi. Thế cục của Yến quốc từ khi lập nước đã được định sẵn, trừ phi Hoàng tộc có thể diệt sạch bọn người của thế gia, nếu không Hoàng tộc Yến quốc của các ngươi, mãi sống trong cảnh này. Cục diện của triều Yến, đã ổn định gần trăm năm nay, nhưng thực chất mà nói, bên trong không có ngày nào được yên ổn, hai năm nay thế gia yếu thế, nên triều đình cũng chiếm ưu thế hơn, nhưng chỉ là trong tức thời mà thôi... Gần trăm năm nay, luật chơi của Hoàng tộc và thế gia chỉ có một đó là nếu ta sống thì ngươi phải chết, trước tình thế hiện nay xem ra cuộc chơi này... đã sắp đến hồi kết!

Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài, nàng nói:

- Lời của sư phụ nói chí phải, một là cả hai bên đều ngang bằng thế lực, hai là... lòng tham vô đáy của con người, làm quan trong triều, ai cũng theo đuổi hai chữ "quyền lực", nếu có cơ hội có được nhiều quyền lực hơn, có ai lại không bị mê hoặc chứ?

- Không sai.

Trang Uyên bình tĩnh nói:

-Một khi thế gia lật đổ thế cân bằng giữa hai thế lực, chắc chắn bọn họ đã có chuẩn bị trước, vi sự nghĩ thế lực giữa các thế gia như đang bị kiềm trong một chiếc vòng bát quái, vi sư từng nói với các ngươi, một khi thế trận này bị phá vỡ, có thể làm nên đại nghiệp chỉ có ba thế gia.

Hàn Mạc vẫn nhớ lời Trang Uyên từng nói, hắn tiếp lời nói:

- Tiêu, Hàn, Tô!

- Đúng vậy.

Trang Uyên chậm rãi nói:

- Tiêu gia có Tiêu Hoài Ngọc, tay nắm binh quyền, Tô gia có rất nhiều tay chân trong triều, còn Hàn gia các người lại có những điểm mà các thế gia khác không thể sánh bằng như ưu thế về vị trí địa lí hay rất được lòng dân... Chỉ cần Tiêu Hoài Ngọc có dã tâm, thì Yến quốc nhất định sẽ rơi vào tay Tiêu gia, chỉ là vì người này lại có lòng trung nghĩ hiếm thấy, không hề có dã tâm.

Dừng một chút, lão lại nhìn Hàn Mạc chăm chăm rồi nói:

- Có điều hiện nay vi sư lại thấy, nếu thật nói đến dã tâm sâu xa thì không thế gia nào có thể sánh bằng Hàn gia các ngươi... Vi sư từng nghĩ rằng, cả ba thế gia này đều có khả năng xưng bá ở Yến quốc, nhưng giờ nghĩ lại, hình như vi sư đã xem thường Hàn gia các ngươi. Hàn gia các ngươi có thể có ngày huy hoàng như ngày hôm nay, có lẽ đã lên kế hoạch từ năm hay mười năm trước rồi!

Hắn ngừng giây lát, mới gằn từng từ một:

- Có thể âm thầm cấu kết với Bắc Khánh Nam Phong, qua mặt tất cả mọi người trong thiên hạ, sắp đặt thiên la địa võng, Hàn gia ... quả không đơn giản!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.