Hai chàng hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc ngổ ngáo

Chương 11: Lạt Bá hoa




Ánh mắt Hàn Mạc vừa chuyển, nói vô cùng không hài:

- Vu đại nhân, lời này của ngài bản tướng sao có thể không rõ được? Bản tướng hỏi ngài, lời này là của ngài nói, hay là Lâm Thành Thi để ngài nói như vậy? Bản tướng còn muốn hỏi một câu, lời này của ngài rốt cuộc có ý tứ gì?

Vu Hải thấy trên mặt Hàn Mạc xuất hiện vẻ giận dữ, trong lòng hơi không yên, vội nói:

- Hàn Đại tướng quân đừng hiểu lầm, đây cũng không phải Lâm tướng quân nói như vậy, tính ra, cũng không phải bản quan nói như vậy.

Đúng lúc này, một tên binh sĩ ngoài trướng bưng hai chén trà tiến vào, trà thô mà thôi.

- Ồ?

Hàn Mạc liếc mắt nhìn Vu Hải, cầm lấy chén trà, mới nói:

- Lại không biết lời nói tổn thương hòa khí hai nước chúng ta như thế, xuất phát từ miệng người nào?

Vu Hải nghiêm nghị nói:

- Hàn Đại tướng quân, bản quan cũng không gạt ngài. Vài ngày trước người Ngụy đã bắn thư đem tin tức các ngài phái sứ giả cho chúng ta, ngài có biết người Ngụy Quốc nói thế nào không?

- Bản tướng thật muốn biết.

Hàn Mạc hứng thú nhìn hắn.

Vu Hải thần sắc cổ quái nói:

- Người Ngụy công bố, Đại tướng quân phái sứ giả vào thành, là muốn nghị hòa với người Ngụy!

Hàn Mạc mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh, nói:

- Vu đại nhân tự nhiên sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ như vậy, nếu không cũng sẽ không nói rõ ràng ra như vậy.

Hắn vuốt cằm nói:

- Thành Kinh Đô sớm hay muộn cũng bị công phá, liên quân hai nước chúng ta thắng cục đã định, bản tướng thật sự nghĩ không ra có lý do gì muốn nghị hòa với người Ngụy... Vu đại nhân nên biết, cái gọi là nghị hòa, thường là một loại lựa chọn ngoại giao bất đắc dĩ của kẻ yếu đối với kẻ mạnh, mà hiện tại, chúng ta mới là kẻ mạnh!

Vu Hải nửa tin nửa ngờ, hơi trầm mặc, cuối cùng nói:

- Như vậy Hàn đại tướng quân đã nghĩ tới khi nào thì tiến công? Bản quan tự nhiên tin tưởng Đại tướng quân, nhưng người Ngụy rải tin này vào trong tay quân ta, nhiều tướng lãnh quân Khánh ta sau khi biết được chuyện này, cũng rất oán hận đối với quý quân. Nếu là đồng minh, nên cùng tiến thoái, hiện giờ quân ta chém giết đẫm máu, quý quân án binh bất động, tiếp tục như thế, chỉ sợ đều không có ích cho hai nước chúng ta, trái lại sẽ tiện nghi người Ngụy.

- Lời đồn dừng ở trí giả.

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Bản tướng vẫn tin tưởng, trong quý quân, trí giả giống như Vu đại nhân vẫn chiếm đa số.

Hắn dừng một chút, nâng tay chỉ ra cửa trướng nói:

- Vừa rồi Vu đại nhân cũng gặp được, bản tướng vừa mới mời họp hội nghị quân sự một lần, muốn phối hợp với quý quân phát động tiến công đối với thành Kinh Đô, nhưng... !

Nói tới đây, hắn lắc đầu không tiếp tục nói.

- Nhưng cái gì?

Vu Hải không kìm nổi hỏi.

Hàn Mạc thở dài:

- Nhưng không ít tướng lãnh vẫn gác lại chuyện khởi xướng tiến công.

- Điều này thật kỳ quái, quân nhân lấy đẫm máu sa trường làm vinh quang lớn nhất, vì sao lại cố kỵ như vậy?

Vu Hải nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ tướng lãnh quý quân nhìn thấy thành trì người Ngụy rất chắc chắn, cho nên trong lòng sinh ra sự sợ hãi?

Thần sắc Hàn Mạc trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Vu đại nhân, lời này ngài nói trước mặt bản tướng, bán tướng nghĩ tới ngài lo lắng trong lòng, không trách cứ ngài, nhưng nếu lời này bị các tướng quân thủ hạ của ta nghe thấy, bản tướng khó có thể cam đoan ngài có thể còn sống rời khỏi đại doanh ta.

Vu Hải cũng tự biết lời này hơi liều lĩnh, chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không dám nhiều lời.

- Các tướng quân không lập tức tiến công, giống như lời bản tướng nói, bởi vì gia giáo tốt đẹp, lần này bản tướng làm sai một việc, đó là không nên phái người vào thành Kinh Đô chiêu hàng.

Hàn Mạc nắm tay lại:

- Bản tướng lấy lễ đối đã, là muốn tiên lễ hậu binh, nhưng người Ngụy thật quá dã man, đến hôm nay cũng không cho bản tướng một câu trả lời thuyết phục, thậm chí ngay cả sứ giả của chúng ta cũng chậm chạp không thể trở về... !

- Hàn Đại tướng quân, người Ngụy thật sự vô sỉ tới cực điểm.

Vu Hải lập tức nói:

- Quốc gia vô nghĩa như thế, Đại tướng quân hẳn là càng phải huy quân tấn công, làm cho bọn họ hiểu được rốt cuộc nắm tay của hai cứng, làm cho bẹn họ phải trả giá vì sự vô tri và vô lễ của mình!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Bản tướng cũng quyết định như thế. Nhưng không ít tướng quân bộ hạ lại cho rằng, sứ giả chưa về, chúng ta tuyệt đối không thể khởi xướng công kích lúc này, một khi khởi xướng công kích, sứ giả của chúng ta chắc chắn sẽ bị người Ngụy giết hại, mười vạn quân Đại Yến ta lại trơ mắt mà nhìn sứ giả bị giết vì chúng ta tấn công, các tướng quân cảm thấy điều này vô cùng nhục nhã... Vu đại nhân, lại nói tiếp, điều này cũng chưa hẳn không có đạo lý, mười vạn dũng sĩ Đại Yến ta, ngay cả một gã Ngự Sử Đại Yến cũng không bảo đảm được, dùng cái gì đối mặt đồng bào trong nước, cho nên bởi vì việc này, lúc trước xảy ra tranh chấp ở đây, hiện giờ mới thôi, bản tướng cũng đau đầu chóng mặt, tâm tình lo lắng.

Vu Hải nói:

- Đại tướng quân bảo trọng thân thể. Chẳng qua... chẳng lẽ Đại tướng quân cứ chờ đợi như vậy sao? Nếu người Ngụy không thả sứ giả Đại tướng quân phái tới chiêu hàng, chẳng lẽ quý quân vẫn án binh bất động như vậy?

- Tự nhiên sẽ không.

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

- Chúng ta tới nơi này, chính là muốn tiêu diệt Ngụy Quốc, thành Kinh Đô này, chắc chắn phải đánh hạ, sao có thể vẫn án binh bất động?

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Mỗi ngày kéo dài, sẽ tiêu hao vô số vật tư, tiếp tục như vậy, quân ta không chống đỡ được.

Lúc này Vu Hải mới hơi thở nhẹ ra, hỏi:

- Nếu như thế, không biết Đại tướng quân chuẩn bị tấn công khi nào?

- Bản tướng đã quyết định, phát ra tối hậu thư với người Ngụy, để bọn họ thả sứ giả của chúng ta trong thời gian quy định, nếu không, bản tướng chỉ có thể hạ quyết tâm, không để ý sự an nguy của sứ giả trong thành, khởi xướng tiến công đối với thành Kinh Đô!

- Vậy kỳ hạn cuối cùng Đại tướng quân cho bọn họ là mấy ngày?

- Đang suy xét.

Hàn Mạc nói:

- Nhưng việc này cũng phải cho đối phương bậc thang, cũng không thể quá mức cứng rắn.

Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Vu Hải nói:

- Vu đại nhân, sau khi ngài trở về, xin Lâm tướng quân cứ việc yên tâm, quân ta sẽ phối hợp với quý quân khởi xướng công kích trong thời gian nhanh nhất!

Vu Hải khẽ gật đầu, nhìn Hàn Mạc, dường như muốn nói gì, nhưng lại thôi, do dự.

Hàn Mạc lại cười nói:

- Vu đại nhân còn có chuyện gì?

Dường như Vu Hải hạ quyết tâm, cuối cùng nói:

- Đại tướng quân, quả thật có một chuyện lớn, cần thảo luận với Đại tướng quân!

- Mời Vu đại nhân nói!

Vu Hải nhìn qua hơi lúng túng nói:

- Đại tướng quân còn nhớ rõ hứa hẹn lúc trước?

-Vu đại nhân chỉ cái gì?

- Đại tướng quân, quý quốc từng mượn một lượng lượng thực vũ khí và trang từ của chúng ta.

Vu Hải nói:

- Đại tướng quân nói qua, đợi cho người Ngụy rời khỏi Nam Dương quan, sẽ trả vũ khí trang bị lại cho nước ta, hơn nữa còn hứa hẹn, chỉ cần lương thảo quý quốc đến, sẽ... sẽ trả lại lương thực đã mượn của quân ta, còn hy vọng Đại tướng quân có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.

Hàn Mạc nhíu mày lại, nói:

- Vu đại nhân, bản tướng thấy ngài đang nhớ lầm thì phải?

Vu Hải vội vàng nói:

- Đại tướng quân, ngài... ngài cũng không thể nói không giữ lời, bản quan... bản quan nhớ rõ ràng, tuyệt đối không sai!

- Nhất định là sai.

Hàn Mạc nói lời thấm thía:

- Vu đại nhân, bản tướng cũng nhớ rõ, lúc đấy dường như bản tướng nói, đợi cho đại chiến qua đi, sẽ trả lại vũ khí và trang bị. Lúc ấy quý quốc gặp phải người Ngụy tiến công, dường như chỉ cần đuổi người Ngụy ra khỏi Nam Dương quan, đại chiến sẽ chấm dứt, nhưng sau đó chiến sự phát triển ngài cũng biết, mặc dù quý quốc dưới sự trợ giúp của quân ta đuổi người Ngụy ra khỏi quốc thổ, nhưng hai nước chúng ta vẫn chưa đình chỉ tấn công, mà tiếp tục đánh vào bản thổ Ngụy Quốc, trận chiến này cũng chưa kết thúc, cho nên... Dựa theo ước định của chúng ta, đám trang bị vũ khí này cũng chưa đến thời hạn trả lại.

Mặt Vu Hải đỏ lên, muốn cãi cọ, nhưng lúc ấy quả thật nói như vậy, trong nhất thời không biết nói thế nào mới tốt.

Hàn Mạc nâng chén trà, vươn tay nói:

- Vụ đại nhân uống trà.

Chính hắn uống một ngụm nhỏ, mới tiếp tục nói:

- Vu đại nhân, quý quốc là đất nước lễ nghi, cần phải hiểu được tri ân báo đáp chứ? Bỉ quốc tuy rằng không cầu quý quốc hồi báo, nhưng... các ngài cũng không thể qua cầu rút ván chứ? Bỉ quốc hy sinh vô số tính mạng tướng sĩ, trợ giúp quý quốc đánh lui người Ngụy, hiện giờ chiến sự chưa xong, quý quốc chuẩn bị đòi vũ khí và trang bị chúng ta mượn trở về, hiện giờ lan truyền ra ngoài, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ trách cứ quý quốc qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa đi?

Vu Hải ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Đại tướng quân, vũ khí trang bị các ngài tạm thời không cần trả lại, nhưng lương thực lại không thể không trả. Theo bản quanbieets, quý quốc vận chuyển từ quốc nội không ít lương thảo tới, nghe nói sau này còn có rất nhiều lương thảo cung cấp tới, cho nên... Mong rằng Đại tướng quân giữ lời hứa, nhanh chóng trả lương thảo đã mượn cho quốc gia của ta.

Hắn cười khổ nói:

- Đại tướng quân, lần này tới đây, Lâm Thành Phi đã hạ tử lệnh, nếu không đòi được lương thảo trở về, chỉ sợ bản quan trở về cũng bị hắn chém đầu.

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Lâm tướng quân thật sự là quá phận, sao có thể đối đãi với Vu đại nhân như thế.

Hắn lập tức nói:

- Vu đại nhân, bản tướng nhớ rõ, mượn của quý quốc hai mươi lăm vạn thạch lương thực, đúng không?

- Vâng vâng vâng!

Vu Hải vội đáp:

- Còn xin Đại tướng quân mau chóng trả lại.

Hàn Mạc lắc đầu thở dài: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Vu đại nhân, việc này... chỉ sợ hơi khó khăn.

Vu Hải lập tức la lên:

- Đại tướng quân, đây là chính miệng ngài nhận lời, tuyệt đối không thể thất tín.

- Bản tướng biết.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Lúc ấy bản tướng quả thật nói qua, chỉ cần lương thảo bỉ quốc đến, sẽ trả lại lương thảo cho nước ngài, nhưng mãi đến hôm nay, lương thảo của bỉ quốc vẫn chưa hoàn toàn đến đây.

- Đại tướng quân, đừng vội giấu diếm.

Vu Hải nói:

- Quý quốc vận chuyển từ quốc nội đến đây rất nhiều lương thảo, bản quan rõ ràng, sao có thể nói lương thảo không đến.

- Vu đại nhân đừng vội, ngài nghe nhầm rồi.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Bản tướng nói lương thảo chưa hoàn toàn đến, không phải không đến. Hai chữ "hoàn toàn", ngài có nghe thấy không?

Vu Hải nghe vậy, lập tức sửng sốt.

- Lúc trước bản tướng hứa hẹn, cũng không phải nói không tính. Đúng như bản tướng nói, muốn quân đội duy trì sức chiến đấu, lương thảo tuyệt đối không thể thiếu, thứ gọi là ba quân chưa động lương thảo đi trước, có thể thấy sự quan trọng của lương thảo.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Theo như lời Vu đại nhân không sai, quốc nội bỉ quốc quả thật chuyển đến đây một đám lương thực, số lượng cũng quả thật không ít, nhưng đây chỉ là một bộ phận trong đó, trong nước Đại Yến, còn có mấy đám lương thực chưa đến... Nhưng trước khi tất cả lương thực đưa tới, trước khi lương thảo quân ta chưa thể hoàn toàn đầy đủ, bản tướng tuyệt đối không thể tùy tiện tiêu hao quân lương tích trữ. Vu đại nhân mở miệng muốn ta trả lại hai mươi lăm vạn thạch lương thảo, nếu thật sự trả lại lúc này, lương thực của quân Yến ta sẽ không còn mấy, như nào có thể còn lương thảo chống đỡ tướng sĩ?

- Đại tướng quân, ngài đây là... ngài đây là già mồm át lẽ phải, ngài đây là đang chơi xấu!

Vu Hải mặt đỏ bừng, đứng dậy từ trên ghế, hô hấp dồn dập lên.

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Vu đại nhân, xin ngài chú ý dùng tử, tính tình bản tướng luôn không tốt. Ngài cũng biết, ánh mặt tướng sĩ quân Yến ta, hiện giờ chỉ nhìn chằm chằm hai địa phương, một là thành Kinh Đô, một là kho lương phía sau quân Yến ta. Thành Kinh Đô chúng ta sẽ không tiếc mọi giá đánh hạ, mà kho lương chúng ta phải không tiếng mọi giá bảo vệ nó. Hiện giờ điều động quân lương, đã không phải bản tướng có thể làm chủ, nếu lúc này bản tướng hạ lệnh điều ra hai mươi lăm vạn thạch lương thực từ kho lương ra, không ngoài một canh giờ, thuộc hạ của ta chắc chắn sẽ bất ngờ làm phản vì chuyện này xảy ra, hậu quả thiết nghĩ không tưởng tượng nổi.

Vu Hải bất đắc dĩ nói:

- Đại tướng quân, quý quốc xuất binh giúp Khánh Quốc chúng ta, Khánh Quốc chúng ta cũng không phải nước không hiểu tình lý. Quý quân mượn đi hai mươi lăm vạn thạch lương thực, năm vạn trong đó, chẳng khác nào trả thù lao cho quý quân, còn lại hai mươi vạn thạch, xin Đại tướng quân dàn xếp, nhanh chóng trả lại.

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Tình huống trước mắt, quả thật không thể. Đợi lương thực quân ta hoàn toàn đến, cho dù các ngài không cần, bản tướng cũng sẽ phái người đưa lương thực trở về cho các ngài... Nói chuyện giữ lời, xưa nay là một đức tính tốt của bản tướng!

- Đại tướng quân, ngài không thể như vậy.

Vu Hải vội la lên:

- Quân Yến ngài muốn ăn cơm, quân Khánh ta cũng muốn ăn cơm a.

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Vu đại nhân, theo bản tướng biết, quý quốc tích trữ hơn trăm vạn thạch lương thực tại quận Nam Dương, sao có thể thiếu lương?

Vu Hải muốn nói lại thôi, do dự một phen, cuối cùng nói:

- Đại tướng quân, quả thật không dám giấu diếm, lúc trước vì ứng phó quân Ngụy, gần như tất cả lương thực Khánh Quốc chúng ta đều tồn tại quận Nam Dương. Nhưng sau khi quân Ngụy lui binh, triều đình ban ý chỉ, quân đoàn Đông Bắc cùng với quân đoàn Tây Bắc Khánh quốc chúng ta đều cần cung cấp lương thảo, mà thành Thượng Kinh căn bản không điều động ra được lương thảo, chỉ có thể điều động từ Nam Dương, lương thảo quận Nam Dương, đã bị điều động một nửa... !

- Thì ra là thế.

Hàn Mạc thông cảm nói:

- Xem ra quý quân cũng quả rất khó khăn. Chẳng qua... tình hình quân Yến ta cũng khó khăn như vậy, Vu đại nhân nếu dùng chân thành đối đãi, bản tướng cũng thật không dám giấu diếm, thật ra quốc nội bỉ quốc cũng khan hiếm lương thảo, tuy rằng Hộ bộ cực lực gom góp, nhưng còn chưa tới vụ thu hoạch mùa thu, căn bản khó có thể gom góp nhiều lương thảo. Hiện giờ quân ta cung cấp theo quy định, cũng rất khó khăn.

Hắn tiên tới, vỗ nhẹ bả vai Vu Hải, nói:

- Vu đại nhân, tình cảnh của ngài, bản tướng thông cảm, nhưng bản tướng thật sự bất lực. Chỉ xin ngài truyền đạt tới Lâm tướng quân, hai quân ta phải phải triển tinh thần chiến đấu gian khổ, lấy khó khanh để đấu tranh, tiếp tục đánh, rất nhanh có thể đánh bại người Ngụy, tất cả nan đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng... !

Hắn ôn hòa cười, dịu dàng nói:

- Tin tưởng bản tướng, sẽ không sai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.